Tại Viêm Thành lúc này, bên trong tòa phủ đệ rộng lớn Vũ Văn Hầu Triệu Lộc lúc này trên tay đang cầm lấy tấm thiếp mời đấu giá được gia nhân Triệu gia ngày đêm phi ngựa đến đưa còn báo thêm tin tức của Thiên Hạo.
-“Khốn khiếp, cuối cùng tên nhãi ranh giết Lộc nhi đã quay về, Phi nhi mau chóng thu xếp theo cha trở về đô thành”.
Kế bên Triệu Vũ là một thiếu niên tuổi chừng mười tám, cao lớn đầy khí chất, đó chính là Triệu Phi, con trai lớn của Triệu Vũ.
-“Cha, người hãy yên tâm, con sẽ trả thù cho đệ đệ xấu số”, Triệu Phi một bên cắn răng nói.
-“Tốt, thì của Lộc nhi chưa trả thì ta ăn ngủ không yên”, Triệu Vũ liền đáp.
Nhìn tờ thiếp mời trên bàn, Triệu Phi lúc này mới hỏi.
-“Cha, người có tin có loại Tụ Khí Đan giống như An Cách Nhĩ thương hội tung tin”.
-“Ta cũng không thực sự tin lắm, nhưng với uy tín của An Cách Nhĩ thương hội thì ta tin bọn hắn sẽ không ăn nói linh tinh đâu, nếu là thật thì Triệu Gia chúng ta cần phải tranh giành được một vài khỏa để cho tâm phúc trong
tộc ta phục dụng”, Triệu Vũ kiên quyết nói, nếu tin tức này là thật thì rất đáng để tranh giành nâng cao chiến lực của Triệu Gia lên.
Vĩnh An Thành kể từ ngày An Cách Nhĩ thương hội tung ra tin tức thì chỉ sau hai ngày đã có rất nhiều người khắp nơi đổ về, ở cổng thành lúc này quân đội được điều động nhiều hơn thường ngày để duy trì an ninh đô thành.
-“Bệ hạ, bên ngoài quân đội đã được bổ sung để duy trì an ninh, hy vọng đợt đấu giá này của An Cách Nhĩ thương hội sẽ không có chuyện gì xảy ra”, Mạnh Vân bên dưới nói.
-“Tốt, hiện tại Vĩnh An Thành có rất nhiều người đổ về, chưa kể đến những tông môn, thế lực với những tán tu khác nữa, các ngươi hãy chú ý thêm an toàn ở đô thành”, Chu Khiêm ngự trên ngai vàng đáp.
Lúc này bên ngoài có một binh sĩ chạy vào bên trong quỳ một chân xuống nói.
-“Thưa bệ hạ, bên ngoài có thái tử Kha Liệp cùng đại tướng quân Thiết Lý Mộc của Đại Kim Quốc xin được diện kiến”.
Không chần chừ, sau khi được Chu Khiêm cho triệu vào, hai thân ảnh theo sau là một đoàn tùy tùng ước chừng bốn, năm người tiếng vào.
-“Thái tử Đại Kim Quốc Kha Liệp xin ra mắt bệ hạ”.
Một thiếu niên trẻ tuổi ước chừng khoảng mười chín, hai mươi tuổi dẫn đầu tiến lên hô trước, ở phía sau đám người lần lượt khom lưng hành lễ.
-“Kha Liệp thái tử đường xa đến đây, chưa kịp nghỉ ngơi đã vào cung gặp trẫm, không biết Kha Kinh Hồng Quốc Vương có khỏe không”, Chu Khiêm trên ngai vàng nhìn hỏi.
-“Xin cảm ơn bệ hạ, phụ hoàng của ta sức khỏe vẫn tráng kiện như xưa, hiện nay vì An Cách Nhĩ thương hội tổ chức buổi đấu giá tại quý quốc nên sai ta đến đây xem thử một chút”.
Kha Liệp nói xong phất tay ra hiệu cho đám người bên dưới dâng lên lễ vật cho Chu Khiêm.
-“Hảo ý của quý quốc trẫm xin nhận, An Cách Nhĩ thương hội trụ sở đặt tại Đại Kim Quốc, nay tổ chức đấu giá ở nước của ta bất quá nhận quà không thể không trả lễ……người đâu”.
Chu Khiêm cười nói xong thì bên trong hai tiểu thái giám đi ra trên tay nâng hai cái khay đựng.
-“Kha Liệp thái tử, Thiết Lý Mộc đại tướng quân, đây là Ngân Bạch Đao và Hổ Ngọc Đao đều được Cao Lĩnh đại sư chế tạo ra nay trẫm tặng cho hai người”.
Kha Liệp cùng Thiết Lý Mộc bên dưới hai con mắt sáng rực, hai món này đều do Cao Lĩnh đại sư người đứng đầu trong giới Luyện Khí Sư luyện ra thì vui vẻ nhận lấy.
Thiết Lý Mộc tuy cao tuổi nhưng thân thể tráng kiện, nhận lấy thanh Hổ Ngọc Đao trên tay rồi cao hứng chém qua chém lại bên dưới, miệng thì không ngừng kêu “Tốt, Tốt” khiến cho Mạnh Vân ở bên Chu Khiêm không khỏi nhíu mày.
-“Cảm ơn bệ hạ đã tặng đồ tốt, nay đã đến đây rồi ta cũng xin mạn phép về chỗ nghỉ ngơi chờ đợi ngày đấu giá sắp đến”.
Kha Liệp trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh cảm ơn rồi sau đó cùng Thiết Lý Mộc cùng với đám thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Mạnh Vân ở bên nhìn đám người Đạo Kim Quốc rời đi liền ôm quyền nói.
-“Bệ hạ, cái tên Thiết Lý Mộc quả thật không xem người ra gì, lúc nãy nhận đao cũng không tạ ân lấy một câu”.
-“Bỏ đi, hiện giờ nên để ý đến chuyện của buổi đấu giá thì hơn………..À mà Hạo nhi thế nào rồi”, Chu Khiêm mấy ngày nay vì chuyện đấu giá Tụ Khí Đan mà đau hết cả đầu lúc này cái tay vẫn đang lây lây cái trán.
Mạnh Vân lúc này cũng bẩm báo những chuyện hàng ngày ở trạch viện phía tây thành cho Chu Khiêm nghe rồi sao đó cúi người rời khỏi.
Trên đường phố Vĩnh An Thành lúc này đông người hơn bình thường nhưng hoàn toàn không có cảnh rối loạn, nếu có thì đều bị quân đội đưa đi giam giữ hết.
-“Thiên Hạo, huynh đang nghĩ gì thế”.
Mộ Dung Uyển Linh trên tay đang cầm một xiên kẹo vừa ăn vừa nhìn Thiên Hạo đang ngớ người nhìn mình hỏi.
-“Không có gì, ta nhìn muội ăn xiên kẹo đó chỉ ước rằng mình đc trở thành nó để được muội ăn mà thôi”, Thiên Hạo vô sỉ nhìn Uyển Linh môi đỏ đang nhai lấy mấy viên kẹo liền trêu chọc.
Uyển Linh mặt đỏ bừng bừng không nói gì liền dùng cánh tay trắng nõn véo mạnh vào hông Thiên Hạo làm hắn la muốn banh cả đường phố, trên đường ai cũng ngoái nhìn đôi trẻ tuổi này hết.
Bị ăn cái véo ngay hông của Uyển Linh, Thiên Hạo hiện giờ vẫn còn ấm ức, chỉ chọc nàng có một câu thôi mà giờ phải ôm hông mà đi thế này, Uyển Linh đi kế bên không thèm nói gì thỉnh thoảng chỉ khẽ liếc qua tủm tỉm cười.
Khi đến Thiên Hương Lầu, Thiện Hạo và Uyển Linh định tiến vào thì ở phía sau có tiếng gọi đến:
-“Uyển Linh”.
Thiên Hạo và Uyển Linh đều quay đầu lại thì thấy một thanh niên trẻ tuổi ngoài sau còn có ba, bốn tên hộ vệ.
-“Kha Liệp thái tử”, Uyển Linh mở miệng nói.
Kha Liệp lúc này cước bộ nhanh hơn định tiến đến nắm lấy tay Uyển Linh thì bất ngờ Uyển Linh lại tránh né liền lui về sau nắm lấy cánh tay của Thiên Hạo.
Kha Liệp thái tử chứng kiến Uyển Linh vậy mà lại nắm lấy bàn tay của cái tên xa lạ này thì liền bực tức, ngay đến hắn cũng chưa được Uyển Linh nắm cánh tay như vậy.
-“Tên tiểu tử kia ngươi mau tránh ra, Uyển Linh không phải là người ngươi có thể với đến được, khôn hồn thì mau tránh ra nếu không đừng trách ta”, Kha Liệp hùng hổ đưa tay định rút Ngân Bạch Đao mới được Chu Khiêm tặng cho.
-“Ha ha…tại sao ta lại phải tránh ra chứ, ngươi là thái tử thì sao, không lẽ ngươi dám giết người ở Vĩnh An Thành này à”, nhìn Uyển Linh phía sao là Thiên Hạo biết nàng ghét cái tên này, cộng với lời nói kia Kha Liệp làm Thiên Hạo cười lớn nói.
Kha Liệp sắc mặt khó coi, tuy hắn là thái tử Đại Kim Quốc nhưng cũng không thể tùy tiện ở đô thành Nguyên Phong Quốc mà giết người được, với lại hắn không muốn ở trước mặt Uyển Linh mà giết người.
-“Linh nhi, nàng rời Đại Kim Quốc mấy tháng nay làm cho ta rất lo lắng, sau buổi đấu giá hãy theo ta trở về”, Kha Liệp không thèm quan tâm Thiên Hạo liền hướng Uyển Linh nói.
-“Kha Liệp thái tử, ta với ngươi không thân thiết liền mong ngươi cẩn trọng lời nói để tránh gây hiểu lầm”, Uyển Linh phía sau nhìn Kha Liệp trả lời nhưng ánh mắt khẽ liếc nhìn Thiên Hạo, đôi tay vẫn nắm chặt cánh tay Thiên Hạo hơn.
…………..Hết chương 49……………..
Mấy ngày nay đi công tác, hôm nay mới viết được, xin mọi người thông cảm….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK