" Thiếu...thiếu phu nhân về rồi."
Cố Hy Nguyệt khẽ cười, đáp.
" Đừng gọi tôi thế chứ chú Lâm. Tôi ghé qua ăn tối với Tiểu Vũ thôi. Nhân tiện đón nó qua chơi. Việc này tôi có nói với Mặc tổng rồi. Chúng tôi đi đây không muộn. "
Nói rồi, dắt tay hai đứa nhỏ, tiến ra xe đi về trong ánh mắt ngạc nhiên, thoáng buồn của những người làm kia.
Trên chiếc xe bon bon chạy, hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau bên ghế lái phụ. Hai đứa cứ y như hai giọt nước, chỉ khác mỗi giới tính.
An An đã ngủ từ lúc nào, con bé nằm dựa vào tiểu Vũ, khuôn mặt đáng yêu không chút phòng bị. Dường như cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh anh trai. Mặc Dương Vũ ngược lại còn thức, nó đưa mắt, ngước sang nhìn mẹ, giọng lí nhí.
" Mẹ đã tái hôn rồi à? "
Thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của con, cô đáp.
" À..ừ, sao con biết? Là An An nói cho con à? "
Thằng bé lắc đầu. Nó cụp mắt xuống, giải thích ngắn gọn.
" Nhìn vào thực tế phán đoán thôi ạ. "
Thế rồi nó quay đi.
Chẳng biết nó có ngủ hay không, cô chỉ biết trên cả quãng đường dài, thằng bé im lặng, không nói thêm câu nào nữa.
[...]
Cố Gia.
Cố Hy Nguyệt định đưa hai đứa nhỏ đi khu vui chơi nhưng phần do quá muộn, phần lại vì An An đã ngủ. Cô đành miễn cưỡng đem hai đứa nhỏ về nhà.
Khi mọi ánh đèn đã vụt tắt hết, trong căn phòng nhỏ le lắt ánh đèn, chỉ còn hai mẹ con nằm thao thức. Hy Nguyệt ôm con trai vào lòng, hôn lên trán, lên mặt con. Vũ cũng ôm mẹ nó chặt rất chặt, dường như nó sợ, chỉ cần buông ra, mẹ sẽ lại đi mất.
Cô hỏi nó về những chuyện trong sáu năm.
Câu trả lời của nó khiến cô chỉ biết thở dài.
Kể xong, nó ngước nhìn qua khung cửa sổ, đôi mắt ánh lên, giọng nó hơi nghẹn lại.
" Vậy cha với mẹ liệu có còn cơ hội không hả mẹ? "
" Không. " - Câu trả lời cũng được xem là dứt khoát.
Những năm tháng vô nghĩa trước kia đã quá đủ, hiện tại cô đã có một gia đình mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hà tất phải dìm mình lại vết nhơ ngày nào.
Quay đi quẩn lại đã thấy con ngủ, Cố Hy Nguyệt với tay ra bàn lấy điện thoại.
Ba mươi sáu cuộc gọi nhỡ!
Năm mươi bảy tin nhắn!
Nhìn màn hình chỉ biết ôm đầu than ôi, khóc không thành tiếng. Cô nhẹ nhàng lẻn ra ngoài ban công, gọi.
- Alô.
" Anh chưa ngủ hả?"
- Chưa.
Khụ, Mộ Sở Dương chết tiệt, anh lại dám nói cụt lủn. Giận tím người nhưng nghĩ lại, nhớ ra điều gì, cô lại nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy sao lại chưa ngủ?"
- Vợ à, có phải e qua đó vài ngày là không biết phân biệt thời gian luôn đúng không. Ban ngày ban mặt kêu đi ngủ, em nói anh phải ngủ như thế nào?
Ôi mẹ nó, quên thật!
Thời gian từ Mỹ qua Trung cách nhau gần cả một ngày, bây giờ bên này đêm khuya thì bên kia là ban ngày. Nghĩ rồi thẹn quá hóa giận, cô gắt.
" Thế giờ anh muốn sao? Chỉ trích em à?"
