• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đôi bàn tay Chu Khiêm run run sờ lấy gương mặt Thiên Hạo luôn miệng nói hai từ “giống lắm” rồi sau đó ôm lấy tiểu Tuyết Nhi cà cà hàm râu vào mặt làm Tuyết Nhi cứ kêu nhột nhột không thôi.





-“Hạo nhi, Tuyết Nhi các con lớn thật rồi..ha ha”, Chu Khiêm cười nói.





-“Ca ca, đây là cữu phụ sao”, Tuyết Nhi kéo áo Thiên Hạo hỏi, thấy ca ca không nói gì chỉ gật đầu thì Tuyết Nhi mới mỉm cười.





Uyển Linh, Đoan Mộc Bạch cùng Hưng Quân ở bên vẫn đang còn ngạc nhiên thì Chu Khiêm đã ra lệnh cho thái giám chuẩn bị thật nhanh một bàn tiệc thịnh soạn, chẳng mấy chốc mọi người đã theo Chu Khiêm ra đến ngự hoa viên an tọa trên cái bàn đá lớn bên trong đình viện.





-“Hạo nhi, đáng lẽ hai năm trước ta đã đón cháu cùng Tuyết Nhi vào cung nhưng vì lời hứa với Vân Bà Bà nên ta đành để huynh muội cháu ở lại trên núi, nhưng cũng nhờ vậy mà cháu đã trở nên cứng cỏi như vậy rồi”.





Chu Khiêm vừa gắp thức ăn cho Thiên Hạo vừa nói, Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc hai bên tả hữu công kích các món ăn trên bàn.





-“Nói như vậy là người đã biết được chỗ ở huynh muội bọn cháu từ hai năm trước”, Thiên Hạo thắc mắc.





-“Đúng vậy, lúc đó Vân Bà Bà đã vào cung gặp ta rồi dẫn ta đến nơi mọi người ở, ta có dự định đưa mọi người về cung nhưng Vân Bà Bà đã cự tuyệt nói rằng hãy để cháu phát triển, nói sẽ có ngày huynh muội các cháu đến tìm ta…..nên ta đành để lại Mạnh Vân luôn túc trực bên mọi người, nhưng chẳng bao lâu từ khi gặp thì Vân Bà Bà đã mất”, Chu Khiêm âm trầm kể lại chuyện cũ rồi lắc đầu.





Cuối cùng Thiên Hạo cũng minh bạch sáng tỏ, gút mắc trong lòng cũng được hóa giải nên vui vẻ chấp nhận người cữu phụ ở dị giới này.





-“Nào Bạch nhi, đợt trước phụ thân con có tới gặp ta, không ngờ hôm nay ta lại có thể gặp được con trai của tam đệ”.





-“Đại bá, người nói phụ thân con tìm người”.





Đoan Mộc Bạch nôn nóng hỏi, lúc nãy khi giới thiệu mọi người cho Chu Khiêm thì vô tình Thiên Hạo biết được Đoan Mộc Khang lại là tam đệ của phụ thân đã mất của mình cũng như Chu Khiêm.





-“Đúng vậy, chỉ tiếc là sau đó đệ ấy đi đâu mất, ta cũng rất lo lắng”, Chu Khiêm gật đầu nói.





Đoan Mộc Bạch nghe xong cũng không biết nói gì đành im lặng nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.





Chu Khiêm ở bên cười đùa với Tuyết Nhi nhưng cũng không quên để ý đến Uyển Linh cùng Hưng Quân ngầm đánh giá.





-“Uyển Linh đại tiểu thư không biết đánh giá cháu của trẫm thế nào”, Chu Khiêm cười cười nói.





Nghe thấy Chu Khiêm hỏi mình đánh giá thế nào về Thiên Hạo làm nha đầu Uyển Linh mặt đỏ không thôi chỉ biết im lặng nhìn Thiên Hạo làm Chu Khiêm vui vẻ không thôi.





Từ đằng xa thân ảnh của Chu Minh nhanh chóng chạy lại, vốn dĩ Chu Minh định tìm hoàng đế để khoe rằng mình đã phục dụng Tụ Khí Đan cải biến thành công ngưng tụ chân khí thì đến ngự thư phòng được thái giám cho biết hoàng đế đang ở ngự hoa viên nên liền vội vả chạy đến.





-“Minh nhi….nào nào tới đây gặp biểu ca cùng biểu muội của con đi nào”, Chu Khiêm vui vẻ vẩy tay gọi Chu Minh tới.





Chu Minh lúc này đi tới đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn mọi người xung quanh, mấy hôm trước bị Chu Khiêm bất ngờ đánh vào mông mấy cái mới biết được hắn còn có một biểu ca, nhưng chỉ mới mấy ngày sau thì lại có thêm một biểu muội.





Thấy Chu Minh ngẩn ngơ như vậy, Chu Khiêm liền bộp nhẹ sau đầu Chu Minh một cái rồi chỉ Thiên Hạo cùng Tuyết Nhi giới thiệu.





-“Đây là biểu ca Thiên Hạo cùng biểu muội Tuyết Nhi của ngươi, còn không mau chào hỏi”.





-“Tiểu đệ ra mắt Thiên Hạo biểu ca cùng Tuyết Nhi biểu muội”, Chu Minh hớn hở đáp.





Lúc trước ở hội đấu giá có nghe danh thái tử Nguyên Phong Quốc nhưng chưa thấy mặt, hôm nay được gặp Chu Minh thì cả đám Thiên Hạo cũng bất ngờ vì Chu Minh tuy mới mười một tuổi, tính tình có hơi nghịch nhưng khí độ của một thái tử không lẫn vào đâu được.





-“Sau nào, lúc nãy phụ hoàng quên mất gọi con, vội vả chạy đến đây tìm trẫm có chuyện gì”, Chu Khiêm gắp hai cái đùi gà cho Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc rồi nhìn Chu Minh hỏi.





Chu Minh vội vàng đem chuyện vui của mình ra nói cho mọi người cùng nghe, còn luôn miệng khen Tụ Khí Đan cải biến của An Cách Nhĩ thương hội không ngớt, còn tự hào vì mình đã hớt tay trên của đám lão đại ở hội đấu giá hôm đó.





-“Biểu ca, huynh biết không cái tên Kha Liệp vô sỉ tìm ta để xin một vài khỏa Tụ Khí Đan về cho đám đệ muội của hắn bị đệ sai cao thủ giáo huấn một trận bây giờ đang nằm dưỡng thương ở dịch quán”, Chu Minh đưa một miếng thịt gà vào miệng vừa nhai vừa nói.





-‘Tốt, cái tên Kha Liệp thái tử đó lúc trước bị ta đánh nằm dài trên Võ Huân Đài, làm ta kiếm về không biết bao nhiêu là bạc, đợt sau ta tìm hắn rủ so tài nữa mới được”, Thiên Hạo hứng chí đáp.





Chu Khiêm nhanh tay bộp vào đầu hai tên tiểu tử mắng.





-“Hắn là thái tử Đại Kim Quốc, hai huynh đệ các ngươi định gây họa à”.





Thiên Hạo cùng Chu Mình ôm đầu than vãn, nhìn thấy Tuyết Nhi đùa giỡn với Chu Khiêm làm Thiên Hạo lúc này cảm nhận được chút ấm áp của gia đình, của người thân.





-“Để ta nói cho mọi người biết, hôm đó ở hội đấu giá ta có biết được một nhân vật lợi hại”, Chu Minh vừa chén xong món cá liền nói.





-“Ồ, có nhân vật lợi hại à, hôm đó ta cũng ở hội đấu giá mà sao không biết nhỉ”, Thiên Hạo liền hỏi.





