• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Hạo nhanh chóng đem theo Dạ Mị Nguyệt rời khỏi sàn đấu đến nơi chữa trị, do đã được Thiên Hạo cho phục dụng Huyết Đan nên thương tích của Dạ Mị Nguyệt nhanh chóng hồi phục.



Thiên Hạo ngồi ở bên nhìn Dạ Mị Nguyệt đang nằm trên giường, lúc này đôi mắt có chút chuyển động rồi từ từ mở ra



-“Mị Nguyệt cô nương, cô tỉnh rồi à”, Thiên Hạo liền hỏi.



Dạ Mị Nguyệt tuy thương tích đã được hồi phục nhưng thân thể vẫn còn một chút đau nhức, lúc này khi tỉnh lại cảm thấy mọi thứ xung quanh có chút kì lạ nhưng khi nghe có tiếng Thiên Hạo ở bên hỏi liền nhất thời bật dậy tìm kiếm song đao phòng thân.



Thiên Hạo thấy hành động của Dạ Mị Nguyệt như vậy liền lắc đầu sau đó đi tới chiếc bàn phía trước đem hai thanh song đao trả về cho Dạ Mị Nguyệt.



-“Song đao của cô đây, trận đấu lúc nãy cô đã thua rồi”.



Nghe xong lời nói của Thiên Hạo, Dạ Mị Nguyệt nhất thời trầm mặc không đáp rồi nhanh chóng đứng lên tiến tới chỗ Thiên Hạo nhận lấy hai thanh song đao rồi từ từ tiến ra cửa.



-“Cô tính đi đâu”



Dạ Mị Nguyệt tựa hồ phớt lờ câu hỏi của Thiên Hạo nhanh chóng bước đi thật nhanh nhưng lúc này đôi chân lại khựng lại ở câu hỏi tiếp theo của Thiên Hạo.



-“Cô có quan hệ gì với Ma Thần Tông”.



-“Ngươi nhầm rồi, ta không biết Ma Thần Tông gì cả”, Dạ Mị Nguyệt trả lời.



Thiên Hạo ngẩn người đứng trong phòng nhìn hình bóng của Dạ Mị Nguyệt từ từ khuất xa.



-“Không nỡ rời xa vậy sao”.



Lúc này một giọng nữ tử mang chút vị chua truyền đến từ ngoài cửa khiến cho Thiên Hạo cảm thấy lạnh người.



-“Khục..khục, Lan nhi nàng không ở lại xem tiếp sao”, Thiên Hạo giả vờ nói.



-“Không có hứng xem nữa”, Y Lan ở ngoài cửa uyển chuyển đi vào liếc nhìn Thiên Hạo đáp.



Nhìn thấy ánh mắt đấy của Y Lan làm Thiên Hạo lúng túng không biết nói gì liền đi lại gần kéo Y Lan vào lòng.



-“Sao thế, Lan nhi của ta đang ghen à”.



-“Hứ, ta đây không thèm”.



Y Lan nói xong cánh tay liền đặt lên hông Thiên Hạo khẽ vặn một đường làm cho Thiên Hạo đau thấu trời xanh, tiếng la vang vọng khắp nơi.



-“Cô nương kia là người của Ma Thần Tông sao”.



Y Lan phủi phủi hai tay nhìn Thiên Hạo đang đau đớn hỏi.



-“Ta không biết, lúc nãy tiện mồm nên hỏi vậy thôi”.



Thiên Hạo nhăn nhơ đáp, lúc nãy khi trị thương cho Dạ Mị Nguyệt thì cảm thấy một chút khác lạ, công pháp mà Dạ Mị Nguyệt tu luyện thuộc loại ma công nên Thiên Hạo lúc nãy chỉ thuận miệng hỏi tới Ma Thần Tông chứ không có ý khẳng định Dạ Mị Nguyệt là người của Ma Thần Tông.



-“Ừ, nhưng nếu đúng là Ma Thần Tông thì cần phải cẩn thận”, Y Lan gật đầu đáp.



Giải quyết xong chuyện thương tích của Dạ Mị Nguyệt, Thiên Hạo cùng Y Lan cũng không trở về sàn đấu nữa mà cùng nhau ra ngoài dạo chơi Nam Sơn.



Chập tối sau khi tiễn Y Lan trở về chỗ ở, Thiên Hao liền trở lại chỗ ở của mình, lúc này bên trong đám người Thiếu Kiệt, Đoan Mộc Bạch cùng Hưng Quân đã chờ sẵng.



-“Hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc đâu rồi”, Thiên Hạo liền nhìn Hưng Quân hỏi.



-“Bị Tiểu Minh dụ dỗ dẫn đi tìm bệ hạ rồi”, Hưng Quân lắc đầu đáp.



-“Tìm cữu phụ, có chuyện gì sao”, Thiên Hạo nghi ngờ hỏi tiếp.



-“Lục gia gia hôm nay đã đến đây, đang cùng với bệ hạ nói chuyện, Tiểu Minh đang muốn biết tung tích của “Thiên Mã Thần Quân” nên đã đến đây kéo theo hai tiểu nha đầu qua bên đó rồi”, Đoan Mộc Bạch liền giải thích.



Thiên Hạo nghe thấy Lục Vô Thiên đến Nam Sơn cũng bất ngờ nhưng Thiên HẠo liền nghĩ có lẽ do Lục Vô Thiên ở An Cách Nhĩ thương hội chi nhánh không có việc gì nên đi Nam Sơn nên cũng đành gật đầu với đám huynh đệ của mình.



-“À đúng rồi đại ca, đã có danh sách mười người tiến vào trận chung kết rồi”, Hưng Quân liền nói.



-“A…có rồi sao”, Thiên Hạo liền hỏi.



-“Đúng vậy ngoài huynh ra thì chín người còn lại là : Triệu Phi, Mộc Hàm, Lâm Phi Yến, Dương Thiên, Tống Nghiêm, Nhiên Phù Cư, Ly Thạch, Bàng Tiêu và Tần Lâm”, Hưng Quân nhanh chóng trả lời.



Nghe xong danh sách lọt vào bán kết đôi mắt Thiên Hạo liền nhíu lại suy nghĩ đến hai cái tên đó là “Triệu Phi” và “Mộc Hàm”.



-“Triệu Phi với Mộc Hàm lúc ở sàn đấu có để lộ tu vi không”, Thiên Hạo liền hỏi.



-“Không có, hai tên đó rat ay quá nhanh, còn không xuất rat u vi đã đánh cho đối thủ bất tỉnh rơi khỏi đài”, Thiếu Kiệt liền đáp.



-“Tiểu Bạch, đệ có biết được tu vi của tên Mộc Hàm đó không”.



-“Không, đệ rất ít khi tiếp xúc với hắn”, Đoan Mộc Bạch lắc đầu đáp.



-“Thôi được rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi”.



Thiên Hạo nói xong liền đi thẳng vào phòng của mình, đám người Thiếu Kiệt cũng nhanh chóng giải tán theo.



Trong phòng lúc này Thiên Hạo đang đâm chiêu suy nghĩ về chuyện của Dạ Mị Nguyệt, trong lòng đang tự hỏi rằng có phải Dạ Mị Nguyệt là người của Ma Thần Tông hay không và nếu như phải thì tại sao lại tham gia đại hội này của Nguyên Phong Quốc.



-“Khốn khiếp, thật là làm ta nhức đầu”, Thiên Hạo nói thầm.



Cách Nam Sơn mười dặm đường về phía đông có một hang động bao khuất được che lắp trong khu rừng tối.



-“Điện chủ, lần này Mị Nguyệt thất bại xin điện chủ xử phạt”, Dạ Mị Nguyệt quỳ một chân nói.



-“Không trách ngươi, tu vi của tên tiểu tử kia cao hơn ngươi một chút, mau đứng dậy đi”.



-“Vâng điện chủ”.



Dạ Mị Nguyệt nhanh chóng đứng lên, trước mặt nàng là hình ảnh vô cùng quen thuộc, thập ngũ điên chủ Ưng Liệt.



-“Hắc Vũ, kế hoạch của ngươi thế nào rồi”, Ưng Liệt lên tiếng.



-“Thưa điện chủ đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu như có biến đổi gì thì bên Hải Sa Quốc Tống Liêm sẽ dẫn quân sang”, Hắc Vũ ở bên liền đáp.



-“Tốt, lần này phải bắt sống Chu Khiêm tra ra tung tích của Huyết Liên Châu”, Ưng Liệt cười gằng nói lớn.



Thời gian trước khi Đoan Mộc Khang mất tích vì để che giấu nên Hắc Vũ đã ngụy tạo rằng trước khi Đoan Mộc Khang chết đã khai ra tung tích của Huyết Liên Châu, hắn liền tạo dựng câu chuyện Đoan Mộc Khang tặng cho Chu Khiêm viên Huyết Liên Châu đó để mượn tay Ưng Liệt giải quyết mưu đồ của hắn nhưng hắn không biết được Đoan Mộc Khang là huynh đệ của Chu Khiêm vì việc này Đoan Mộc Khang hoàn toàn không nói gì với hắn.



-“Ngươi nói lần này tên Triệu Vũ của Triệu Gia sẽ đồng ý tham gia chứ”, Ưng Liền ngồi bên trên hỏi tiếp.



-“Hắn chắc chắn sẽ tham gia vì đứa con trai thứ hai của hắn là do tên đã đánh bại Mị Nguyệt tiểu thư sát hại nên đối với hoàng thất hắn rất căm hận”, Hắc Vũ liền đáp.



-“Cháu trai à”.



-“Đúng vậy, hình như tên là Chu Thiên Hạo”, Hắc Vũ đáp.



-“Mặc xác tên tiểu tử đó tên gì, nếu lần này không tìm ra tung tích của Huyết Liên Châu thì ngươi và tên biểu ca Triệu Vũ đó của ngươi biết kết cục sẽ như thế nào rồi đấy”, Ưng Liệt nhìn Hắc Vũ nhếch mép nói.



Hắc Vũ nhìn thấy nụ cười đó của Ưng Liệt liền cảm thấy run sợ, hai tay cố nắm thật chặt để tìm một chút can đảm đối mặt.



Hắc Vũ liền rời đi, trên đường đi lúc này bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ tuổi, nếu nhìn kĩ thì thấy được đó chính là Mộc Hàm.

-“Nghĩa phụ, nếu như việc thành, Ưng Liệt không tra ra được Huyết Linh Châu thì phải làm sao”.



Hắc Vũ nghe xong liền cảm thấy nghẹn họng, quả thật đây cũng là điều hắn lo ngại, vì để trả thù hắn không tiếc mọi giá kể cả phải dùng tin tức của Huyết Linh Châu giả để có được sự trợ giúp của Ưng Liệt, tên đã lên cung thì không thể để xuống nên hắn không thể hối hận được.



-“Hàm nhi, để trả được thù thì cho dù phải trả giá kiểu gì ta cũng sẽ làm, kể cả việc lừa gạt Ưng Liệt, Hàm nhi cho dù việc thành hay bại thì con cũng hãy cao chạy thoát thân rồi sau đó đi tìm Hắc Ưu rồi dẫn nó đi thật xa biết không, đối với ta có thù không báo không phải quân tử”. Nắm đấm của Hắc Vũ nện vào thân cây trước mặt làm cái cây ấy lập tức ngã xuống.



………..Hết chương 74…………….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK