Đợi đến khi cánh cửa phòng khép lại, vẫn như mọi khi, điều đầu tiên mà Mộ Sở Dương làm chính là cầm tay cô và hàn huyên lại chuyện cũ. Cố Hy Nguyệt bất lực chỉ biết theo hồn thức thở dài.
" Hôm qua tôi nói đến đâu rồi nhỉ..à nhớ rồi, là hôm tôi bón thuốc cho cậu trong rừng đúng không...?"
" Chúng ta tiếp nhé?!
Cả một rừng âm u hồi tối qua đã trôi đi êm đềm, nội tại trong căn nhà gỗ cũ kĩ dựng giữa rừng, bóng dáng nhanh nhẹn, thoăn thoắt của đứa nhóc kia chính là thyứ khiến người ta chú ý.
Cậu nhóc hết nấu thuốc lại quay ra quấy cháo, chốc chốc lại tranh thủ nhặt ít rau rừng. Đến một hồi sau, cậu tắt bếp, sau khi đổ cháo ra bát liền lấy thìa bưng đi.
Nhóc con bưng cháo vào căn phòng ngủ nhìn cũ sìn nhưng lại khang trang ấm cúng đến lạ, cậu khẽ mang đến đặt xuống bàn, lo lắng lay người cô cô bé trên giường.
" Này, mau dậy đi."
Gọi đến câu thứ ba thì cô bé kia từ từ mở mắt. Tần Duyệt mơ mơ hồ hồ, đến khi nhìn rõ, một khuôn mặt lạ lẫm khiến nó hoảng sợ mà vùng dậy muốn chạy. Đôi chân nhỏ vừa tính nhấc đi lại bị vướng chân mà đổ nhào về phía trước.
" Aaaaa...ơ, sao...không thấy đau?!"
Nó đương còn ngơ ngác suy nghĩ sao bị ngã xuống giường mà không đau thì một giọng nói đã vang lên bên tai.
" Mau đứng dậy mau cái con nhóc này, cậu không đau nhưng người khác đau đấy!!"
Tần Duyệt nhìn xuống đứa trẻ đang nằm dưới mình, là cậu bé ấy đỡ nó sao, thế rồi lại nhìn lại người mình, giọng nó run run đầy đề phòng.
" Cậu.."
" Nói vậy rồi vẫn không chịu đứng lên?" - Cậu nhóc gắt.
" C...cậu, cậu phải BUÔNG TÔI RA TÔI MỚI DẬY ĐƯỢC! "
Lúc này nhóc kia mới chợt khựng lại, mắt nhìn xuống tay còn đang ôm khư khư eo Tần Duyệt, một sự ngại ngùng bao quay cả hai đến một hồi. Cậu vội buông ra, luồn một bên đứng dậy, che miệng ho khụ khụ mấy cái.
" Mau dậy đi, tôi nấu cháo cho cậu rồi, ăn cho nóng. "
Tần Duyệt lồm cồm bò dậy, cơ thể mệt mỏi rã rời. Phải mất một lúc mới mò lại được giường mà nằm lên, vậy mà tên nhóc kia vẫn ngơ ra không biết đến giúp.
Sau khi rém chăn bó gối cẩn thận , nó đương định cầm bát cháo lên ăn thì đã vội bị cướp mất.
" Ơ...không phải cậu bảo nấu cho tôi à? "
" Ừ, là nấu cho cậu mà?! " - Cậu ta vừa múc một thìa, vừa thổi, vừa đáp.
" Nhưng cậu đang.."
" Tôi bón cho cậu! "
Nói rồi đưa thìa cháo đến bên miệng Tần Duyệt. Rồi cũng khỏi nói, hai đứa nhóc đỏ mặt tía tai, nhìn như "cơm tró" thiếu nhi cho lũ cẩu độc thân ăn vậy!!
Dù ngại nhưng đút đến đâu cô nhóc ăn hết đến đấy, nhớ cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món cháo mẹ làm. Nghĩ rồi hai mắt đỏ hoe, vừa nuốt cháo một cách khó khăn do cổ họng cứ nghẹn lại. Nhìn cảnh này dọa cho cậu nhóc đối diện một pha hốt hoảng.
Cậu làm sai gì sao?
Hay cháo quá nóng?
Hay đồ cậu nấu không ngon à?
" Cậu sao vậy...này, hay tôi đi nấu món khác cho nhé? M..mặc dù nội nói cậu mệt phải ăn cháo nóng mới nhanh khỏi."
Tần Duyệt lắc đầu, nó đưa tay áo lên quẹt nước mắt, xong đón lấy bát cháo từ trong tay cậu, đáp.
" Cái này ngon lắm, cảm ơn. "- Nói rồi nhanh chóng ăn hết.
" Cậu không biết đâu, trông cậu ăn lúc ấy buồn cười lắm, nhìn như gì nhỉ...tiểu trư!"
Mộ Sở Dương nói rồi tự cười lên mấy tiếng, trong dạng hồn thức Cố Hy Nguyệt dù cảm động nhưng vẫn phải phỉ nhổ vài cái với điệu cười của y.
Giả trân hết sức!
Cứ thế, cậu lại tiếp.
" Lại đến mấy buổi vui vẻ xong cũng tới ngày cậu phải về nhà..."
" Ông nội, không thể để cậu ấy lại chơi thêm vài ngày được sao?
Cậu nhóc một tay níu lấy áo ông nội, một tay siết chặt cổ tay Tần Duyệt. Lâu lắm nó mới có một người bạn chơi cùng, mới vài ngày lại xa cách thật sao?
Chỉ thấy ông nội cậu lắc đầu, hiền từ đáp.
" Chúng ta phải về nhà, con bé cũng vậy. Nếu cháu cứ giữ con bé lại bên mình, thử nói xem gia đình nó sẽ lo lắng nhường nào. "
Cậu nhóc nghe đến đấy, mặt cúi gằm, nó không đáp lại nhưng tay vẫn không hề nới lỏng.
Tần Duyệt một bên, hết nhìn ông cố Mộ rồi lại nhìn cậu bạn kia, nó dường như cũng không muốn đi, nhưng lại nhớ mẹ ở nhà..nhỡ mẹ lo lắng quá sinh bệnh thì sao? Rồi còn chú nữa, còn mọi người? Nó mất tích lâu vậy, chắc mọi người sẽ lo lắng lắm?!
Nghĩ rồi lại lật đật lên tiếng.
" Tớ...tớ muốn về nhà! Duyệt Duyệt nhớ mẹ, nhớ chú Thuần! "
" Hôm ấy cậu làm tôi tức nổ đom đóm, tự nhiên lại nhớ đến người đàn ông khác, đúng là đáng ghét mà! "
Mộ Sở Dương nói, tay cậu siết chặt lấy bàn tay bất động kia. Bản thân cô cũng từ từ nghĩ lại.
Hôm ấy, đáng lẽ ra phải là khoảnh khắc tuyệt vời nhất, cô khi ấy còn tưởng tượng ra đủ diễn biến, nào là mẹ sẽ xin lỗi cô, nào là bà sẽ âu yếm năn nỉ cô cùng về, nhưng...sự thật chẳng bao giờ đẹp được như mơ.
Diễn biến đã trái ngược không những thế còn khiến người ta đau lòng đến nghẹt thở..
" Hôm qua tôi nói đến đâu rồi nhỉ..à nhớ rồi, là hôm tôi bón thuốc cho cậu trong rừng đúng không...?"
" Chúng ta tiếp nhé?!
Cả một rừng âm u hồi tối qua đã trôi đi êm đềm, nội tại trong căn nhà gỗ cũ kĩ dựng giữa rừng, bóng dáng nhanh nhẹn, thoăn thoắt của đứa nhóc kia chính là thyứ khiến người ta chú ý.
Cậu nhóc hết nấu thuốc lại quay ra quấy cháo, chốc chốc lại tranh thủ nhặt ít rau rừng. Đến một hồi sau, cậu tắt bếp, sau khi đổ cháo ra bát liền lấy thìa bưng đi.
Nhóc con bưng cháo vào căn phòng ngủ nhìn cũ sìn nhưng lại khang trang ấm cúng đến lạ, cậu khẽ mang đến đặt xuống bàn, lo lắng lay người cô cô bé trên giường.
" Này, mau dậy đi."
Gọi đến câu thứ ba thì cô bé kia từ từ mở mắt. Tần Duyệt mơ mơ hồ hồ, đến khi nhìn rõ, một khuôn mặt lạ lẫm khiến nó hoảng sợ mà vùng dậy muốn chạy. Đôi chân nhỏ vừa tính nhấc đi lại bị vướng chân mà đổ nhào về phía trước.
" Aaaaa...ơ, sao...không thấy đau?!"
Nó đương còn ngơ ngác suy nghĩ sao bị ngã xuống giường mà không đau thì một giọng nói đã vang lên bên tai.
" Mau đứng dậy mau cái con nhóc này, cậu không đau nhưng người khác đau đấy!!"
Tần Duyệt nhìn xuống đứa trẻ đang nằm dưới mình, là cậu bé ấy đỡ nó sao, thế rồi lại nhìn lại người mình, giọng nó run run đầy đề phòng.
" Cậu.."
" Nói vậy rồi vẫn không chịu đứng lên?" - Cậu nhóc gắt.
" C...cậu, cậu phải BUÔNG TÔI RA TÔI MỚI DẬY ĐƯỢC! "
Lúc này nhóc kia mới chợt khựng lại, mắt nhìn xuống tay còn đang ôm khư khư eo Tần Duyệt, một sự ngại ngùng bao quay cả hai đến một hồi. Cậu vội buông ra, luồn một bên đứng dậy, che miệng ho khụ khụ mấy cái.
" Mau dậy đi, tôi nấu cháo cho cậu rồi, ăn cho nóng. "
Tần Duyệt lồm cồm bò dậy, cơ thể mệt mỏi rã rời. Phải mất một lúc mới mò lại được giường mà nằm lên, vậy mà tên nhóc kia vẫn ngơ ra không biết đến giúp.
Sau khi rém chăn bó gối cẩn thận , nó đương định cầm bát cháo lên ăn thì đã vội bị cướp mất.
" Ơ...không phải cậu bảo nấu cho tôi à? "
" Ừ, là nấu cho cậu mà?! " - Cậu ta vừa múc một thìa, vừa thổi, vừa đáp.
" Nhưng cậu đang.."
" Tôi bón cho cậu! "
Nói rồi đưa thìa cháo đến bên miệng Tần Duyệt. Rồi cũng khỏi nói, hai đứa nhóc đỏ mặt tía tai, nhìn như "cơm tró" thiếu nhi cho lũ cẩu độc thân ăn vậy!!
Dù ngại nhưng đút đến đâu cô nhóc ăn hết đến đấy, nhớ cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món cháo mẹ làm. Nghĩ rồi hai mắt đỏ hoe, vừa nuốt cháo một cách khó khăn do cổ họng cứ nghẹn lại. Nhìn cảnh này dọa cho cậu nhóc đối diện một pha hốt hoảng.
Cậu làm sai gì sao?
Hay cháo quá nóng?
Hay đồ cậu nấu không ngon à?
" Cậu sao vậy...này, hay tôi đi nấu món khác cho nhé? M..mặc dù nội nói cậu mệt phải ăn cháo nóng mới nhanh khỏi."
Tần Duyệt lắc đầu, nó đưa tay áo lên quẹt nước mắt, xong đón lấy bát cháo từ trong tay cậu, đáp.
" Cái này ngon lắm, cảm ơn. "- Nói rồi nhanh chóng ăn hết.
" Cậu không biết đâu, trông cậu ăn lúc ấy buồn cười lắm, nhìn như gì nhỉ...tiểu trư!"
Mộ Sở Dương nói rồi tự cười lên mấy tiếng, trong dạng hồn thức Cố Hy Nguyệt dù cảm động nhưng vẫn phải phỉ nhổ vài cái với điệu cười của y.
Giả trân hết sức!
Cứ thế, cậu lại tiếp.
" Lại đến mấy buổi vui vẻ xong cũng tới ngày cậu phải về nhà..."
" Ông nội, không thể để cậu ấy lại chơi thêm vài ngày được sao?
Cậu nhóc một tay níu lấy áo ông nội, một tay siết chặt cổ tay Tần Duyệt. Lâu lắm nó mới có một người bạn chơi cùng, mới vài ngày lại xa cách thật sao?
Chỉ thấy ông nội cậu lắc đầu, hiền từ đáp.
" Chúng ta phải về nhà, con bé cũng vậy. Nếu cháu cứ giữ con bé lại bên mình, thử nói xem gia đình nó sẽ lo lắng nhường nào. "
Cậu nhóc nghe đến đấy, mặt cúi gằm, nó không đáp lại nhưng tay vẫn không hề nới lỏng.
Tần Duyệt một bên, hết nhìn ông cố Mộ rồi lại nhìn cậu bạn kia, nó dường như cũng không muốn đi, nhưng lại nhớ mẹ ở nhà..nhỡ mẹ lo lắng quá sinh bệnh thì sao? Rồi còn chú nữa, còn mọi người? Nó mất tích lâu vậy, chắc mọi người sẽ lo lắng lắm?!
Nghĩ rồi lại lật đật lên tiếng.
" Tớ...tớ muốn về nhà! Duyệt Duyệt nhớ mẹ, nhớ chú Thuần! "
" Hôm ấy cậu làm tôi tức nổ đom đóm, tự nhiên lại nhớ đến người đàn ông khác, đúng là đáng ghét mà! "
Mộ Sở Dương nói, tay cậu siết chặt lấy bàn tay bất động kia. Bản thân cô cũng từ từ nghĩ lại.
Hôm ấy, đáng lẽ ra phải là khoảnh khắc tuyệt vời nhất, cô khi ấy còn tưởng tượng ra đủ diễn biến, nào là mẹ sẽ xin lỗi cô, nào là bà sẽ âu yếm năn nỉ cô cùng về, nhưng...sự thật chẳng bao giờ đẹp được như mơ.
Diễn biến đã trái ngược không những thế còn khiến người ta đau lòng đến nghẹt thở..