Từ khung cửa sổ máy bay, Cố Hy Nguyệt đưa mắt nhìn ra mảnh đất đại lục quê hương. Từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ một màu xanh lục của cây cỏ và những tòa nhà nhỏ tí ti.
Sáu năm rồi.
Tất cả mọi thứ, xem ra thay đổi không ít.
Nghĩ rồi lại quay ra vuốt lấy tóc cô con gái nhỏ còn đương say giấc nồng, giọng nhỏ run run.
" Sắp...gặp lại rồi. "
[...]
" Alo?"
- Cố Đình Phong, sân bay, cổng số ba, tám giờ năm mươi phút qua đón chị.
*Tut.*
Cố Đình Phong ngơ ra, mí mắt giật giật. Cố Hy Nguyệt, chị lại dám...
[...]
" Chị sao chẳng biết gọi báo trước vậy? Về nhà cũng nên báo một tiếng để mọi người chuẩn bị chứ. Đột ngột gọi điện, nói đến đón đã đành lại còn dùng cái ngữ điệu bà cố chết tiệt. Chị có biết tôi bỏ cả họp để đến đón chị không?"
Cố Hy Nguyệt nghe Cố Đình Phong nói một tràng mà chỉ biết lặng cười. Bao năm không gặp, cái tính bá đạo của tên nhóc này tại sao vẫn chẳng có tiến triển vậy? Thấy mẹ khó xử, cô con gái nhỏ mở lời.
" Cậu đừng mắng mẹ con, An An không thích ai lớn tiếng với mẹ. Đừng tưởng cậu đẹp trai mà thích làm gì cũng được nhé!"
" Azoo cái con nhóc này, con đừng xen vào chuyện của người lớn nhé."
Nói rồi Cố Đình Phong bế thốc cô cháu gái, cắp nách mang đi, trước khi rời khỏi còn không quên quay lại nói với cô.
" Hành lý đưa cho người làm mang lên cất rồi, vào phòng bếp đi, cha mẹ đang đợi chị về ăn cơm đấy."
...
" Cha, dì, con mới về."
Cố Hy Nguyệt vui vẻ bước vào phòng, mặc cho người cha vui mừng khôn siết, thì dì cáu gắt ra mặt.
" Con về còn không biết gọi nói một tiếng à? Nghe con về mà ta với cha nuôi con thót cả tim. Thêm nữa, ta nói bao nhiêu lần rồi, sao con cứ xưng hô xa lạ với ta như thế..?"
" Aizoo, ta khổ quá mà, ta biết ta sai, xin lỗi con nhiều như vậy..con vẫn là không chịu tha cho cái thân già này mà..aizoo.."
Ờ thì...
Tình cảm của Cố Hy Nguyệt và nhà họ Cố hai năm trước đã trở nên hòa hợp, bà Lâm..à..bà Cố đã dường như được cảm hóa, coi cô chẳng khác nào con gái ruột.
So với hiện tại, cô thà chấp nhận cái tính cũ của bà Cố hơn, nhu nhược như này, quả thực vẫn không thể quen nổi. Thêm nữa, cái tính càm ràm của bà với Cố Đình Phong y hệt nhau, cô còn sợ phải đi khám tai sớm mới trụ nổi mất.
" À..con quên mất..mẹ nuôi."
" Được rồi, được rồi, mọi người mau vào ăn đi, con đói quá."
Nói rồi liền ngồi đại vào một chỗ cạnh cha nuôi. Tầm năm phút sau, sau khi đồ ăn đã được bày lên đầy đủ. Cố Đình Phong theo sau là Cố Đình Đình trên tay còn ẵm An An bước vào.
" An An lớn rồi, con tự đi được, sao lại bắt dì bế vậy?" - Cô gắt.
" Tôi bế cháu tôi chị quản làm gì, nó mới có tám tuổi, vẫn còn nhỏ lắm biết không hả!"
Cố Đình Đình đáp, vẫn là cái dạng thẳng thắn quen thuộc. Có vẻ dù trải qua bao lâu, gặp lại cũng chẳng phải cách mấy thu như cổ nhân từng nói.
" Được rồi, ăn cơm."
Ông Cố vui vẻ, hài lòng mở đầu bữa cơm, hỏi han Hy Nguyệt chỉ vài câu, cuối cùng sự chú ý đều dồn vào cô nhóc thiên thần nhỏ.
" Nào, tiểu An An nói ông ngoại nghe, mấy năm nay con đi học có ngoan không? Ở nhà có nghe lời baba với mama không?"
Nghe ông hỏi, An An lễ phép đáp: " Đi học vui lắm ngoại ơi, ông biết không, An An có rất nhiều bạn. Baba rất tốt với An An, nhưng mẹ lại hay gắt gỏng."
Nói rồi còn phụng phịu lén liếc mẹ nó, Cố Hy Nguyệt không bận tâm, tiếp tục ăn, lâu lâu lại chỉ vào một món bất kì mà buông lời cảm thán.
" Ưm, món này ngon nè, mọi người mau ăn đi không nguội bây giờ. "
Bà Cố gắp thức ăn cho Hy Nguyệt, cùng lúc hỏi.
" Lần này Sở Dương không về với hai mẹ con à? "
" Anh ấy bận sắp xếp công việc ở công ty giúp con, có lẽ ngày mốt sẽ về. " - cô đáp.
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, sau khi ngồi hàn huyên với mọi người ở phòng khách một lúc, Hy Nguyệt lấy cớ đường xa mệt mỏi liền ẵm An An về phòng ngủ trước. Sau khi dỗ con gái ngủ liền lén ra khỏi phòng.
Bước chân nhẹ nhàng tiến ra khu vườn sau nhà, một khu vườn lớn, chung quanh trồng những cây ăn quả trĩu cành.
Cô tiến đến một mái hiên dựng giữa vườn, vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tiện tay còn cầm mấy quả táo lên ăn.
" Giữa trưa cha không ngủ, mò ra đây làm gì vậy? "
Vừa cắn táo, Cố Hy Nguyệt đưa mắt liếc về phía ông Cố ngồi đối diện. Vẫn là cái dáng vẻ năm nào, ung dung đọc sách mặc không gian chung quanh, mắt ông không rời cuốn sách nhỏ, tay đưa ly trà ấm nóng lên nhấp một ngụm rồi mới đáp.
" Cuốn sách này hay, đáng để bỏ thời gian ra đọc." - vừa nói ông vừa lật một trang sách.
" Lần này con về là muốn đón Đường Đường theo, cha thấy con nên không? "
Ông Cố hơi liếc mắt qua cuốn sách nhỏ nhìn cô, nhưng chỉ nửa giây lại liền quay đi.
" Vạn sự tùy duyên. "
Sáu năm rồi.
Tất cả mọi thứ, xem ra thay đổi không ít.
Nghĩ rồi lại quay ra vuốt lấy tóc cô con gái nhỏ còn đương say giấc nồng, giọng nhỏ run run.
" Sắp...gặp lại rồi. "
[...]
" Alo?"
- Cố Đình Phong, sân bay, cổng số ba, tám giờ năm mươi phút qua đón chị.
*Tut.*
Cố Đình Phong ngơ ra, mí mắt giật giật. Cố Hy Nguyệt, chị lại dám...
[...]
" Chị sao chẳng biết gọi báo trước vậy? Về nhà cũng nên báo một tiếng để mọi người chuẩn bị chứ. Đột ngột gọi điện, nói đến đón đã đành lại còn dùng cái ngữ điệu bà cố chết tiệt. Chị có biết tôi bỏ cả họp để đến đón chị không?"
Cố Hy Nguyệt nghe Cố Đình Phong nói một tràng mà chỉ biết lặng cười. Bao năm không gặp, cái tính bá đạo của tên nhóc này tại sao vẫn chẳng có tiến triển vậy? Thấy mẹ khó xử, cô con gái nhỏ mở lời.
" Cậu đừng mắng mẹ con, An An không thích ai lớn tiếng với mẹ. Đừng tưởng cậu đẹp trai mà thích làm gì cũng được nhé!"
" Azoo cái con nhóc này, con đừng xen vào chuyện của người lớn nhé."
Nói rồi Cố Đình Phong bế thốc cô cháu gái, cắp nách mang đi, trước khi rời khỏi còn không quên quay lại nói với cô.
" Hành lý đưa cho người làm mang lên cất rồi, vào phòng bếp đi, cha mẹ đang đợi chị về ăn cơm đấy."
...
" Cha, dì, con mới về."
Cố Hy Nguyệt vui vẻ bước vào phòng, mặc cho người cha vui mừng khôn siết, thì dì cáu gắt ra mặt.
" Con về còn không biết gọi nói một tiếng à? Nghe con về mà ta với cha nuôi con thót cả tim. Thêm nữa, ta nói bao nhiêu lần rồi, sao con cứ xưng hô xa lạ với ta như thế..?"
" Aizoo, ta khổ quá mà, ta biết ta sai, xin lỗi con nhiều như vậy..con vẫn là không chịu tha cho cái thân già này mà..aizoo.."
Ờ thì...
Tình cảm của Cố Hy Nguyệt và nhà họ Cố hai năm trước đã trở nên hòa hợp, bà Lâm..à..bà Cố đã dường như được cảm hóa, coi cô chẳng khác nào con gái ruột.
So với hiện tại, cô thà chấp nhận cái tính cũ của bà Cố hơn, nhu nhược như này, quả thực vẫn không thể quen nổi. Thêm nữa, cái tính càm ràm của bà với Cố Đình Phong y hệt nhau, cô còn sợ phải đi khám tai sớm mới trụ nổi mất.
" À..con quên mất..mẹ nuôi."
" Được rồi, được rồi, mọi người mau vào ăn đi, con đói quá."
Nói rồi liền ngồi đại vào một chỗ cạnh cha nuôi. Tầm năm phút sau, sau khi đồ ăn đã được bày lên đầy đủ. Cố Đình Phong theo sau là Cố Đình Đình trên tay còn ẵm An An bước vào.
" An An lớn rồi, con tự đi được, sao lại bắt dì bế vậy?" - Cô gắt.
" Tôi bế cháu tôi chị quản làm gì, nó mới có tám tuổi, vẫn còn nhỏ lắm biết không hả!"
Cố Đình Đình đáp, vẫn là cái dạng thẳng thắn quen thuộc. Có vẻ dù trải qua bao lâu, gặp lại cũng chẳng phải cách mấy thu như cổ nhân từng nói.
" Được rồi, ăn cơm."
Ông Cố vui vẻ, hài lòng mở đầu bữa cơm, hỏi han Hy Nguyệt chỉ vài câu, cuối cùng sự chú ý đều dồn vào cô nhóc thiên thần nhỏ.
" Nào, tiểu An An nói ông ngoại nghe, mấy năm nay con đi học có ngoan không? Ở nhà có nghe lời baba với mama không?"
Nghe ông hỏi, An An lễ phép đáp: " Đi học vui lắm ngoại ơi, ông biết không, An An có rất nhiều bạn. Baba rất tốt với An An, nhưng mẹ lại hay gắt gỏng."
Nói rồi còn phụng phịu lén liếc mẹ nó, Cố Hy Nguyệt không bận tâm, tiếp tục ăn, lâu lâu lại chỉ vào một món bất kì mà buông lời cảm thán.
" Ưm, món này ngon nè, mọi người mau ăn đi không nguội bây giờ. "
Bà Cố gắp thức ăn cho Hy Nguyệt, cùng lúc hỏi.
" Lần này Sở Dương không về với hai mẹ con à? "
" Anh ấy bận sắp xếp công việc ở công ty giúp con, có lẽ ngày mốt sẽ về. " - cô đáp.
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, sau khi ngồi hàn huyên với mọi người ở phòng khách một lúc, Hy Nguyệt lấy cớ đường xa mệt mỏi liền ẵm An An về phòng ngủ trước. Sau khi dỗ con gái ngủ liền lén ra khỏi phòng.
Bước chân nhẹ nhàng tiến ra khu vườn sau nhà, một khu vườn lớn, chung quanh trồng những cây ăn quả trĩu cành.
Cô tiến đến một mái hiên dựng giữa vườn, vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tiện tay còn cầm mấy quả táo lên ăn.
" Giữa trưa cha không ngủ, mò ra đây làm gì vậy? "
Vừa cắn táo, Cố Hy Nguyệt đưa mắt liếc về phía ông Cố ngồi đối diện. Vẫn là cái dáng vẻ năm nào, ung dung đọc sách mặc không gian chung quanh, mắt ông không rời cuốn sách nhỏ, tay đưa ly trà ấm nóng lên nhấp một ngụm rồi mới đáp.
" Cuốn sách này hay, đáng để bỏ thời gian ra đọc." - vừa nói ông vừa lật một trang sách.
" Lần này con về là muốn đón Đường Đường theo, cha thấy con nên không? "
Ông Cố hơi liếc mắt qua cuốn sách nhỏ nhìn cô, nhưng chỉ nửa giây lại liền quay đi.
" Vạn sự tùy duyên. "