Hôm nay là ngày Cố Hy Nguyệt rời đi, cô dự tính sẽ tìm đến một thành phố khác an cư lập nghiệp.
Có điều.
Hình như mọi việc không suôn sẻ cho lắm.
Mới sáng sớm thức dậy, Cố Hy Nguyệt đã liền bị một tin trấn động gây cho cô hoang mang tột độ. Tình cảnh phải nói là vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại, cô đang ngồi trên xe theo Cố Đình Phong về Cố gia, còn lí do về đó mà không rời đi ngay thì là..
•••
Hai mươi phút trước.
Cố Hy Nguyệt ẵm theo con gái nhỏ xách hành lý đã đứng đợi sẵn bên ga tàu, mắt ánh lên chút vui vẻ hiếm hoi.
Vậy là sắp được rời khỏi đây. Tạm biệt những ngày tháng tươi đẹp vốn không thuộc về mình. Chỉ cần nghĩ đến đấy thôi đã thật thỏa mãn.
Chợt chiếc điện thoại trong túi rung lên bần bật. Cố Hy Nguyệt vừa mở máy, đập vào mắt là dãy số với cái tên chẳng mấy thân thiết - Cố Đình Đình - Đại tiểu thư Cố gia.
Thực vốn chẳng muốn nghe, vì mỗi lần cô ta gọi đến đều chẳng có tin tốt lành gì. Trầm ngâm một chút, thôi thì cứ nghe máy vậy, dù gì là cô ta gọi tới mình cũng không mất tiền điện thoại!
" Alo?"
* Cố Hy Nguyệt, mau lết cái xác của mày về nhà ngay, cha sảy ra chuyện rồi."
"..."
•••
Nói đến kia chắc không cần mô tả thêm mọi người cũng biết điều gì sảy ra sau đó nhỉ? Nghe được tin này Cố Hy Nguyệt đã chẳng màng hành lý, tức tốc gọi Cố Đình Phong đến đón.
Xe cứ thế bon bon chạy, quãng đường về nhà cũng chẳng còn bao xa.
Cố Hy Nguyệt ngồi trong xe mà lòng như lửa đốt, thấy thế Cố Đình Phong cũng lắc đầu trấn an.
" Đừng lo lắng quá, ông già chắc bệnh cũ tái phát thôi. Đã có mẹ với Cố Đình Đình ở nhà chắc không có chuyện gì sảy ra đâu."
Cô gật đầu, tay chỉnh lại cổ áo cho con gái, mày liễu nhíu sâu.
" Chỉ mong cha bình yên."
Tầm năm phút sau chiếc xe đã chuyển bánh đến trước cổng biệt thự rộng lớn, Cố Hy Nguyệt bước xuống xe đã nghe mấy tiếng xì xào.
/ Nhị tiểu thư về kìa./
/ Năm đó cô ấy lấy Mặc thiếu, đi theo quyền lực ngút trời có thấy về Cố gia chúng ta lần nào đâu, giờ nghe tin lão gia bệnh liền tức tốc chạy về, không biết có ý đồ gì không?/
Cố Hy Nguyệt trở về chẳng ai thèm hoan nghênh chào đón, chỉ có một cô hầu nhỏ tuổi tiến đến ngỏ lời hỏi thăm.
" Hoan nghênh nhị tiểu thư về nhà, cô đi đường xa chắc mệt rồi có cần nghỉ ngơi một chút rồi lên thăm lão gia không ạ?"
Nhìn cô gái này chắc cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt dễ nhớ lại còn rất hiểu lễ nghĩa, thật khiến người ta phải chú ý tới.
Nghĩ rồi cô quay ra lắc lắc đầu.
" Không cần, tôi muốn đi thăm cha luôn, được không?"
" Vâng thưa tiểu thư, mời."
Cô đưa đứa trẻ cho hầu nữ bế dùm, một chủ một tớ cất bước đi vào trong, để lại đằng sau một lũ người hầu ngạo mạn còn đang bàn tán xôn xao.
/ Con bé tiểu Thanh kia muốn lấy lòng ai chứ? Thật ngu ngốc hết sức./
/ Phải đó, đại tiểu thư và phu nhân nhà ta thì không một lời su nịnh, giờ quay ra muốn dây dưa với tiểu thư phế vật. Đúng là muốn chết rồi./
/ Ta còn nghe nói cô ta mới li hôn với Mặc thiếu đấy./
/ Thật sao? Mau kể đi../
Đương còn bàn tán thì từ sau một bóng hình suất hiện khiến ai nấy đều câm nín.
" Các người đây là chê việc làm ở Cố Gia quá nhà rỗi? Hay không còn gì để làm?"
/ Cậu chủ,,là cậu chủ./
" Cố Hy Nguyệt là chị gái của tôi, là nhị tiểu thư của cái nhà này."
" Để tôi nghe các người bàn tán quá phận lần nữa thì lập thức gói đồ biến đi, biết chưa?"
Cả lũ người hầu bị dọa sợ co rúm lại vâng vâng dạ dạ, cậu vừa quay đi đã thấy mẹ mình đứng đó từ bao giờ.
Cố phu nhân cau mày nhìn con trai, thần sắc có vẻ không tốt lắm.
" Con tự cho bản thân bênh vực người ngoài bắt nạt người nhà là thỏa đáng sao?"
" Cố Hy Nguyệt không phải người ngoài!"
Cậu nhấn mạnh chữ " Cố" dường như muốn nhắc cho mẹ mình nhớ hiện tại cô mang họ gì, nói xong cũng chả quan tâm mà lập tức đi lên lầu hai mặc bà Cố còn đứng đấy, tức muốn xì khói.
" Con được lắm Cố Đình Phong..mau quay lại cho mẹ, quay lại ngay, Đình Phong..!"
...
Sau khi lên lầu cậu nhanh chóng chạy đến phòng cha, khi này Hy Nguyệt đã đứng sẵn ở cửa, có điều..cô không bước vô trong mà cứ thẫn thờ phía ngoài.
Cố Đình Phong đi tới, cậu hạ thấp giọng, mày hơi nhíu.
" Sao chị còn chưa vô trong? Tô Tô đâu rồi?"
Đang suy nghĩ mông lung mấy điều liền bị giọng nói đột ngột của Cố Đình phong dọa cho giật nảy mình, Cố Hy Nguyệt nén giận cười gượng.
" Tô Tô được tiểu Thanh kia bế đi chơi rồi,..mà này."
" Liệu cha có muốn gặp chị không? Một đứa con gái đi lấy chồng ba năm không một lần về thăm nhà, thật đáng ghét nhỉ?"
Mắt cô hơi nhòe đi, càng suy nghĩ càng thấy bản thân mình có lỗi với cha..
Chết tiệt, lại yếu đuối nữa rồi.
Khốn nạn thật đấy.
Có điều.
Hình như mọi việc không suôn sẻ cho lắm.
Mới sáng sớm thức dậy, Cố Hy Nguyệt đã liền bị một tin trấn động gây cho cô hoang mang tột độ. Tình cảnh phải nói là vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại, cô đang ngồi trên xe theo Cố Đình Phong về Cố gia, còn lí do về đó mà không rời đi ngay thì là..
•••
Hai mươi phút trước.
Cố Hy Nguyệt ẵm theo con gái nhỏ xách hành lý đã đứng đợi sẵn bên ga tàu, mắt ánh lên chút vui vẻ hiếm hoi.
Vậy là sắp được rời khỏi đây. Tạm biệt những ngày tháng tươi đẹp vốn không thuộc về mình. Chỉ cần nghĩ đến đấy thôi đã thật thỏa mãn.
Chợt chiếc điện thoại trong túi rung lên bần bật. Cố Hy Nguyệt vừa mở máy, đập vào mắt là dãy số với cái tên chẳng mấy thân thiết - Cố Đình Đình - Đại tiểu thư Cố gia.
Thực vốn chẳng muốn nghe, vì mỗi lần cô ta gọi đến đều chẳng có tin tốt lành gì. Trầm ngâm một chút, thôi thì cứ nghe máy vậy, dù gì là cô ta gọi tới mình cũng không mất tiền điện thoại!
" Alo?"
* Cố Hy Nguyệt, mau lết cái xác của mày về nhà ngay, cha sảy ra chuyện rồi."
"..."
•••
Nói đến kia chắc không cần mô tả thêm mọi người cũng biết điều gì sảy ra sau đó nhỉ? Nghe được tin này Cố Hy Nguyệt đã chẳng màng hành lý, tức tốc gọi Cố Đình Phong đến đón.
Xe cứ thế bon bon chạy, quãng đường về nhà cũng chẳng còn bao xa.
Cố Hy Nguyệt ngồi trong xe mà lòng như lửa đốt, thấy thế Cố Đình Phong cũng lắc đầu trấn an.
" Đừng lo lắng quá, ông già chắc bệnh cũ tái phát thôi. Đã có mẹ với Cố Đình Đình ở nhà chắc không có chuyện gì sảy ra đâu."
Cô gật đầu, tay chỉnh lại cổ áo cho con gái, mày liễu nhíu sâu.
" Chỉ mong cha bình yên."
Tầm năm phút sau chiếc xe đã chuyển bánh đến trước cổng biệt thự rộng lớn, Cố Hy Nguyệt bước xuống xe đã nghe mấy tiếng xì xào.
/ Nhị tiểu thư về kìa./
/ Năm đó cô ấy lấy Mặc thiếu, đi theo quyền lực ngút trời có thấy về Cố gia chúng ta lần nào đâu, giờ nghe tin lão gia bệnh liền tức tốc chạy về, không biết có ý đồ gì không?/
Cố Hy Nguyệt trở về chẳng ai thèm hoan nghênh chào đón, chỉ có một cô hầu nhỏ tuổi tiến đến ngỏ lời hỏi thăm.
" Hoan nghênh nhị tiểu thư về nhà, cô đi đường xa chắc mệt rồi có cần nghỉ ngơi một chút rồi lên thăm lão gia không ạ?"
Nhìn cô gái này chắc cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt dễ nhớ lại còn rất hiểu lễ nghĩa, thật khiến người ta phải chú ý tới.
Nghĩ rồi cô quay ra lắc lắc đầu.
" Không cần, tôi muốn đi thăm cha luôn, được không?"
" Vâng thưa tiểu thư, mời."
Cô đưa đứa trẻ cho hầu nữ bế dùm, một chủ một tớ cất bước đi vào trong, để lại đằng sau một lũ người hầu ngạo mạn còn đang bàn tán xôn xao.
/ Con bé tiểu Thanh kia muốn lấy lòng ai chứ? Thật ngu ngốc hết sức./
/ Phải đó, đại tiểu thư và phu nhân nhà ta thì không một lời su nịnh, giờ quay ra muốn dây dưa với tiểu thư phế vật. Đúng là muốn chết rồi./
/ Ta còn nghe nói cô ta mới li hôn với Mặc thiếu đấy./
/ Thật sao? Mau kể đi../
Đương còn bàn tán thì từ sau một bóng hình suất hiện khiến ai nấy đều câm nín.
" Các người đây là chê việc làm ở Cố Gia quá nhà rỗi? Hay không còn gì để làm?"
/ Cậu chủ,,là cậu chủ./
" Cố Hy Nguyệt là chị gái của tôi, là nhị tiểu thư của cái nhà này."
" Để tôi nghe các người bàn tán quá phận lần nữa thì lập thức gói đồ biến đi, biết chưa?"
Cả lũ người hầu bị dọa sợ co rúm lại vâng vâng dạ dạ, cậu vừa quay đi đã thấy mẹ mình đứng đó từ bao giờ.
Cố phu nhân cau mày nhìn con trai, thần sắc có vẻ không tốt lắm.
" Con tự cho bản thân bênh vực người ngoài bắt nạt người nhà là thỏa đáng sao?"
" Cố Hy Nguyệt không phải người ngoài!"
Cậu nhấn mạnh chữ " Cố" dường như muốn nhắc cho mẹ mình nhớ hiện tại cô mang họ gì, nói xong cũng chả quan tâm mà lập tức đi lên lầu hai mặc bà Cố còn đứng đấy, tức muốn xì khói.
" Con được lắm Cố Đình Phong..mau quay lại cho mẹ, quay lại ngay, Đình Phong..!"
...
Sau khi lên lầu cậu nhanh chóng chạy đến phòng cha, khi này Hy Nguyệt đã đứng sẵn ở cửa, có điều..cô không bước vô trong mà cứ thẫn thờ phía ngoài.
Cố Đình Phong đi tới, cậu hạ thấp giọng, mày hơi nhíu.
" Sao chị còn chưa vô trong? Tô Tô đâu rồi?"
Đang suy nghĩ mông lung mấy điều liền bị giọng nói đột ngột của Cố Đình phong dọa cho giật nảy mình, Cố Hy Nguyệt nén giận cười gượng.
" Tô Tô được tiểu Thanh kia bế đi chơi rồi,..mà này."
" Liệu cha có muốn gặp chị không? Một đứa con gái đi lấy chồng ba năm không một lần về thăm nhà, thật đáng ghét nhỉ?"
Mắt cô hơi nhòe đi, càng suy nghĩ càng thấy bản thân mình có lỗi với cha..
Chết tiệt, lại yếu đuối nữa rồi.
Khốn nạn thật đấy.