Ngồi vào bàn ăn, không khí có vẻ không ổn lắm. Một bàn ăn chứa toàn sát khí đúng là khó nuốt mà. Không khí im lặng đến bức bối làm Cố Hy Nguyệt hơi bực mình, cô chậm rãi lên tiếng,
" Ăn thôi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Nói rồi lấy nĩa xắt thịt ra, đặt vào đĩa cho hai đứa nhỏ. Hai nhóc đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn mẹ nó. Thấy vậy, cô khẽ gắt.
" Mau ăn đi, quá giờ trưa rồi." - Nói rồi quay về phía mấy tên đàn ông, tiếp:" Mấy người còn ngồi nhìn nhau, mau ăn đi."
Nghe rồi không ai bảo ai, Cố Đình Phong, Mộ Sở Dương lẫn Mặc Dịch đều bắt đầu động đũa, trước khi ăn phần của mình còn không quên gắp vào bắt Hy Nguyệt mấy miếng thịt lớn.
" Anh nhớ năm đó em thích ăn bít tết nhất, vừa hay, anh cắt sẵn rồi."
MẶc Dịch vừa nói vừa định chuyển đĩa của mình qua cho Hy Nguyệt, và..đời đâu có như mơ.
" Mặc tổng lại hao tâm rồi, từ lâu vợ tôi đã không tích ăn bít tết nữa, nhất là bít tết cũ." - Từ "Cũ" mà Mộ Sở dương nói, thoạt nghe rất binh thường nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Mặc Dịch. Thế rồi anh gắp cho cô mấy miếng sủi cảo.
" Sủi cảo nhân tôm mà em thích này, mau ăn thử đi."
Cố Hy Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi mới gật đầu. Thoạt quay đi, mắt lại liếc đến đôi tay cầm thịt xiên của Cố Đình Phong hơi đưa ra liền đưa bát đến trước mặt cậu.
" Chị muốn ăn thịt nướng."
Cố Đình Phong hiểu ý, cậu đặt xiên thịt vào đĩa của cô, cười đáp.
" Đều cho chị hết."
Hai chị em cười cười nói nói với nhau, không quên nhắc hai đứa nhỏ ăn. Họ dường như quên, nơi cuối bàn, hai người đàn ông mày nhíu sâu, nhìn họ bất lực.
[...]
Sau bữa cơm, Mặc Dịch nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ rời đi. Cố Đình Phong phải đến công ty nên ngay sau đó cũng rời đi ngay. Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại đôi vợ chồng nhà nọ, ngồi nói chuyện với nhau.
Cố Hy nguyệt pha hai ly trà gừng nóng, cùng Mộ Sở Dương ra ngoài ban công tầng hai, ngắm nhìn cảnh ngoại ô yên bình hiếm có.
" Sao anh về không báo trước với em thế? Từ hôm em về anh làm những gì thế?""
Nghe cô hỏi, anh khẽ nâng cốc, nhấp một ngụm trà nhuận họng, xong đáp.
" Để hai mẹ con em về anh đúng là không yên tâm được, sau hôm em đi anh mất chút thời gian để hoàn hợp đồng với bên B. Mấy hôm còn lại, ạnh chạy quay nốt phân đoạn cuối của " My Brother." "
" Vốn định sẽ về muộn một chút, ai dè mấy hôm trước, cô nàng vô tâm nào đó hẹn ăn cơm với chồng cũ, làm tôi phải nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ để về. Ngồi trên máy bay cũng chỉ hận không thể phóng về thật nhanh đấm cho tên kia mấy phát."
Cố Hy Nguyệt nghe chồng kể lại thì liền phì cười, tên hay ghen này, đúng là..
" Sắp tới em định đến chi nhánh công ty trong nước để làm, có lẽ ở lại đây một thời gian..."
Anh gật đầu, đặt cốc trà xuống, khẽ nắm lấy tay vợ , xoa xoa, dịu dàng nói:" Đều nghe em tất, nhưng về sức khỏe, không thể lơ là."
" Em biết rồi mà, anh đừng lo."
Chợt Mộ Sở Dương đứng bật dậy, anh bước qua phía ghế Hy Nguyệt, bế phốc cô lên, giọng nói tà tà mị mị.
" Nhớ vợ lắm rồi, đi ngủ thôi."
Nói rồi bế cô tiến thẳng về giường.
[...]
Về phía Mặc Dịch, hắn chở hai đứa trẻ về Mặc Gia, Mặc Dương Vũ có vẻ có chút vui vẻ nhưng Mộ An An thì không.Con bé trừng mắt nhìn xung quanh, cực kì cảnh giác núp sau anh trai.
Hai đứa trẻ theo chân Mặc Dịch tiến vào nhà, lâu lâu đi qua mấy người làm, họ lại cung kính chào.
/Đại thiếu gia, cô chủ cậu chủ./
Đến trước cửa phòng thì chợt có cuộc gọi đến, Mặc Dịch nhắc Mặc Dương Vũ dẫn em vào trong rồi liền rời đi.
An An theo bản năng vẫn là nép sau lưng anh trai, tiến vào phòng.
Căn phòng hai đưa nhỏ vào là một căn phòng xây theo kiểu Âu cổ thanh lịch, Đối diện cửa là bộ bàn ghế làm việc, bao chung quanh là những kệ sách cao chọc trần. Tại vị trên ghế, ông Mặc cất giọng trầm trầm.
" Vũ về rồi hả con, ô, xem ai đây, Tô Tô?''
Ông Mặc đang đọc sách, thấy cháu gái liền dừng lại. Hai bên mày nhíu sâu.
" Con là..Tô Tô ư?"
Ông Mặc hỏi, giọng nói nửa nghi hoặc nửa xúc động lạ thường. An An một mực chỉ bước lùi về sau, tay nó nắm chặt mép áo anh trai, run run nói.
" Không có Tô Tô nào ở đây, ông nhầm người rồi. Cháu tên An An, Mộ Ngọc An."
Ông Mặc như chết lặng nhìn cháu gái, dường như vẫn không hiểu tại sao nó lại nói những lời ấy. Thấy vậy, Mặc Dương Vũ liền giài thích.
" Mẹ tái hôn rồi, hiện tại em ấy theo họ bố Dượng. mà ông đang đọc sách ạ?"
Ông khẽ gật đầu, thế rồi ông khoát tay.
" Hai đứa lại đây."
An An vẫn bấu víu lấy áo anh nó, không dám nhúc nhích, thấy vậy, Mặc Dương Vũ khẽ trấn an em.
" Không sao đâu, chúng ta lại với nội nhé. An An đừng sợ, có anh ở đây rồi."
" Ăn thôi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Nói rồi lấy nĩa xắt thịt ra, đặt vào đĩa cho hai đứa nhỏ. Hai nhóc đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn mẹ nó. Thấy vậy, cô khẽ gắt.
" Mau ăn đi, quá giờ trưa rồi." - Nói rồi quay về phía mấy tên đàn ông, tiếp:" Mấy người còn ngồi nhìn nhau, mau ăn đi."
Nghe rồi không ai bảo ai, Cố Đình Phong, Mộ Sở Dương lẫn Mặc Dịch đều bắt đầu động đũa, trước khi ăn phần của mình còn không quên gắp vào bắt Hy Nguyệt mấy miếng thịt lớn.
" Anh nhớ năm đó em thích ăn bít tết nhất, vừa hay, anh cắt sẵn rồi."
MẶc Dịch vừa nói vừa định chuyển đĩa của mình qua cho Hy Nguyệt, và..đời đâu có như mơ.
" Mặc tổng lại hao tâm rồi, từ lâu vợ tôi đã không tích ăn bít tết nữa, nhất là bít tết cũ." - Từ "Cũ" mà Mộ Sở dương nói, thoạt nghe rất binh thường nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Mặc Dịch. Thế rồi anh gắp cho cô mấy miếng sủi cảo.
" Sủi cảo nhân tôm mà em thích này, mau ăn thử đi."
Cố Hy Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi mới gật đầu. Thoạt quay đi, mắt lại liếc đến đôi tay cầm thịt xiên của Cố Đình Phong hơi đưa ra liền đưa bát đến trước mặt cậu.
" Chị muốn ăn thịt nướng."
Cố Đình Phong hiểu ý, cậu đặt xiên thịt vào đĩa của cô, cười đáp.
" Đều cho chị hết."
Hai chị em cười cười nói nói với nhau, không quên nhắc hai đứa nhỏ ăn. Họ dường như quên, nơi cuối bàn, hai người đàn ông mày nhíu sâu, nhìn họ bất lực.
[...]
Sau bữa cơm, Mặc Dịch nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ rời đi. Cố Đình Phong phải đến công ty nên ngay sau đó cũng rời đi ngay. Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại đôi vợ chồng nhà nọ, ngồi nói chuyện với nhau.
Cố Hy nguyệt pha hai ly trà gừng nóng, cùng Mộ Sở Dương ra ngoài ban công tầng hai, ngắm nhìn cảnh ngoại ô yên bình hiếm có.
" Sao anh về không báo trước với em thế? Từ hôm em về anh làm những gì thế?""
Nghe cô hỏi, anh khẽ nâng cốc, nhấp một ngụm trà nhuận họng, xong đáp.
" Để hai mẹ con em về anh đúng là không yên tâm được, sau hôm em đi anh mất chút thời gian để hoàn hợp đồng với bên B. Mấy hôm còn lại, ạnh chạy quay nốt phân đoạn cuối của " My Brother." "
" Vốn định sẽ về muộn một chút, ai dè mấy hôm trước, cô nàng vô tâm nào đó hẹn ăn cơm với chồng cũ, làm tôi phải nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ để về. Ngồi trên máy bay cũng chỉ hận không thể phóng về thật nhanh đấm cho tên kia mấy phát."
Cố Hy Nguyệt nghe chồng kể lại thì liền phì cười, tên hay ghen này, đúng là..
" Sắp tới em định đến chi nhánh công ty trong nước để làm, có lẽ ở lại đây một thời gian..."
Anh gật đầu, đặt cốc trà xuống, khẽ nắm lấy tay vợ , xoa xoa, dịu dàng nói:" Đều nghe em tất, nhưng về sức khỏe, không thể lơ là."
" Em biết rồi mà, anh đừng lo."
Chợt Mộ Sở Dương đứng bật dậy, anh bước qua phía ghế Hy Nguyệt, bế phốc cô lên, giọng nói tà tà mị mị.
" Nhớ vợ lắm rồi, đi ngủ thôi."
Nói rồi bế cô tiến thẳng về giường.
[...]
Về phía Mặc Dịch, hắn chở hai đứa trẻ về Mặc Gia, Mặc Dương Vũ có vẻ có chút vui vẻ nhưng Mộ An An thì không.Con bé trừng mắt nhìn xung quanh, cực kì cảnh giác núp sau anh trai.
Hai đứa trẻ theo chân Mặc Dịch tiến vào nhà, lâu lâu đi qua mấy người làm, họ lại cung kính chào.
/Đại thiếu gia, cô chủ cậu chủ./
Đến trước cửa phòng thì chợt có cuộc gọi đến, Mặc Dịch nhắc Mặc Dương Vũ dẫn em vào trong rồi liền rời đi.
An An theo bản năng vẫn là nép sau lưng anh trai, tiến vào phòng.
Căn phòng hai đưa nhỏ vào là một căn phòng xây theo kiểu Âu cổ thanh lịch, Đối diện cửa là bộ bàn ghế làm việc, bao chung quanh là những kệ sách cao chọc trần. Tại vị trên ghế, ông Mặc cất giọng trầm trầm.
" Vũ về rồi hả con, ô, xem ai đây, Tô Tô?''
Ông Mặc đang đọc sách, thấy cháu gái liền dừng lại. Hai bên mày nhíu sâu.
" Con là..Tô Tô ư?"
Ông Mặc hỏi, giọng nói nửa nghi hoặc nửa xúc động lạ thường. An An một mực chỉ bước lùi về sau, tay nó nắm chặt mép áo anh trai, run run nói.
" Không có Tô Tô nào ở đây, ông nhầm người rồi. Cháu tên An An, Mộ Ngọc An."
Ông Mặc như chết lặng nhìn cháu gái, dường như vẫn không hiểu tại sao nó lại nói những lời ấy. Thấy vậy, Mặc Dương Vũ liền giài thích.
" Mẹ tái hôn rồi, hiện tại em ấy theo họ bố Dượng. mà ông đang đọc sách ạ?"
Ông khẽ gật đầu, thế rồi ông khoát tay.
" Hai đứa lại đây."
An An vẫn bấu víu lấy áo anh nó, không dám nhúc nhích, thấy vậy, Mặc Dương Vũ khẽ trấn an em.
" Không sao đâu, chúng ta lại với nội nhé. An An đừng sợ, có anh ở đây rồi."