Sau khi Ô Ngữ Dung nói ra lời này, sắc mặt Lý Nhược Băng có chút không đúng lắm. Cô ta híp mắt lại nhìn Ô Ngữ Dung một chút, hỏi ở đâu, không phải là hỏi hôm nay Ngô Thần ngủ với ai sao?
Dám hỏi như vậy trước mặt nhiều người, cũng thật là thoải mái.
Lý Nhược Băng lại nhìn Ngô Thần. Ngô Thần sẽ xử lý tình huống này như thế nào?
“Còn có thể ở đâu?” Ngô Thần thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, mắt hơi liếc nhìn họ: “Về nhà thôi.”
Nói xong, Ngô Thần dùng ánh mắt tế nhị lần lượt liếc nhìn từng người, khoé miệng mang theo nụ cười cổ quái.
Về nhà.
Một câu trả lời rất đơn giản.
Mấy người phụ nữ nghe Ngô Thần nói vậy, sắc mặt đều có chút không thích hợp.
Ánh mắt biểu cảm đó của Ngô Thần cũng tràn đầy tính ám thị!
Họ đều đang nghĩ đêm nay có nên đến nhà Ngô Thần không? Nếu bản thân đến, có phải những người phụ nữ khác cũng sẽ muốn đến không? Nếu cùng nhau đến, vậy cùng nhau đánh mạt chược sao?
Nếu nói không ngại ngùng thì đều là giả.
Đến Tô Thanh Ảnh cũng có chút phiền não rồi.
Ô Ngữ Dung lại trực tiếp cho Ngô Thần một ánh mắt trách móc.
“Được. Nên về nhà thì về nhà, đều nghỉ ngơi sớm đi.” Ngô Thần nói rồi đứng dậy, anh vừa cố ý dùng ánh mắt khiến họ hiểu lầm, bây giờ nói như vậy, trái lại khiến họ thở phào một hơi.
Những người khác đều đứng dậy theo Ngô Thần.
Nên giải tán rồi.
Một lúc sau, mọi người cùng rời khỏi, xuống lầu rời khỏi khách sạn.
Trong lúc đó, đương nhiên là Lý Nhược Băng khoác tay Ngô Thần, những người khác đều duy trì khoảng cách thích hợp với Ngô Thần.
Còn có một số vệ sĩ ở xung quanh.
Cho dù tình cảnh này bị người quen nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Đến ngoài cửa, mọi người lại nói với nhau vài câu, sau khi tạm biệt thì giải tán.
Đều uống rượu rồi thì không thể lái xe. Ngô Thần, Lý Nhược Băng và Trang Tiểu Điệp ngồi trên con xe Mercedes-Benz Maybach của Lý Nhược Băng, Ngô Thần và Lý Nhược Băng ngồi ghế sau, Trang Tiểu Điệp ngồi ghế lái phụ, người lái xe là tài xế của Lý Nhược Băng.
Vệ sĩ của Lý Nhược Băng sẽ lái Lamborghini của Ngô Thần về.
Vốn dĩ Ô Ngữ Dung và Tô Thanh Ảnh cũng dẫn theo vệ sĩ đến, đương nhiên lúc về cũng không cần tự lái xe, Mục Thiên Thiên uống say nên cũng do Tô Thanh Ảnh đưa đi.
Hơn nửa tiếng sau.
Tôn Vinh Đông Hải Hoa Phủ.
Đến nhà, Ngô Thần, Lý Nhược Băng, Trang Tiểu Điệp vào biệt thự, bọn họ ngồi nghỉ ở phòng khách một lúc.
Sắc mặt Trang Tiểu Điệp có chút kỳ lạ ngồi trên sô pha, trên đường về cô ấy cũng như vậy, thậm chí… Lúc ở buổi tụ tập, sắc mặt cũng càng ngày càng không thích hợp.
Bởi vì cô ấy thông qua cuộc trò chuyện của những người phụ nữ khác, biết được được những người phụ nữ này không có một người nào bình thường!
Họ không giống bản thân mình!
Bản thân chỉ là tình nhân nhỏ được tặng cho Ngô Thần.
Mà những người phụ nữ này đều là sự tồn tại cao không thể với tới!
Lý Nhược Băng, gia thế hiển hách, Tổng giám đốc của Huyễn Thải Thời Thượng! Tỷ phú!
Ô Ngữ Dung, phó Chủ tịch của Tập đoàn Sâm Lan! Tỷ phú!
Tô Thanh Ảnh, con gái độc nhất của tỷ phú Đông Hải, Chủ tịch Trang sức Kim Phúc, phó Tổng giám đốc điều hành! Tỷ phú!
Mục Thiên Thiên dù vẫn còn là học sinh nhưng cũng là con gái độc nhất của gia đình siêu giàu có, tài sản trong nhà lên đến hàng tỷ!
Trang Tiểu Điệp cảm thấy chỉ có bản thân là “Bình hoa”, nhan sắc không vượt qua nổi những người phụ nữ này chứ đừng nói là phương diện khác. Áp lực trong lòng cô ấy có thể nói là cao tới mức bùng nổ!
Cô ấy tự ti rồi.
Vô cùng tự ti.
Sắp tự kỷ rồi!
Trang tiểu Điệp cảm thấy đây có lẽ là những người phụ nữ chỉ sống trong “Bản tin thời sự”, ít nhất đối với cô ấy thì là như vậy, đều không phải là người chung một thế giới với bản thân cô ấy.
Nhưng họ lại đều là người phụ nữ của Ngô Thần.
Bản thân cũng vậy.
Cũng rất kỳ diệu!
Trên ghế sô pha dài, sau khi đặt túi xuống, Lý Nhược Băng ngồi sát Ngô Thần, cô ta lại nghiêng người, dựa vào vai Ngô Thần, men rượu có chút bốc lên rồi. Cô ta cảm thấy choáng váng.
Ngô Thần quay đầu liếc nhìn Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng vẫn là lớp trang điểm như buổi trưa, khoác trên mình bộ trang phục chuyên nghiệp và đôi tất da màu đen, trên mặt mang theo nét say, giây phút này có chút thả lỏng, hàng lông mày toát lên vẻ quyến rũ.
“Tối nay không về nữa?” Ngô Thần nhẹ giọng cười hỏi.
“Anh muốn em về sao?” Lý Nhược Băng nhìn Ngô Thần, cũng nhẹ giọng cười nói chuyện với Ngô Thần.
“Không muốn.” Ngô Thần rất dứt khoát.
“Vậy thì không về nữa.” Lý Nhược Băng cũng rất dứt khoát.
Sau đó mỉm cười, bàn tay Lý Nhược Băng nâng mặt Ngô Thần, vươn người hôn lên má anh.
Quấn quýt một hồi.
Tách ra.
Hơi thở của Lý Nhược Băng có chút nặng nề, vẫn nhìn Ngô Thần như cũ.
“Em lên trước đi tắm đi.” Ngô Thần nói với Lý Nhược Băng.
Trên mặt Lý Nhược Băng mang theo nét cười, mấp máy đôi môi nói: “Được.” Nói xong cô ta lại hôn lên khóe môi Ngô Thần, sau đó ngồi thẳng dậy, đứng lên.
Trước khi bước tới cầu thang, Lý Nhược Băng còn liếc nhìn Trang Tiểu Điệp một cái nhưng không nói gì.
Lý Nhược Băng lên lầu.
Cho đến lúc tiếng giày cao gót cộp cộp biến mất trên cầu thang.
“Tiểu Điệp.” Ngô Thần gọi Trang Tiểu Diệp.
Trang Tiểu Điệp ngồi cạnh sô pha hơi cúi đầu, nghe thấy Ngô Thần gọi, Trang Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn, trong chốc lát đứng dậy nói: “Anh, anh Ngô.”
Cảm xúc của cô ấy đối với Ngô Thần có chút căng thẳng. Những người phụ nữ khác của Ngô Thần đều ưu tú như vậy, cô ấy bèn cảm thấy, bản thân không xứng với Ngô Thần, cảm giác đến làm tình nhân của Ngô Thần cũng không xứng.
Cô ấy đoán không ra, Ngô Thần rốt cuộc là một nhân vật lớn lợi hại có cấp bậc như nào.
“Qua đây.” Ngô Thần lại vẫy tay ra hiệu với Trang Tiểu Điệp.
Trang Tiểu Điệp bước đến bên cạnh Ngô Thần, làm theo động tác của Ngô Thần, quay người ngồi sát anh. Ngô Thần ôm lấy eo Trang Tiểu Điệp, Trang Tiểu Điệp bèn dựa vào lòng Ngô Thần, hai tay ôm cổ Ngô Thần.
“Anh Ngô.” Trang Tiểu Điệp phát ra giọng nói nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, dùng ánh mắt long lanh nhìn Ngô Thần, có chút căng thẳng, có chút sợ hãi.
“Cô làm sao vậy? Lúc ăn cơm đã kỳ lạ rồi.” Ngô Thần nhích gần mặt Trang Tiểu Điệp thấp giọng cười nói.
“Không, không có gì.” Trang Tiểu Điệp cúi đầu không dám nhìn vào mắt Ngô Thần.
Giờ phút này Trang Tiểu Điệp không có trạng thái tâm lý gì cả, Ngô Thần đi guốc trong bụng cô ấy, trước đó anh đương nhiên đã nghĩ tới rồi, để Trang Tiểu Điệp tham gia buổi tụ họp lần này sẽ có ảnh hưởng gì đó đối với cô ấy.
“Ngẩng đầu.” Ngô Thần nói.
Trang Tiểu Điệp lại ngẩng đầu lên, không dám không ngẩng, ánh mắt càng thêm ướt át.
“Cô sao vậy? Trả lời tôi.” Ngô Thần lại hỏi Trang Tiểu Điệp.
“Anh Ngô.” Anh mắt Trang Tiểu Điệp loé lên, trong chốc lát vành mắt đã đỏ lên, dừng một chút mới nói: “Anh sẽ không cần tôi sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” Ngô Thần cười, ngừng một chút mới nói: “Qua mấy ngày nữa cô trở về đi.”
Trong chốc lát Trang Tiểu Điệp có chút hoảng loạn. Ngô Thần nói sẽ không không cần cô ấy, nhưng lại nói mấy ngày nữa để cô ấy đi, chẳng lẽ là sắp đẩy cô ấy vào lãnh cung?
Cô ấy lại tự suy nghĩ lung tung rồi.
“Bên phía ông chủ Mao, tôi sẽ bảo ông ta dốc hết sức phối hợp với cô, phương diện kinh doanh của công ty giải trí Trừng Hải, tôi sẽ dạy cô.” Ngô Thần lại cười nhìn Trang Tiểu Điệp, nói: “Còn nữa, nếu cô muốn đóng phim. Vậy bộ phim tiếp theo của công ty giải trí Trừng Hải có lẽ sẽ là một bộ chế tác lớn, cô sẽ là nữ chính. Cô phải cố gắng, biết chưa?”
Trang Tiểu Điệp hơi ngây người, lúc này cô ấy mới hiểu rõ ý của Ngô Thần là gì.
Ngô Thần muốn cho cô ấy sự nghiệp, muốn khiến cô ấy nổi tiếng.
Có điều, cũng cần bản thân cô ấy nỗ lực!
Nếu mình nổi tiếng rồi… Có lẽ cũng có thể miễn cưỡng xứng với vị trí tình nhân của anh Ngô?
“Anh Ngô, tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng! Tôi nhất định sẽ cố gắng!” Ngay lập tức Trang Tiểu Điệp có chút kích động mà đảm bảo.
“Cố lên.” Ngô Thần cười nhẹ cổ vũ một câu.
“Ừm ừm!” Trang Tiểu Điệp gật đầu mạnh, sau đó lại vươn người, chủ động hôn Ngô Thần.
Ngô Thần quấn quýt với Trang Tiểu Điệp trên sô pha một lúc, lại nói chuyện một lúc, thấy thời gian cũng muộn rồi bèn nói với Trang Tiểu Điệp: “Đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được, anh Ngô.” Trang Tiểu Điệp đồng ý đứng dậy, lại hôn Ngô Thần một cái rồi đi lên lầu.
Trang Tiểu Điệp lên lầu về phòng khách, đóng cửa.
Ngô Thần quay người tắt điện ở phòng khách tầng một rồi cũng lên lầu.
Phòng ngủ chính tầng hai.
Ngô Thần đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng cửa.
Đèn phòng ngủ sáng trung nhưng không thấy người. Giày cao gót của Lý Nhược Băng ở trên mặt đất. Váy cũng vắt lên lưng ghế ở bên cạnh, cửa phòng tắm đóng, bên trong sáng đèn, còn có cả tiếng nước chảy rào rào.
Lý Nhược Băng vẫn đang tắm ở bên trong.
Ngô Thần khẽ cười, bước về hướng phòng tắm.