-“Đó chính là cái tên xưng mình là Thiên Mã Thần Quân, hắn nói hắn có hai vị sư phụ rất lợi hại, đệ muốn bái sự phụ hắn làm thầy mà tức cái sau buổi đấu giá cho người đi tìm hắn mà không thấy”, Chu Minh dậm mạnh chân nói.





Đến đây không chỉ một mình Thiên Hạo cười còn có Uyển Linh cùng Hưng Quân, bởi vì bọn họ biết Thiên Mã Thần Quân mà Chu Mình tìm là ai.





-“Biểu đệ, có duyên sẽ gặp lại, bất quá hai lão sư phụ kia của y chưa chắc sẽ nhận đệ là đệ tử”, Thiên Hạo vừa cười vừa nhìn Chu Minh nói.





-“Không sao, nếu vậy đệ sẽ bái hắn ta làm sư phụ, chắc rằng hắn sẽ phải nhận bản thái tử soái ca như đệ đây làm đệ tử”, Chu Minh đáp.





Uyển Linh cùng Hưng Quân ở bên nín cười nhìn Thiên Hạo lắc đầu, Chu Khiêm ở bên nghe thấy con mình tự luyến cũng thở dài biipj vào sau đầu Chu Minh một cái.





Tiệc tan, Uyển Linh cùng Hưng Quân và Tiểu Ngọc được Chu Minh dẫn đi dạo khắp hoàng cung, còn hai huynh muội Thiên Hạo được Chu Khiêm đưa tới lại ngự thư phòng.





Vào bên trong ngự thư phòng, Chu Khiêm nhanh chóng tiến đến đưa tay xoay nhẹ hoa văn trên mắt rồng, một mảnh tường tách ra xuất hiện một tòa mật thất.





Chu Khiêm không nói gì, lặng lẽ dẫn theo hai huynh muội Thiên Hạo từ từ tiến vào bên trong, đi một lúc cho đến khi xuất hiện trước mặt một tấm bài vị bên trên có khắc ba chữ “Vương Bá Thiên”.





-“Nhị đệ, đại ca đã đưa Hạo nhi cùng Tuyết Nhi trở về gặp đệ”.





Lúc này Thiên Hạo mới biết rằng cái tên trên tấm bài vị kia chính là tên của phụ thân đã mất của mình, Thiên Hạo nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu ba cái, tiểu Tuyết Nhi ở bên thấy ca ca mình như vậy cũng bắt chước làm theo, Chu Khiêm lúc này hai mắt đã ướt đầy nước.





Khấu đầu trước bài vị của phụ thân xong, Thiên Hạo cùng Tuyết Nhi được Chu Khiêm dẫn đi vào chỗ sâu bên trong mật thất.





Khi tới nơi, Thiên Hạo thấy được một chiếc quan tài băng được đặt chính giữa, nhìn vào bên trong là một thiếu phụ xinh đẹp hai mắt nhắm chặt, thần thái tựa hồ như đang ngủ.





-“Hạo nhi, Tuyết Nhi đây chính là mẫu thân của các con cũng chính là muội muội ruột của ta”, Chu Khiêm nghẹn ngào nói.





Thiên Hạo lúc này tâm hồn chợt động, quả thật trong ký ức của hắc y Thiên Hạo kia hắn hoàn toàn không thấy được hình ảnh mỹ phụ này, thì ra đây chính là mẫu thân của hắn, Tuyết Nhi nghe nói người bên trong là mẫu thân liền òa khóc, lúc này chiếc vòng đang đeo trên tay liền rung động phát sáng không thôi.





………….Hết chương 61…………..





Hi các bạn, sau 1001 ngày đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng mình quyết định điều chỉnh lại tên gọi của các cảnh giới tu luyện và đã được cập nhật lại…….Xin chân thành tạ lỗi vì cảnh giới lộn xộn lúc trước ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK