" Tiểu thư, lên phòng đi tắm nhé."
Cố Hy Nguyệt lặng lẽ gật đầu, cô mệt mỏi chống tay loạng choạng đứng dậy theo dì Ngô lên lầu vào phòng tắm.
Đợi quản gia chuẩn bị nước với đồ để thay xong ra ngoài cô mới trút một hơi mệt mỏi.
" Cần điều gì tiểu thư cứ tìm tôi nhé."
" Vâng, dì xuống nhà đi."
Cố Hy Nguyệt đợi dì ngô đi thì lặng lẽ chốt cửa, ngồi xuống nền gạch đá hoa thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô lặng, tay khẽ đưa lên trước mắt.
Cô ướm tay lên mặt, nhẹ lướt qua những vết bầm tím, ửng đỏ, lòng đầy chua sót.
Sống mũi cay cay, hơi thở hơi gấp, dường như lại muốn khóc.
Không được.
Cố Hy Nguyệt cố nén lại cảm xúc dâng trào, cô hít một hơi thật dài rồi chống tay đứng dậy. Mắt nhìn bản thân trong gương rồi lại nhìn đến mái tóc dài xõa ra, có đôi chút bù xù.
Năm đó hắn từng nói thích cô để tóc dài, một lần hỏi hắn vì sao lại thích như vậy hắn đều lảng đi và trả lời một câu thôi.
" Rất đẹp, vì em sẽ rất đẹp khi để tóc dài."
Khi ấy cô cứ ngu ngơ tin vào lời mật ngọt như rót vào tai của Mặc Dịch. Cho đến tận thời điểm hai năm trước...
Cô nhớ như in, hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, mưa to lắm...đêm ấy hắn nhận được một cuộc điện thoại xong liền rời đi ngay trong đêm. Ngoài trời mưa to, nhưng dù Cố Hy Nguyệt có khuyên ngăn như nào hắn cũng không chịu ở lại.
Nghĩ đến đây cô hơi khựng lại, tiếng nước tràn.
Cô không cởi đồ, cứ thế trùng mình vào làn nước ấm, cô hơi thả lỏng, hai mắt dần nhắm lại, tiếp tục đi vào dòng hồi tưởng.
Mặc Dịch rời đi trong đêm liền đó mấy ngày không lại nhà. Lo hắn sảy ra chuyện, Cố Hy Nguyệt ôm bụng bầu lớn tất bật ghé hỏi khắp nơi, không màng sức khỏe.
Điều cô không ngờ tới, trong lúc Cố Hy Nguyệt còn đang chật vật tìm chồng khắp nơi, Mặc Dịch lại hạnh phúc bên thanh mai trúc mã năm nào.
Ngay cả ngày mà cô chuyển dạ cũng là một thân đơn độc trong bệnh viện.
Nghĩ lại những hồi ức ấy, Cố Hy Nguyệt không khỏi thấy bất mãn với những gì cô đã phải chịu, quả thực...Cố Hy Nguyệt cô cũng quá ngu ngốc rồi.
Chợt Cố Hy Nguyệt bật dậy, ánh mắt cô kiên định nhìn vào cái kéo đặt trên kệ tủ, môi khẽ đưa lên một đường.
Cô muốn cắt tóc.
Dường như cũng như bao cặp tình nhân, những cô gái khi chia tay đều muốn cắt tóc , khi trước cô còn cho rằng đó là một việc ngu ngốc. Thế mà hôm nay Cố Hy Nguyệt cô lại tự tay làm điều này.
Từng nhát kéo phầm phập kêu lên, Cố Hy Nguyệt tay lăm lăm, cắt rồi lại cắt.
Tóc cứ từng lọn rơi đầy sàn, từng lọn tóc rơi mang theo những hình ảnh dĩ vãng từng là đẹp nhất cứ thế ra đi.
Cô cứ cắt, cắt mãi, cho đến khi mái tóc dài ngang thắt lưng chỉ còn ngắn ngủi ngang vai mới dừng lại.
Thật sự đã quá đủ cho những đau khổ cô phải chịu..
Thật sự là rất rất mệt mỏi.
Sau khi thu dọn lại một chút, Cố Hy nguyệt tắm rửa một lúc rồi thay đồ xuống nhà.
Lúc này, Cố Đình Phong từ bên ngoài về xách theo những túi là túi, thấy bộ dạng kia của Cố Hy Nguyệt liền như bị dọa sợ.
Cậu hốt hoảng ném đồ xuống ghế, chạy lại phía cô, không giữ nổi bình tĩnh, tay điên cuồng lay lay đôi vai nhỏ.
" Chị bị điên à Cố Hy Nguyệt, chị lại muốn làm trò điên khùng gì đây, mau nói đi."
Cố Hy Nguyệt nhìn cậu xong quay ra nở nụ cười trấn an.
" Chị không sao, không sao thật đấy...mặt gì kia, đừng không tin thế chứ. Chị của em không đáng tin vậy sao?"
" Im đi, chị không phải chị gái tôi, chị chỉ là một đứa con hoang được nhà họ Cố nhận nuôi thôi. "
Nói xong chợt nhận ra bản thân lỡ lời, cậu quay đi gượng gạo sửa lại lời nói..
" Xin lỗi, tôi lỡ lời...nhưng chị cũng đừng nghĩ chị là chị gái tôi."
Ngược lại với suy nghĩ của Cố Đình Phong, Cố Hy Nguyệt lại không hề tức giận, cô chỉ nhìn cậu rồi cười bình tĩnh.
" Dù chị chỉ là con nuôi nhưng cũng tính là con rồi. Cậu không muốn cũng phải chịu thôi. "
Cậu nhìn cô hai bên mày cau lại, nếu là Cố Hy Nguyệt trước đây, cậu mà nói thế liền bị binh mấy cái rồi, lần này...cô chị này thực sự có chuta thay đổi.
" Chị muốn gì? Nói nhanh đi, có chuyện cần tôi giúp đúng chứ?"
Nghe đến đây mặt Hy Nguyệt biến sắc, cô từ ôn nhu gượng ép thành nghiêm túc chỉnh mình.
Giọng nói có phần trêu ghẹo kia giờ thay bằng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
" Vẫn là em thông minh nhỉ?"
" Chị đừng nói, tôi từ bé cùng chị lớn lên, nếu nói về tính cách của chị tôi còn không hiểu thì chắc chẳng ai hay đâu..còn không nói ra chuyện định nhờ đi, mau lên tôi còn đi ngủ."
Đừng nhìn lời nói thô kệch kia mà nghĩ cậu không coi cô ra gì, thật ra bên trong cậu lại thực yêu quý cô hơn ai hết. Có điều cái tôi không nhỏ nên khó biểu đạt thôi.
Cố Hy Nguyệt lắc lắc đầu, cô hơi cúi người, mắt ánh lên nét cười tà mị.
" Chị muốn li hôn."
" Muốn Mặc Dịch phải trả giá cho những tổn thương hắn gây nên."
Cố Hy Nguyệt lặng lẽ gật đầu, cô mệt mỏi chống tay loạng choạng đứng dậy theo dì Ngô lên lầu vào phòng tắm.
Đợi quản gia chuẩn bị nước với đồ để thay xong ra ngoài cô mới trút một hơi mệt mỏi.
" Cần điều gì tiểu thư cứ tìm tôi nhé."
" Vâng, dì xuống nhà đi."
Cố Hy Nguyệt đợi dì ngô đi thì lặng lẽ chốt cửa, ngồi xuống nền gạch đá hoa thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô lặng, tay khẽ đưa lên trước mắt.
Cô ướm tay lên mặt, nhẹ lướt qua những vết bầm tím, ửng đỏ, lòng đầy chua sót.
Sống mũi cay cay, hơi thở hơi gấp, dường như lại muốn khóc.
Không được.
Cố Hy Nguyệt cố nén lại cảm xúc dâng trào, cô hít một hơi thật dài rồi chống tay đứng dậy. Mắt nhìn bản thân trong gương rồi lại nhìn đến mái tóc dài xõa ra, có đôi chút bù xù.
Năm đó hắn từng nói thích cô để tóc dài, một lần hỏi hắn vì sao lại thích như vậy hắn đều lảng đi và trả lời một câu thôi.
" Rất đẹp, vì em sẽ rất đẹp khi để tóc dài."
Khi ấy cô cứ ngu ngơ tin vào lời mật ngọt như rót vào tai của Mặc Dịch. Cho đến tận thời điểm hai năm trước...
Cô nhớ như in, hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, mưa to lắm...đêm ấy hắn nhận được một cuộc điện thoại xong liền rời đi ngay trong đêm. Ngoài trời mưa to, nhưng dù Cố Hy Nguyệt có khuyên ngăn như nào hắn cũng không chịu ở lại.
Nghĩ đến đây cô hơi khựng lại, tiếng nước tràn.
Cô không cởi đồ, cứ thế trùng mình vào làn nước ấm, cô hơi thả lỏng, hai mắt dần nhắm lại, tiếp tục đi vào dòng hồi tưởng.
Mặc Dịch rời đi trong đêm liền đó mấy ngày không lại nhà. Lo hắn sảy ra chuyện, Cố Hy Nguyệt ôm bụng bầu lớn tất bật ghé hỏi khắp nơi, không màng sức khỏe.
Điều cô không ngờ tới, trong lúc Cố Hy Nguyệt còn đang chật vật tìm chồng khắp nơi, Mặc Dịch lại hạnh phúc bên thanh mai trúc mã năm nào.
Ngay cả ngày mà cô chuyển dạ cũng là một thân đơn độc trong bệnh viện.
Nghĩ lại những hồi ức ấy, Cố Hy Nguyệt không khỏi thấy bất mãn với những gì cô đã phải chịu, quả thực...Cố Hy Nguyệt cô cũng quá ngu ngốc rồi.
Chợt Cố Hy Nguyệt bật dậy, ánh mắt cô kiên định nhìn vào cái kéo đặt trên kệ tủ, môi khẽ đưa lên một đường.
Cô muốn cắt tóc.
Dường như cũng như bao cặp tình nhân, những cô gái khi chia tay đều muốn cắt tóc , khi trước cô còn cho rằng đó là một việc ngu ngốc. Thế mà hôm nay Cố Hy Nguyệt cô lại tự tay làm điều này.
Từng nhát kéo phầm phập kêu lên, Cố Hy Nguyệt tay lăm lăm, cắt rồi lại cắt.
Tóc cứ từng lọn rơi đầy sàn, từng lọn tóc rơi mang theo những hình ảnh dĩ vãng từng là đẹp nhất cứ thế ra đi.
Cô cứ cắt, cắt mãi, cho đến khi mái tóc dài ngang thắt lưng chỉ còn ngắn ngủi ngang vai mới dừng lại.
Thật sự đã quá đủ cho những đau khổ cô phải chịu..
Thật sự là rất rất mệt mỏi.
Sau khi thu dọn lại một chút, Cố Hy nguyệt tắm rửa một lúc rồi thay đồ xuống nhà.
Lúc này, Cố Đình Phong từ bên ngoài về xách theo những túi là túi, thấy bộ dạng kia của Cố Hy Nguyệt liền như bị dọa sợ.
Cậu hốt hoảng ném đồ xuống ghế, chạy lại phía cô, không giữ nổi bình tĩnh, tay điên cuồng lay lay đôi vai nhỏ.
" Chị bị điên à Cố Hy Nguyệt, chị lại muốn làm trò điên khùng gì đây, mau nói đi."
Cố Hy Nguyệt nhìn cậu xong quay ra nở nụ cười trấn an.
" Chị không sao, không sao thật đấy...mặt gì kia, đừng không tin thế chứ. Chị của em không đáng tin vậy sao?"
" Im đi, chị không phải chị gái tôi, chị chỉ là một đứa con hoang được nhà họ Cố nhận nuôi thôi. "
Nói xong chợt nhận ra bản thân lỡ lời, cậu quay đi gượng gạo sửa lại lời nói..
" Xin lỗi, tôi lỡ lời...nhưng chị cũng đừng nghĩ chị là chị gái tôi."
Ngược lại với suy nghĩ của Cố Đình Phong, Cố Hy Nguyệt lại không hề tức giận, cô chỉ nhìn cậu rồi cười bình tĩnh.
" Dù chị chỉ là con nuôi nhưng cũng tính là con rồi. Cậu không muốn cũng phải chịu thôi. "
Cậu nhìn cô hai bên mày cau lại, nếu là Cố Hy Nguyệt trước đây, cậu mà nói thế liền bị binh mấy cái rồi, lần này...cô chị này thực sự có chuta thay đổi.
" Chị muốn gì? Nói nhanh đi, có chuyện cần tôi giúp đúng chứ?"
Nghe đến đây mặt Hy Nguyệt biến sắc, cô từ ôn nhu gượng ép thành nghiêm túc chỉnh mình.
Giọng nói có phần trêu ghẹo kia giờ thay bằng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
" Vẫn là em thông minh nhỉ?"
" Chị đừng nói, tôi từ bé cùng chị lớn lên, nếu nói về tính cách của chị tôi còn không hiểu thì chắc chẳng ai hay đâu..còn không nói ra chuyện định nhờ đi, mau lên tôi còn đi ngủ."
Đừng nhìn lời nói thô kệch kia mà nghĩ cậu không coi cô ra gì, thật ra bên trong cậu lại thực yêu quý cô hơn ai hết. Có điều cái tôi không nhỏ nên khó biểu đạt thôi.
Cố Hy Nguyệt lắc lắc đầu, cô hơi cúi người, mắt ánh lên nét cười tà mị.
" Chị muốn li hôn."
" Muốn Mặc Dịch phải trả giá cho những tổn thương hắn gây nên."