• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó đám Thiên Hạo, Thiếu Kiệt, Hưng Quân cùng Chu Minh tụ tập tại nơi ở tạm thời của bọn hắn ở Nam Sơn này, tuy không được bằng hoàng cung nhưng cũng không đến mức quá tệ.



-“Biểu ca, đây là một ngàn lượng bạc đệ thua cược huynh”, Chu Minh đặt lên bàn nói.



-“Tiểu tử, ngươi mau cầm lại đi, biểu ca đánh cược với ngươi chỉ là đùa vui nhất thời bởi vì ta đã biết trước kết quả nên mới không cản ngươi, còn tiền thì quên đi khi nào trở về Vĩnh An Thành thì mời ta dùng bữa ở Thiên Hương Lầu là được rồi”, Thiên Hạo nhíu mày nhìn Chu Minh đáp.



-“Đúng đấy thái tử, đại ca đã nói vậy rồi thì người hãy mau lấy bạc lại đi”, Hưng Quân ở bên cũng nói vào.



-“Hưng Quân đại ca, huynh bây giờ đã là con nuôi của cô cô đệ rồi sau này gọi đệ là tiểu Minh là được”, Chu Minh nhìn Hưng Quân đáp rồi nhanh chóng đưa tay thu một ngàn lượng bạc về.



Lúc này bên ngoài một tên lính canh chạy vào nhìn đám người Thiên Hạo ôm quyền nói:



-“Vương gia, bên ngoài có hai thiếu niên tên Miên Long cùng Dương Thiên nói là tới tìm vương gia”.



Nghe binh lính báo xong Thiên Hạo liền nhìn Hưng Quân, Hưng Quân hiểu ý liền nhanh chóng đi theo tên lính ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đưa theo Miên Long cùng Dương Thiên vào gặp Thiên Hạo.



-“Đại ca đệ đã đưa Miên Long vơi Dương Thiên tới”.



Hưng Quân nói xong liền ra hiệu cho Chu Minh cùng Thiếu Kiệt đi ra bên ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại bóng dáng của ba người.



Về phần hai người Miên Long cùng Dương Thiên tuổi tác cũng tương đồng nhau ước chừng mười tám mười chín đang nhìn Thiên Hạo đánh giá.



-“Miên Long cảm tạ Ngô Vương đã ban đan dược, nay đến đây cảm tạ người”.



-“Dương Thiên ta cũng vậy, cảm ơn Ngô Vương đã ban đan dược”.



Tuy Thiên Hạo nhỏ tuổi hơn cả hai người nhưng không vì vậy mà Miên Long cùng Dương Thiên có ý định xem thường mà thật tâm tới cảm ơn, bởi vì công dụng của Huyết Đan làm bọn họ kinh ngạc không thôi.



-“Hại vị tuổi tác xem ra lớn hơn ta nhiều, nếu không chê thì sau này gọi ta là Thiên Hạo là được rồi”, Thiên Hạo cười nói.



Miên Long cùng Dương Thiên nghe vậy thì cũng vui mừng đáp lại.



-“Được vậy ta cũng không khách khí”.



Nói rồi cả ba người an tọa bên ghế đá, Thiên Hạo tự tay rót đầy hai ly trà mời Miên Long cùng Dương Thiên.



-“Hai vị đại ca hôm nay đến đây không biết ngoài việc cảm ơn thì còn có chuyện gì khác không”, Thiên Hạo bắt đầu hỏi.



Miên Long cùng Dương Thiên nhất thời ngơ ngác nhìn nhau rồi sau đó cùng thở ra, sắc mặt cũng trở nên vui vẻ.



-“Không giấu gì Thiên Hạo đệ đệ, viên đan dược ngươi đưa cho ta cùng Miên Long phục dụng có phải tên là Huyết Đan mà mọi người vẫn hay nói”, Dương Thiên nhìn Thiên Hạo hỏi.



Nghe xong Thiên Hạo cũng bất ngờ không biết tại sao hai người này lại hỏi về vấn đề này nên cũng cẩn thận dò xét.



-“Đúng vậy, đúng là Huyết Đan, đan dược này là do ta mua được từ tay của đại trưởng lão An Cách Nhĩ thương hội”, Thiên Hạo gật đầu đáp.



-“Thiên Hạo đệ đệ có việc này ta cần đệ giúp một tay có được không”, Dương Thiên hơi kích động hỏi.



-“Được huynh cứ nói, nếu như là việc trong khả năng của ta thì ta sẽ giúp”.



-“Thiên Hạo đệ đệ ta muốn một lần gặp đại trưởng lão An Cách Nhĩ thương hội có được không”, Dương Thiên nói.



-“Việc này cũng không phải là khó, có điều huynh muốn gặp đại trưởng lão làm gì a”.



-“Thiên Hạo đệ đệ, không giấu gì ngươi đệ đệ của ta ba năm trước trong một cuộc tỷ thí với người khác bị người này đánh cho tàn phế hiện giờ đang nằm bất động trên giường nhìn vô cũng thảm thiết, dạo thời gian gần đây ta nghe nói xuất hiện hai loại kì đan diệu dược một là Tụ Khí Đan cải biến có mười thành ngưng tụ chân khí thành công, hai là Huyết Đan sau khi phục dụng thì thương thế lập tức phục hồi. Ban đầu ta cũng không dám tin nhưng sau khi chính mình phục dụng Huyết Đan vào thì mới tin đúng là sự thực, ta yêu cầu muốn gặp đại trưởng lão của An Cách Nhĩ thương hội không phải là muốn mua đan dược mà là ta muốn gặp mặt người đã luyện chế ra hai loại đan dược này để giúp cho đệ đệ ta xem có thể nào hồi phục được như trước hay không”.



