• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám hộ vệ hoàng cung bị tiểu Lân hù doạ một phen, đến cả Chu Khiêm cùng Chu Minh cũng chấn động vội vã chạy đến Lạc Viên Cung.





Khi vừa chạy đến nơi thì thấy Thiên Hạo đang cưỡi trên lưng tiểu Lân một cách thỏa mái.





-“Hạo nhi, con yêu thú này là sao, sao nó lại ở Lạc Viên Cung vậy?”, Chu Khiêm nói lớn.





-“Cữu phụ, đây là tọa kỵ của con tên là tiểu Lân, là tọa kỵ mà sư phụ con giao cho, người yên tâm nó không phá phách gì đâu”, Thiên Hạo trên lưng tiểu Lân nói xuống.





-“Biểu ca, đệ cũng cũng muốn cưỡi nó, cho đệ cưỡi với”, Chu Minh bên dưới mắt sáng nói lên.





-“Ca ca muội cũng muốn nữa”, Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc từ lúc nào đã chạy đến tham gia, đằng xa An Bình được Hưng Quân dìu đến nhìn thấy cảnh này cũng hoảng hốt không thôi.





-“Hạo nhi mau mau xuống đây, ở đâu ra con yêu thú ghê gớm thế này”, An Bình vội vàng nói to.





Tiểu Lân hình như nghe được có người chê mình ghê gớm liền tức giận phì phò cái mũi rồi gào thét lớn hơn, Thiên Hạo bên trên phải vất vả lắm mới trấn an được nó yên tĩnh lại.





Được Thiên Hạo vuốt ve, tiểu Lân bây giờ không còn gào thét nữa lại yên tĩnh như thú cưng, nha đầu Tuyết Nhi bị Tiểu Ngọc kéo đến gần tiểu Lân, lúc đầu thấy hình dạng tiểu Lân làm cho tiểu Tuyết Nhi thấy sợ nhưng khi thấy Tiểu Ngọc nhảy bổ vào tiểu Lân chơi đùa lo sợ của Tuyết Nhi liền biến mất cũng nhảy vào hòa nhập chung.





An Bình thấy con gái bảo bối của mình như vậy liền lo lắng định tiến lên kéo hai tiểu nha đầu ra thì Hưng Quân ở bên liền nói.





-“Mẹ yêu tâm, đó là thú cưng của đại ca do nhị sư phụ của huynh ấy tặng cho tuy nhìn bên ngoài hung tợn nhưng rất hiền lành”.





Nghe thấy nghĩa tử của mình nói xong An Bình liền an tâm đến chỗ đại ca mình.





-“Ca ca, Hạo nhi đã làm kinh động đến huynh rồi mong huynh thứ lỗi”.





-“Không sao muội muội, thấy Hạo nhi có được tọa kỵ uy dũng như vậy ca ca rất vui, đại hội lần này của Nguyên Phong Quốc chúng ta chắc sẽ náo nhiệt lắm đây”.





Chu Khiêm cười ha hả rồi lệnh cho đám hộ vệ lui ra, bản thân cũng quay về ngự thư phòng giải quyết tấu chương. Chỉ có tiểu Lân là ủy khuất vừa mới tỉnh dậy định hù dọa một chút lấy uy phong thì hiện giờ bị hai tiểu nha đầu cùng Chu Minh quay quanh thi nhau nhảy lên lưng nó chơi đùa.





Ngày qua ngày, chớt mắt đã đến thời gian tổ chức đại hội do hoàng thất Nguyên Phong Quốc tổ chức, địa điểm hằng năm nằm ở núi Nam Sơn cách đô thành một trăm dặm, đây là nơi năm xưa tổ tiên Chu gia đã khởi binh dựng nên Nguyên Phong Quốc bây giờ.





Trên đường lúc này hàng trăm cỗ xe nối tiếp nhau mà đi, dẫn đầu là tiểu Lân uy vũ trên lưng nó lúc này không phải là Thiên Hạo mà là hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc còn Thiên Hạo cùng Hưng Quân lúc này đang đi bên cạnh.





-“Đại ca, lần này huynh chắc chắc giành chức quán quân rồi”, Hưng Quân ở bên cạnh nói.





-“Cũng không chắc đâu, nghe Chu Minh nói lần này toàn thiên tài các nơi tụ lại, không biết có bước chân được vô mười vị trí đầu hay không đây”, Thiên Hạo thở dài đáp.





-“Biểu ca yên tâm lần này đệ không tham gia được chỉ đứng cổ vũ cho huynh thôi, cái bọn thiên tài kia sao bằng biểu ca được, chỉ dựa vào công pháp huynh đưa là đệ biết rồi”, Chu Minh ở đâu tiến lại huých vai Thiên Hạo nói.





-“Đúng vậy, tiểu Minh nói đúng ngươi lần này chắc chắn đứng nhất, mà cũng phải đề phòng tên Triệu Phi kia nữa”, Âu Dương Thiếu Kiệt đang ở bên dưới cùng phụ thân hắn liền rời đi tiến lên nói.





Thế là trên đường đi ngoại trừ Thiên Hạo tâm trạng hơi chút lo lắng thì đám còn lại đều vui vẻ như đi xem hội bởi vì bọn chúng không tham gia lần đại hội này.





-“Chấn Luân, nhi tử của khanh lần này có tham gia không”, Chu Khiêm liền hỏi.





-“Bệ hạ thứ tội, lần này tên tiểu tử nhà thần không có tham gia nếu tham gia chỉ làm xấu mặt Âu Dương Gia mà thôi”, người lên tiếng là Âu Dương Chấn Luân gia chủ Âu Dương Gia, được Chu Khiêm phong làm Nam Thiên Hầu.





-“hà hà….Chấn Luân huynh trong nhà chỉ có mình Thiếu Kiệt nên nuông chiều từ nhỏ, giờ trở nên như vậy thật khiến cho Lâm Hưng ta cảm thấy lo lắng cho huynh a”, gia chủ Lâm Gia Lâm Hưng tước hiệu Bắc Thiên Hầu cười nói.





-“Đó là chuyện của Âu Dương Gia ta liên quan gì tới Lâm Gia các ngươi, lo mà coi chừng nhi nữ Lâm Phi Yến của ngươi đi tính tình như vậy sợ rằng không ai thèm rước về đâu”, Âu Dương Chấn Luân lạnh lùng nói.





-“Hừ, các ngươi hết cãi từ trong triều ra đến đây vẫn còn cãi nhau được à, hôm nay bệ hạ đến Nam Sơn nên đừng có làm người mất hứng”, người lên tiếng lần này là Lý Nam, gia chủ của Lý Gia và cũng là Tây Thiên Hầu của Nguyên Phong Quốc.





Gia chủ hai nhà kia nghe vậy liền không cãi nhau nữa nhưng mặt thì quay sang hai hướng không thèm nhìn nhau. Chu Khiêm thấy vậy cũng lắc đầu cười khổ, phải nói trong bốn nhà Âu Dương, Lâm, Lý, Triệu thì Triệu Gia là người dã tâm lớn nhất nên Chu Khiêm không hề ưa Triệu Vũ chút nào.





-“Vũ Văn Hầu Triệu Vũ đâu rồi, hắn không dẫn nhi tử đi Nam Sơn tham gia đại hội hay sao?” Chu Khiêm liền hỏi.





-“Thưa bệ hạ, Vũ Văn Hầu có nói sẽ đến Nam Sơn sau, còn nói mong bệ hạ thứ tội vì không theo xa giá phụng bồi tới Nam Sơn được”, Lý Nam giọng ồn ồn lên tiếng.





Chu Khiêm nghe xong không nói gì chỉ ậm ừ cho qua nhưng trong lòng có chút bất an vì hai ngày trước Mạnh Vân có báo lại bên Hắc Vũ liên tục qua lại phủ Triệu Gia.





Chẳng bao lâu đoàn xe đã đến địa phận Nam Sơn, nơi đây từ lâu được xây dựng thành hành cung tráng lệ, xung quanh còn có vô số bá tánh nên phồn vinh không khác gì một tòa thành hết. Nam sơn năm nay lại một lần nữa tập trung nhiều người đến cả quán trọ cũng đầy khách.





Đoàn xe đi đến hành cung rồi dừng lại nghỉ ngơi, Chu Khiêm ra lệnh quân đội tăng cường an ninh tại Nam Sơn vô cùng chặt chẽ.





-“Hạo nhi mau đến đây”, Chu Khiêm liền gọi Thiên Hạo lại.





-“Đây là Tây Thiên Hầu Lý Nam, Bắc Thiên Hầu Lâm Hưng, mau chào hỏi hai vị bá bá”.





-“Tiểu tử Thiên Hạo ra mắt hai vị bá bá”, Thiên Hạo liền thi lễ.





-“Hà hà…Ngô Vương không cần khách sáo lần này hy vọng người nếu gặp nhi nữ Lâm Phi Yến của ta thì hãy nhẹ tay một chút nha”, Lâm Hưng cười ha hả nói.





-“Tiểu tử nào dám, nghe nói nữ nhi của Lâm bá bá là thiên tài của Lâm Gia, tiểu tử còn muốn xin Lâm Phi Yến tỷ tỷ nương tay cho đấy”, Thiên Hạo mỉm cười đáp lại





-“Chuyện tiểu bối so tài thì để chúng nó tự nhiên, đánh hết sức cho ta để chon ha đầu Lâm Phi Yến đó bớt tính hung hăng lại”, Âu Dương Chấn Luân liền xen vào nói.





Lâm Hưng tức giận định lên tiếng cải nhau thì nhìn thấy sắc mặt Chu Khiêm liền hạ hỏa nhìn Âu Dương Chấn Luân mà mắt tóe lửa.





Hai ngày sau, Chu Khiêm đứng trên bục cao thắp hương tế trời:





-“Hoàng đế thứ bốn mươi của Nguyên Phong Quốc Chu Khiêm hôm nay dùng ba nén hương tế trời bố cáo tổ chức đại hội so tài ba năm một lần để thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Nguyên phong Quốc cùng các thiên tài của các nước khác cùng nhau đàm luận…kính mong thiên địa chứng giám”.





Chu Khiêm vừa cấm xong ba nén hương thì bên ngoài truyền đến tiếng hô to.





-“Huyền Vũ Tông Lưu Minh trưởng lão tới”.





-“Thiên Âm Các Tào Thiên trưởng lão tới.





…………Hết chương 65………………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK