Mộc Hàm sau khi nhận được câu trả lời không mấy như ý của Triệu Vũ lập tức lên đường trở về Ngân Thành.
Hắc Vũ trong thời gian ngắn công bố tin tức Đoan Mộc Khang vì bị ám hại mà mất mạng khiến phần lớn cao tầng của Lạc Ảnh Dong binh đoàn rơi vào đau thương, dưới sự ủng hộ của các đội trưởng, Hắc Vũ chẳng mấy chốc bước lên cương vị đoàn trưởng.
-“Nghĩa phụ, Vũ Văn Hầu vẫn không trả lời dứt khoác, chỉ sợ ông ta sẽ đem chuyện này nói với hoàng đế”, Mộc Hàm bên dưới nói.
Hắc Vũ ngồi trên ghế đoàn trưởng không nói gì, vẫn đang cảm nhận mùi vị của quyền lực, mãi một lúc sau mới chậm dãi mở mắt.
-“Hắn ta không nói đâu, Triệu gia bây giờ là cái gai trong mắt của Chu gia hoàng thất, cả đám tộc nhân của Triệu gia cậy mình có công liền tác oai tác quái bấy lâu nay đã là cho hoàng đế lãnh đạm với bọn chúng rồi”.
-“vậy tại sao ông ta không đồng ý bắt tay với chúng ta”, Mộc Hàm hỏi tiếp.
-“Hắn ta trước giờ vẫn là tên nhát gan, nghe nói con trai nhỏ của hắn bị người ta giết rồi, nghr nói tháng sau hoàng thất tổ chức đại hội ba năm một lần, Hàm nhi, con cũng nên tham gia đi, đến lúc đó chúng ta sẽ hành động”.
-“Nghĩa phụ tính hành động lúc đó sao, như vậy có quá gấp gáp lắm không, con nghe nói bên Hải Sa Quốc đang có lục đục giữa các vương gia, chỉ e lúc đó bọn chúng không giúp được chúng ta”, Mộc Hàm đáp.
-“Không sao, Huyết Tử Ưng Liệt đã nhận lời giúp ta giải quyết chút rắc rối đó ở Hải Sa Quốc rồi, có lẽ lúc này hắn đang cùng Tống Liêm gặp nhau rồi cũng nên”, Hắc Vũ nói.
Mộc Hàm không nói gì chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc trước nghe Hắc Vũ nhắc đến có Ma Thần Tông hỗ trợ hắn ta nửa tin nửa không, bât giờ nghe Hắc Vũ lần nữa khẳng định liền tin việc Thập ngũ điện chủ của Ma Thần Tông hỗ trợ là thật.
-“Hàm nhi, con tuy là nghĩa tử của ta nhưng ta lâu nay xem con như Hắc Ưu, hai đứa giống như tay trái cùng tay phải của ta, lần này nếu như đại kế thành công thì công lao của con là lớn nhất, còn Hắc Ưu lâu nay tung tích cũng không tìm được, không biết tên nhãi ranh đó đã đi đâu rồi”, Hắc Vũ trên ghế bực tức.
-“Nghĩa phụ yên tâm, Hắc Ưu đệ đệ sẽ không sao, con đã cho rất nhiều người tìm kiếm khắp nơi, thuận tiện nếu gặp được Đoan Mộc Bạch cũng sẽ giết luôn, còn chuyện của đoàn trưởng Đoan Mộc Khang nghĩa phụ làm vậy có ổn không”, Mộc Hàm thắc mắc.
-“Không sao, hắn ta đã trúng Cổ trùng độc ma công của Ma Thần Tông, chỉ e hiện tại hắn đã thân tử mạng tiêu rồi, chỉ cần tìm được Đoan Mộc Bạch rồi giết luôn để cha con hắn được đoàn tụ”, Hắc Vũ ôn tồn nói.
-“Vâng, nghĩa phụ xưa nay làm việc cẩn thận, con quá lo xa rồi”, Mộc Hàm trả lời.
-“Không sao, con mau đi nghỉ ngơi đi, lâu nay vất vả cho con rồi, Hắc Ưu thì chẳng được tích sự gì, hi vọng sau này của ta đều đặt vào con….đi đi”.
Mộc Hàm ôm tay thi lễ rồi cáo lui.
Ở xa xa nơi lãnh thổ của Hải Sa Quốc, đô thành Vạn Kinh, tại một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ, trên bản trước phủ có đề ba chữ “Phủ Ngụy Vương”.
Ngụy Vương của Hải Sa Quốc là Tống Liêm năm nay tròn bốn mươi ba tuổi, là đệ đệ ruột của hoàng đế Hải Sa Quốc Tống Hàn, mười ba tuổi bước vào con đường tu luyện, năm tháng trôi qua dưới sự tu luyện hà khắc, cuối cùng Tống Liêm tu vi cũng đạt đến Quang Nguyên Cảnh thất tầng, hiện tại ở Hải Sa Quốc là người có tiếng nói nhất định, được hoàng đế cho nắm toàn bộ binh quyền trong tay, tính tình rất kiêu ngạo.
Là một người đầy dã tâm, rất muốn độc chiếm ngôi vị hoàng đế Hải Sa Quốc, nhưng vì đại ca hắn Tống Hàn ngoài là hoàng đế ra thì trên con đường tu luyện tu vi cũng không kém hắn là bao, nhưng ngặt một nổi xung quanh Tống Hàn luôn có mười cao thủ Quang Nguyên Cảnh ngũ tầng bảo vệ, đây là mười người cận thận bảo vệ hoàng thất Hải Sa Quốc.
Nhiều lần Tống Liêm muốn tiến hành đảo chính giành lấy ngôi vị hoàng đế, tuy nhiên vừa nghĩ đến mười tên đá chắn đường kia thì lực bất tòng tâm, tuy nắm binh quyền trong tay nhưng hắn luôn bị Tống Hàn theo dõi sát xao.
Như việc lần trước Tống Liêm gặp gỡ Mộc Hàm cùng các tướng lĩnh quân đội rồi tự ý điều thêm binh ở biên giới với Nguyên Phong Quốc lên cao làm cho Tống Hàn phẫn nộ không hài lòng, đem hắn cấm túc ở phủ Ngụy Vương để suy ngẫm, đồng thời tước lấy binh quyền làm cho Tống Liêm càng thêm hận.
-“Mẹ kiếp, làm hoàng đế thì hay lắm sao, cấm túc bản vương ở phủ ba tháng, hắn còn coi ta là đệ đệ nữa không”, Tống Liêm gào thét, tiện tay đập vở tách trà trên tay.
-“Vương gia hiện nay nói lời này không nên, hiện bệ hạ đang rất giận chuyện lần trước chúng ta làm”
Người vừa lên tiếng là Trình Bân, tướng quân dưới quyền của Ngụy Vương Tống Liêm.
-“Trình Bân, ngươi nghĩ ta làm việc đó để làm gì, là để mở rộng lãnh thổ cho Hải Sa Quốc chúng ta, vậy ngươi xem hoàng đế có coi trọng hay không, nếu hắn ta không phải đại ca ta thì năm xưa ta đã giết hắn để lên ngôi hoàng đế này rồi”.
Nghe Tống Liêm nói xong, sắc mặt Trình Bân tái đi hoảng sợ quỳ xuống nói.
-“Vương gia không nên, hiện tại Hải Sa Quốc chúng ta đang loạn lạc các vị vương gia khác đang không ngừng bài xích lẫn nhau, bệ hạ đang lên kế hoạch diệt trừ, nếu giờ vương gia có động tĩnh gì thì rất là nguy hiểm”.
-“Hừ cái đám chết tiệt đó nhanh nhanh chết sớm giúp ta, nếu như không phải nể tình hoàng thất thì bọn chúng đã không sống được đến ngày nay rồi”, Tống Liêm gằn giọng nói.
-“Đám hoàng thất chó má của các ngươi chỉ là lũ ruồi….có muốn bổn tọa giúp ngươi giành ngôi hoàng đế”.
Lời nói vừa xong trên không trung liền xuất hiện một khoảng đen, chẳng mấy chốc một tòa hắc liên xuất hiên, trên tòa hắc liên, Huyết Tử Ưng Liệt y phục đen trùm kín, quanh người quấn hai thanh trọng xích xuất hiện trước mặt Tống Liêm cùng Trình Bân.
-“Ngươi là ai dám xông lào phủ Ngụy Vương”.
Trình Bân thủ quyền đánh tới bị Ưng Liệt phất tay đánh văng ra xa ngất đi, hộ vệ trong phủ liên tục kéo đến trên tay đao kiếm sáng chói chỉ thắng vào Ưng Liệt.
Tống Liêm nhanh chóng hạ lệnh giải tán đám hộ vệ trong phủ đi, đồng thời kéo Trình Bân đi mất, lúc này chỉ còn lại hai người, Tống Liêm liền cúi chào hỏi.
-“Không biết các hạ là ai, đến gặp Tống Liêm này có việc gì”.
-“Ta là Huyết Tử Ưng Liệt, Thập ngũ điện điện chủ của Ma Thần Tông, nghe Hắc Vũ nói ngươi có rắc rối nên cầu xin bổn tạo đến đây giúp ngươi”.
Tống Liêm nghe xong liền ngây người ra một lúc, hắn đã gửi thư nói rõ tình hình của mình cho Hắc Vũ, cuối cùng Hắc Vũ chỉ nói một câu “Sẽ có người trợ giúp”, tuy nhiên thật không ngờ người trợ giúp lại là người của Ma Thần Tông, nhưng Ma Thần Tông đã biến mất lâu nay làm Tống Liêm mơ mơ hồ hồ hỏi.
-“Ngươi thật là người của Ma Thần Tông, không phải Ma Thần Tông đã biến mất lâu rồi sao”.
Ưng Liệt không nói gì, giải phóng một chút ít hắc khí, tuy chỉ một chút ít nhưng mang theo sát khí quỷ dị cũng khiến Tống Liêm mồ hôi bắt đầu chảy biết được người đang đứng trước mặt mình lúc này tu vi cực kì cao thâm.
-“Điện chủ bớt giận, ta chỉ là muốn xác nhận mà thôi, không có ý gì”.
Tống Liêm run sợ nói, trong thâm tâm vui mừng vì lần này Hắc Vũ đã đưa đến đây một đồng mình hết sức mạnh mẽ, lúc này trong đầu Tống Liêm đã xuất hiện hình ảnh hắn mặc long bào ngồi trên ngai vàng của Hải Sa Quốc, bên dưới quần thần tung hô không ngớt.
……….Hết chương 59……………..
Cầu đề cử , cầu comment góp ý ^^
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK