Cố Hy Nguyệt chợt bật ra một tiếng cười nhưng âm hưởng có mấy phần là chua chát. Cô hơi cúi người đón lấy tách nhấp một ngụm trà nhuận họng rồi tiếp tục kể nốt.
__________________
Sau vụ đó dường như Tần Dung trở nên khác lạ. Bà khóc mãi, khóc nhiều đến nỗi Tần Duyệt ấy cũng không đếm hết.
Ngày ngày hễ cứ nhìn thấy con gái bà ta lại phát khùng lên, luôn luôn tránh né, và buông những lời cay đắng.
Một lần vì quá sợ hãi, Tần Duyệt đã chạy vô rừng sâu thăm thẳm, nó bị lạc.
Có lẽ do số mệnh chưa dứt chăng mà nơi rừng sâu hẻo lánh với những sói dữ hung hăng, nó đã được cứu sống một cách quá đỗi "dễ dàng". Một sự tình cờ hữu duyên như đã được sắp đặt từ trước.
Đến hôm về nhà, vốn dĩ đứa nhóc ấy cứ tưởng " Chắc mẹ nhớ mình lắm, làm mẹ lo rồi,.."
Nhưng....
Cuối cùng lại là tự suy diễn rồi.
Con gái mất tích, mẹ mặt vẫn lạnh tanh như không có gì sảy ra, thử hỏi có đáng giận không chứ. Con bé đó dường như cũng hiểu ra phần nào..mẹ nó đã không còn cần nó nữa rồi, chắc vậy?!"
_______________
Cố Hy Nguyệt chỉnh lại cổ tay áo, mắt hơi ngước lên nhìn về phía lão Cố.
" Chú đã nhận nuôi tôi, đưa tôi rời xa người mẹ lạnh lùng kia. Có lẽ nó cũng được coi như một sự cứu rỗi trong linh hồn của một đứa trẻ bị bỏ rơi. "
" Xong rồi đấy."
" Này, mọi người đừng im lặng thế chứ? "
Ông cố hơi nhướn mày, vỗ nhẹ lên vai cô con gái nuôi mà nói.
" Thế rồi, mọi người nghe xong chắc cũng hiểu ra được chút gì rồi chứ? "
" Cha, ý cha là..Cố Hy Nguyệt thực mang trong mình dòng máu nhà họ Cố, là chị họ của con thật ư? "
Cố Đình Phong hơi kích động, cậu đứng dậy, tiến sát lại phía cha mình hơn, muốn xác định cái điều vừa nghe, vừa biết.
Chỉ thấy ông Cố gật đầu lấy một cái.
Vậy là đúng rồi, chị ta thật sự là..chị họ của cậu.
Lâm Hà nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Bà bám víu lấy tay Cố Đình Đình từ từ đứng dậy.
" Em không tin...chẳng phải, chẳng phải Tần Dung không thể mang thai sao?"
" CÁI GÌ?! "
Sau câu nói của Lâm Hà mọi người đều như hẹn trước mà đồng thời mắt chữ O mồm chữ A.
Hai mày liễu hơi nhíu, cô nhìn Lâm Hà hỏi dò xét.
" Mẹ tôi không thể mang thai? Ý dì là sao?"
Lâm Hà nhìn Cố Hy Nguyệt rồi bật ra một tiếng cười khinh bỉ, bà ta cất giọng chế nhạo.
" Biết đâu mày cũng chỉ là một đứa con hoang bà ta nhặt về để hòng cướp lấy tài sản nhà ta cũng nên. "
" Tham vọng của bà ta đúng là..hơ, Tần tiểu thư cao cao tại thượng gì chứ..Thì ra cũng là loại tham lam độc ác, không từ thủ đoạn."
*Choang*
" Áaa...mày làm cái gì vậy hả?"
Tiếng đổ vỡ làm Lâm Hà giật mình đến hốt hoảng. Tách trà ở tay Hi Nguyệt từ khi nào đã vỡ tan tành trên nền nhà cô lạnh.
Cô khẽ cúi đầu, khuôn mặt tối sầm, lạnh nhạt một lời.
" Dì tốt nhất nên cẩn thận lời nói của dì đấy."
Nói rồi đưa mắt quét hết thảy mấy người trong nhà một cách đầy xa lạ, xong đứng dậy đi về phòng.
Cả căn nhà phút chốc trở nên âm u đầy sát khí, không gian yên tĩnh đến lạ. Cả phòng khách rộng lớn chỉ còn nhóc những người hầu và gia chủ.
Cố Đông Thuần im lặng một hồi rồi cũng lại đứng dậy một cách nặng nề, hướng ánh mắt về phía Cố Đình phong.
" Con để ý Hy Nguyệt một chút, nó cần gì thì giúp."
" Vâng." - Cậu gật đầu rồi đứng dậy. - " Cha cần con đưa lên phòng không?"
" Không cần, đi đi!"
Nghe cha nói xong cậu liền quay đi chạy lên lầu. Ông Cố cũng không nán lại, cũng chẳng để tâm đến vợ và con gái còn đang ngồi sõng soài trên nền gạch mà bỏ đi ngay.
Có vẻ mọi thứ lại đi quá xa so với ông dự tính từ trước.
Mà thôi cũng kệ.
Đến đâu thì đến.
Chỉ mong cô con gái nuôi kia không tính toán, chỉ cần được như vậy Cố Đông Thuần ông cũng nhẹ nhõm phần nào.
________________
"Chị nhớ rõ mọi chuyện như vậy, sao trước giờ không nói với tôi?"
" Nếu cha không nói, có phải chị cũng lơ luôn đi đúng không...Tôi không đáng tin đến vậy hả?"
Cố Đình Phong đứng ở cửa phòng hướng mắt vào trong, bóng hình nữ nhân đầu tóc xõa xượi bên chiếc nôi gỗ làm cậu cõ chút bứt rứt.
Dôi tay nõn nà xoa xoa lấy đầu đứa nhỏ, Cố Hy Nguyệt cười nhẹ, giọng nhỏ đến mơ hồ nhưng cũng đủ lọt vào tai người đối diện.
" Chị không cố ý muốn giấu cậu, tất cả đều vì...có một số chuyện không thể không làm rõ."
" Vậy sao? Thế...chị dự tính sẽ như nào? Đã có chuẩn bị gì chưa? Tiếp theo còn muốn như nào nữa?" - Cậu hỏi gấp gáp một cách khó hiểu, dường như bản thân cũng không nắm rõ đã nói những gì.
Hy Nguyệt hơi ngước lên chốc lại cúi xuống, loay hoay lấy khăn lau mồ hôi nho con gái nhỏ.
" Cha muốn chị về Mĩ, có lẽ vậy."
" Về...về Mĩ sao? Chị chắc chứ, Hy Nguyệt, tôi không nghĩ nó ổn mặc dù đó là mong muốn của cha nhưng,...hãy suy nghĩ kĩ một chút, được không?"
__________________
Sau vụ đó dường như Tần Dung trở nên khác lạ. Bà khóc mãi, khóc nhiều đến nỗi Tần Duyệt ấy cũng không đếm hết.
Ngày ngày hễ cứ nhìn thấy con gái bà ta lại phát khùng lên, luôn luôn tránh né, và buông những lời cay đắng.
Một lần vì quá sợ hãi, Tần Duyệt đã chạy vô rừng sâu thăm thẳm, nó bị lạc.
Có lẽ do số mệnh chưa dứt chăng mà nơi rừng sâu hẻo lánh với những sói dữ hung hăng, nó đã được cứu sống một cách quá đỗi "dễ dàng". Một sự tình cờ hữu duyên như đã được sắp đặt từ trước.
Đến hôm về nhà, vốn dĩ đứa nhóc ấy cứ tưởng " Chắc mẹ nhớ mình lắm, làm mẹ lo rồi,.."
Nhưng....
Cuối cùng lại là tự suy diễn rồi.
Con gái mất tích, mẹ mặt vẫn lạnh tanh như không có gì sảy ra, thử hỏi có đáng giận không chứ. Con bé đó dường như cũng hiểu ra phần nào..mẹ nó đã không còn cần nó nữa rồi, chắc vậy?!"
_______________
Cố Hy Nguyệt chỉnh lại cổ tay áo, mắt hơi ngước lên nhìn về phía lão Cố.
" Chú đã nhận nuôi tôi, đưa tôi rời xa người mẹ lạnh lùng kia. Có lẽ nó cũng được coi như một sự cứu rỗi trong linh hồn của một đứa trẻ bị bỏ rơi. "
" Xong rồi đấy."
" Này, mọi người đừng im lặng thế chứ? "
Ông cố hơi nhướn mày, vỗ nhẹ lên vai cô con gái nuôi mà nói.
" Thế rồi, mọi người nghe xong chắc cũng hiểu ra được chút gì rồi chứ? "
" Cha, ý cha là..Cố Hy Nguyệt thực mang trong mình dòng máu nhà họ Cố, là chị họ của con thật ư? "
Cố Đình Phong hơi kích động, cậu đứng dậy, tiến sát lại phía cha mình hơn, muốn xác định cái điều vừa nghe, vừa biết.