Dương Thiên ở bên nói ra xong thì Thiên Hạo lúc này mới hiểu được ý định của hắn, nếu như hắn muốn mua đan dược thì không vấn đề gì còn đằng này Dương Thiên lại muốn gặp người luyện chế ra nó để giúp y chữa trị cho đệ đệ thì phải làm thế nào nên Thiên Hạo đành đáp.



-“Dương Thiên đại ca đúng là hai loại đan dược đó do một vị luyện dược sư bí ẩn luyện ra, điều này không biết đại trưởng lão có chấp nhận hay không, biết đâu huynh lại phải thất vọng”.



-“Thiên Hạo đệ đệ ta cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi, nhìn thấy đệ đệ ba năm không cử động làm ta lòng đau như cắt, dù sao cũng là hy vọng nên ta nghĩ tìm gặp vị luyện dược sư đó xem sao”, Dương Thiên ánh mắt khẩn cầu nhìn Thiên Hạo.



-“Được rồi Dương Thiên đại ca, đợi cho đại hội kết thúc trở về Vĩnh An Thành ta sẽ đưa huynh đi gặp đại trưởng lão”, Thiên Hạo đành gật đầu đồng ý.



Nghe được Thiên Hạo đồng ý giúp đỡ Dương Thiên liền vui mừng cảm tạ rối rít rồi sao đó cùng Miên Long cáo biệt Thiên Hạo.



Thiên Hạo một mình đứng giữa sân lẳng lặng đưa mắt nhìn lên bầu trời trước mặt không biết là đang nghĩ gì nhưng chỉ một chốc liền mở miệng nói.



-“Đã đến rồi sao còn ở trên đó, đường đường là Thánh nữ của Bích Tiêu Cung lại đi nhìn lén nhìn phu quân mình như vậy không sợ truyền ra ngoài bị người khác cười hay sao”.



Trên mái nhà lúc này Y Lan gương mặt xấu hổ liền nhảy xuống bên cạnh Thiên Hạo đáp.



-“Hỗn đản, ai thèm nhìn lén ngươi chứ”.



Thiên Hạo không nói gì đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Y Lan kéo vào lòng mình, nhìn thấy nữ nhân mà mình luôn mong nhớ đứng trước mặt liền làm hắn cảm thấy vui vẻ.



-“Y Lan, từ lúc chia tay ở Thánh Sơn Ma Lĩnh nàng có khỏe không, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở Nguyên Phong Quốc này vậy, không phải là nàng nhớ ta đấy chứ”, Thiên Hạo hai mắt cháy bỏng từ từ cúi xuống nói nhỏ.



Nhìn thấy hành động của Thiên Hạo, Y Lan liền vùng mình thoát khỏi cánh tay của Thiên Hạo.



-“Hứ, ai thèm nhớ huynh chứ chẳng qua trong cung buồn chán nghe nói Nguyên Phong Quốc có đại hội nên cùng vài vị tỷ muội tiện đường ghé ngang qua xem thử mà thôi”, Ỷ Lan chu đôi môi đỏ của mình đáp.



Nhìn Y Lan trả lời Thiên Hạo khóe miện bỗng nở nụ cười, hơn gần một trăm năm ở Vạn Vực Thánh Hỏa ngoài việc nhớ muội muội ra thì người thứ hai mà hắn nhớ tới chính là Y Lan.



-“Mà cũng nhờ vậy ta mới biết được huynh là vương gia của Nguyên Phong Quốc đấy”, Y Lan nói tiếp.



-“Ta là vương gia thì sao chứ là vương gia thì không được lấy thê tử hay sinh hài nhi à, hay vương gia ta không xứng với Thánh nữ nàng nếu vậy thì ta bỏ tước vương này rồi đi theo nàng ngao du khắp nơi”, Thiên Hạo ôm lấy Y Lan rồi nói.



Nghe thấy Thiên Hạo nói xong Y Lan liền phì cưới đấm liên tục vào ngực hắn rồi sao đó tựa đầu vào nói khẽ.



-“nghe mẹ ta nói cha của ta trước kia cũng là một vương gia rồi cuối cùng cũng bỏ lại mẹ con ta mà đi mất”.



Thiên Hạo không nói gì liền cúi người xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Y Lan, lần này Y Lan không kháng cự mà cũng hưởng ứng theo tiết tấu của Thiên Hạo.



-“Tiểu My sư tỷ, tên vương gia Nguyên Phong Quốc kia đang ức hiếp Y Lan sư tỷ kìa, để muội xuống đó dạy cho hắn bài học”, Xảo nhi đang núp trên mái nhà nhìn thấy bực tức nói.



Nữ tử tên Tiểu My bên cạnh cố sức giữ lấy Xảo nhi không cho nàng đi xuống quấy rầy hai ngươi bên dưới.



………….Hết chương 70………….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK