Hy Nguyệt bị giọng nói kia làm cho giật mình khựng lại, chưa kịp quay lại nhìn đã bị một chiếc khăn chụp vào trước mắt. Chỉ biết khi đó chiếc khăn tỏa mùi nồng của thuốc ngủ, thế rồi cô dần dần ngất lịm.
Người kia lắc đầu nhìn cô, khẽ buông một câu đầy buồn bã.
" Thật xin lỗi, tất cả đều do cô tự tìm đến."
Thế rồi vài ba người nhanh chóng ngụy trang, lén đưa cô rời đi trong buổi đêm tĩnh mịch.
[...]
" Cái gì? Không thể nào...các người mau tìm cô ấy cho tôi, MAU!"
Mộ Sở Dương nghe hung tin đến tai, anh dường như phát điên, cáu gắt với đám vệ sĩ trước mặt. Mấy người kia thấy vậy thoáng hốt hoảng đến hấp tấp.
" Chúng tôi đã tìm tất cả mọi ngóc ngách ở nơi này rồi, Mộ phu nhân...có lẽ cô ấy đã về trước, hay ngài thử gọi lại.."
Câu nói chưa dứt đã bị anh gạt phắt, nói với giọng kìm nén, anh hướng về phía hai đứa nhỏ.
" Vũ à, con giúp ta đưa An An về nhà trước, hai đứa giúp ta kiểm tra định vị trên người mẹ con nhé?"
" Cái này con làm được, hay để con làm luôn ở đâ.." - An An hào hứng hỏi nhưng cũng như những vệ sĩ kia, liền bị anh cắt đứt luôn cái suy nghĩ đó.
" Hai đứa lập tức về nhà, giữ liên lạc, ta đi tìm cha của hai đứa."
Nói rồi anh bước vào xe riêng, nói vài câu với một vệ sĩ rồi phóng xe đi ngay.
[...]
Mặc gia..
" Con m nó, cậu chăm sóc cô ấy kiểu ch gì vậy hả tên khốn này."
Mặc Dịch nghe Mộ Sở Dương giải thích cũng không nén nổi tức giận, hắn bộc phát tại chỗ, nắm lấy cổ áo anh mà lắc mặc cho người nhà vẫn trố mắt nhìn. Ông Mặc tằng hắng,
" Đây không phải việc mà con nên bận tâm đâu Dịch, con lo cho vợ con của con đi."
Nói xong ông lại quay về phía Mộ Sở Dương, giọng đầy nghi hoặc.
" Việc nhà cậu tôi vốn chẳng nên cũng chẳng thể can thiệp, có điều dù sao nó cũng là mẹ của cháu trai tôi, nó mất tích, chúng tôi sẽ tìm giúp cậu. Có điều..làm sao tôi biết họ Mộ nhà cậu có giở trò gì không?"
Ông Mặc quả là người thận trọng và khôn khéo, có lẽ nếu không vào một tình huống éo le này , anh cũng sẽ ung dung cảm thán mấy câu. Nhận thấy không có quá nhiều thời gian, anh vào ngay chủ đề.
" Nguyệt làm rơi dây chuyền nên quay lại tìm, đáng lí tôi sẽ đi cùng, nhưng vì còn trông hai đứa nhỏ nên buộc phải tách ra. Sau nửa tiếng không thấy cô ấy ra, tôi thấy bất an nên cho người tìm nhưng không thấy."
Giọng anh đều đều vang lên, mấy người xung quanh im lặng nghe, dường như không muốn bỏ lọt một từ nào.
" Tôi có gọi điện rất nhiều nhưng cô ấy không nghe, nghi có chuyện không hay sảy ra thật rồi nên tôi định đến tìm anh Mặc...Không ngoài dự tính, cô ấy thật sự đã bị bắt cóc."
Mặc Dịch nghe đến đây như muốn nhảy bổ lên, hắn chửi đổng mấy câu.
" Mẹ nó, thế rồi ai bắt cóc cô ấy?"
Hắn nói, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Mộ Sở Dương, anh đáp.
" Tôi nhận được tin nhắn của hai đứa nhỏ nói GPS trên người mẹ nó bị đứt đoạn, đồng thời lại nhận được tin từ...kẻ đó."
Nói rồi anh móc điện thoại, ném về phía Mặc Dịch.
Trong hòm thư mới nhận ngoài một số có lưu tên "Con gái" thì ngoài ra còn có một số lạ gửi tin đến, nội dung như này.
" Tôi đã trở lại rồi, anh yêu! Cô ta vẫn sống nên anh đừng lo, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."
Đọc xong tin nhắn , Mặc Dịch nhìn Mộ Sở Dương đầy nghi hoặc.
" Kẻ này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cậu và cô ấy?"
[...]
Người kia lắc đầu nhìn cô, khẽ buông một câu đầy buồn bã.
" Thật xin lỗi, tất cả đều do cô tự tìm đến."
Thế rồi vài ba người nhanh chóng ngụy trang, lén đưa cô rời đi trong buổi đêm tĩnh mịch.
[...]
" Cái gì? Không thể nào...các người mau tìm cô ấy cho tôi, MAU!"
Mộ Sở Dương nghe hung tin đến tai, anh dường như phát điên, cáu gắt với đám vệ sĩ trước mặt. Mấy người kia thấy vậy thoáng hốt hoảng đến hấp tấp.
" Chúng tôi đã tìm tất cả mọi ngóc ngách ở nơi này rồi, Mộ phu nhân...có lẽ cô ấy đã về trước, hay ngài thử gọi lại.."
Câu nói chưa dứt đã bị anh gạt phắt, nói với giọng kìm nén, anh hướng về phía hai đứa nhỏ.
" Vũ à, con giúp ta đưa An An về nhà trước, hai đứa giúp ta kiểm tra định vị trên người mẹ con nhé?"
" Cái này con làm được, hay để con làm luôn ở đâ.." - An An hào hứng hỏi nhưng cũng như những vệ sĩ kia, liền bị anh cắt đứt luôn cái suy nghĩ đó.
" Hai đứa lập tức về nhà, giữ liên lạc, ta đi tìm cha của hai đứa."
Nói rồi anh bước vào xe riêng, nói vài câu với một vệ sĩ rồi phóng xe đi ngay.
[...]
Mặc gia..
" Con m nó, cậu chăm sóc cô ấy kiểu ch gì vậy hả tên khốn này."
Mặc Dịch nghe Mộ Sở Dương giải thích cũng không nén nổi tức giận, hắn bộc phát tại chỗ, nắm lấy cổ áo anh mà lắc mặc cho người nhà vẫn trố mắt nhìn. Ông Mặc tằng hắng,
" Đây không phải việc mà con nên bận tâm đâu Dịch, con lo cho vợ con của con đi."
Nói xong ông lại quay về phía Mộ Sở Dương, giọng đầy nghi hoặc.
" Việc nhà cậu tôi vốn chẳng nên cũng chẳng thể can thiệp, có điều dù sao nó cũng là mẹ của cháu trai tôi, nó mất tích, chúng tôi sẽ tìm giúp cậu. Có điều..làm sao tôi biết họ Mộ nhà cậu có giở trò gì không?"
Ông Mặc quả là người thận trọng và khôn khéo, có lẽ nếu không vào một tình huống éo le này , anh cũng sẽ ung dung cảm thán mấy câu. Nhận thấy không có quá nhiều thời gian, anh vào ngay chủ đề.
" Nguyệt làm rơi dây chuyền nên quay lại tìm, đáng lí tôi sẽ đi cùng, nhưng vì còn trông hai đứa nhỏ nên buộc phải tách ra. Sau nửa tiếng không thấy cô ấy ra, tôi thấy bất an nên cho người tìm nhưng không thấy."
Giọng anh đều đều vang lên, mấy người xung quanh im lặng nghe, dường như không muốn bỏ lọt một từ nào.
" Tôi có gọi điện rất nhiều nhưng cô ấy không nghe, nghi có chuyện không hay sảy ra thật rồi nên tôi định đến tìm anh Mặc...Không ngoài dự tính, cô ấy thật sự đã bị bắt cóc."
Mặc Dịch nghe đến đây như muốn nhảy bổ lên, hắn chửi đổng mấy câu.
" Mẹ nó, thế rồi ai bắt cóc cô ấy?"
Hắn nói, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Mộ Sở Dương, anh đáp.
" Tôi nhận được tin nhắn của hai đứa nhỏ nói GPS trên người mẹ nó bị đứt đoạn, đồng thời lại nhận được tin từ...kẻ đó."
Nói rồi anh móc điện thoại, ném về phía Mặc Dịch.
Trong hòm thư mới nhận ngoài một số có lưu tên "Con gái" thì ngoài ra còn có một số lạ gửi tin đến, nội dung như này.
" Tôi đã trở lại rồi, anh yêu! Cô ta vẫn sống nên anh đừng lo, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."
Đọc xong tin nhắn , Mặc Dịch nhìn Mộ Sở Dương đầy nghi hoặc.
" Kẻ này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cậu và cô ấy?"
[...]