Chỉ thấy ông Cố gật đầu lấy một cái.
Vậy là đúng rồi, chị ta thật sự là..chị họ của cậu.
Lâm Hà nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Bà bám víu lấy tay Cố Đình Đình từ từ đứng dậy.
" Em không tin...chẳng phải, chẳng phải Tần Dung không thể mang thai sao?"
" CÁI GÌ?! "
Sau câu nói của Lâm Hà mọi người đều như hẹn trước mà đồng thời mắt chữ O mồm chữ A.
Hai mày liễu hơi nhíu, cô nhìn Lâm Hà hỏi dò xét.
" Mẹ tôi không thể mang thai? Ý dì là sao?"
Lâm Hà nhìn Cố Hy Nguyệt rồi bật ra một tiếng cười khinh bỉ, bà ta cất giọng chế nhạo.
" Biết đâu mày cũng chỉ là một đứa con hoang bà ta nhặt về để hòng cướp lấy tài sản nhà ta cũng nên. "
" Tham vọng của bà ta đúng là..hơ, Tần tiểu thư cao cao tại thượng gì chứ..Thì ra cũng là loại tham lam độc ác, không từ thủ đoạn."
*Choang*
" Áaa...mày làm cái gì vậy hả?"
Tiếng đổ vỡ làm Lâm Hà giật mình đến hốt hoảng. Tách trà ở tay Hi Nguyệt từ khi nào đã vỡ tan tành trên nền nhà cô lạnh.
Cô khẽ cúi đầu, khuôn mặt tối sầm, lạnh nhạt một lời.
" Dì tốt nhất nên cẩn thận lời nói của dì đấy."
Nói rồi đưa mắt quét hết thảy mấy người trong nhà một cách đầy xa lạ, xong đứng dậy đi về phòng.
Cả căn nhà phút chốc trở nên âm u đầy sát khí, không gian yên tĩnh đến lạ. Cả phòng khách rộng lớn chỉ còn nhóc những người hầu và gia chủ.
Cố Đông Thuần im lặng một hồi rồi cũng lại đứng dậy một cách nặng nề, hướng ánh mắt về phía Cố Đình phong.
" Con để ý Hy Nguyệt một chút, nó cần gì thì giúp."
" Vâng." - Cậu gật đầu rồi đứng dậy. - " Cha cần con đưa lên phòng không?"
" Không cần, đi đi!"
Nghe cha nói xong cậu liền quay đi chạy lên lầu. Ông Cố cũng không nán lại, cũng chẳng để tâm đến vợ và con gái còn đang ngồi sõng soài trên nền gạch mà bỏ đi ngay.
Có vẻ mọi thứ lại đi quá xa so với ông dự tính từ trước.
Mà thôi cũng kệ.
Đến đâu thì đến.
Chỉ mong cô con gái nuôi kia không tính toán, chỉ cần được như vậy Cố Đông Thuần ông cũng nhẹ nhõm phần nào.
________________
"Chị nhớ rõ mọi chuyện như vậy, sao trước giờ không nói với tôi?"
" Nếu cha không nói, có phải chị cũng lơ luôn đi đúng không...Tôi không đáng tin đến vậy hả?"
Cố Đình Phong đứng ở cửa phòng hướng mắt vào trong, bóng hình nữ nhân đầu tóc xõa xượi bên chiếc nôi gỗ làm cậu cõ chút bứt rứt.
Dôi tay nõn nà xoa xoa lấy đầu đứa nhỏ, Cố Hy Nguyệt cười nhẹ, giọng nhỏ đến mơ hồ nhưng cũng đủ lọt vào tai người đối diện.
" Chị không cố ý muốn giấu cậu, tất cả đều vì...có một số chuyện không thể không làm rõ."
" Vậy sao? Thế...chị dự tính sẽ như nào? Đã có chuẩn bị gì chưa? Tiếp theo còn muốn như nào nữa?" - Cậu hỏi gấp gáp một cách khó hiểu, dường như bản thân cũng không nắm rõ đã nói những gì.
Hy Nguyệt hơi ngước lên chốc lại cúi xuống, loay hoay lấy khăn lau mồ hôi nho con gái nhỏ.
" Cha muốn chị về Mĩ, có lẽ vậy."
" Về...về Mĩ sao? Chị chắc chứ, Hy Nguyệt, tôi không nghĩ nó ổn mặc dù đó là mong muốn của cha nhưng,...hãy suy nghĩ kĩ một chút, được không?"