- Em đừng có thách...biết rõ anh không dán rồi còn.."
Thế rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Con ở bên đấy thế nào em? Có mệt hay ốm sốt gì không?
" Không. nó vẫn bình thường anh ạ, chỉ hơi bẽn lẽn khi gặp lại anh trai. À, em có chụp lại đấy, đợi lát em gửi cho."
[...]
Bẵng đi vài ngày, ba mẹ con ở với nhau rất vui, thời gian rảnh, cô đưa tụi nó đi xem phim, ăn uống, lâu lâu dạo phố mua đồ.
Nói đến hiện tại, cả ba mẹ con đang ngồi ăn tráng miệng ở tiểu trạch gia cô mới mua ở ngoại ô thành phố. Vừa ăn vừa đợi Cố Đình phong chuẩn bị đồ nướng thịt. Đang nói chuyện vui vẻ thì..một vị khách không mời mà đến khiến khoảnh khắc vui tươi trở nên nhàm chán.
Mặc Dịch sách theo một đống túi đồ lớn nhỏ đến trước tiểu trạch gia của Hy Nguyệt. Hắn đậu xe ngoài cổng, tuýt còi inh ỏi.
" Có dừng lại ngay không thì bảo! Mặc Dịch anh bị điên à."
Cô vừa chạy ra cổng vừa hét lớn, ra đến nơi, tay còn lăm lăm cây chổi lông gà. Mặc Dịch Nhìn cô, mắt thoáng nét cười, hắn nói.
" Anh đến đón con về nhà chính, ba nói đón luôn cả Tô Tô về, hay em đi cùng luôn nhé? "
" Tôi.."
Cô chưa kịp đáp, chợt từ phía sau xe Mặc Dịch, giọng nói quen thuộc vang lên khiến người vui vẻ kẻ lặng thinh.
" Cô ấy bận rồi, anh khỏi mời. An An nhà chúng tôi cũng chưa chắc muốn đi, mấy mẹ con chuẩn bị ăn cơm, anh Mặc tiện vào ăn cùng một bữa. "
Mộ Sở Dương từ sau tiến lại, kéo theo sau hai va-li lớn nhỏ. Anh tiến vào phía cổng, kéo Hy Nguyệt lại gần, thâm tình cất tiếng.
" Vợ không định mời "chồng cũ" vào nhà ăn cơm à, trưa muộn rồi đấy. "
Cố Hy Nguyệt thật muốn phì cười nhưng cố gượng, cô đưa mắt về phía tên đàn ông trên xe, thuận nước đẩy thuyền.
" Anh vào ăn cơm chứ, ăn r đưa hai đứa nhỏ đi cũng được."
Những tưởng ai đó nghe rồi sẽ giận tím người, bỏ đi ngay. Nhưng không, Mặc Dịch điềm đạm bước xuống xe, vác theo cái mặt đằng đằng sát khí tiến lại.
" Hai người có lòng thì tôi cũng có dạ, đi thôi, vào ăn cơm. "
Nói rồi lách qua hai người, tiến vào trong.
Cố Hy Nguyệt khẽ cười, đáp.
" Đừng gọi tôi thế chứ chú Lâm. Tôi ghé qua ăn tối với Tiểu Vũ thôi. Nhân tiện đón nó qua chơi. Việc này tôi có nói với Mặc tổng rồi. Chúng tôi đi đây không muộn. "
Nói rồi, dắt tay hai đứa nhỏ, tiến ra xe đi về trong ánh mắt ngạc nhiên, thoáng buồn của những người làm kia.
Trên chiếc xe bon bon chạy, hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau bên ghế lái phụ. Hai đứa cứ y như hai giọt nước, chỉ khác mỗi giới tính.
An An đã ngủ từ lúc nào, con bé nằm dựa vào tiểu Vũ, khuôn mặt đáng yêu không chút phòng bị. Dường như cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh anh trai. Mặc Dương Vũ ngược lại còn thức, nó đưa mắt, ngước sang nhìn mẹ, giọng lí nhí.
" Mẹ đã tái hôn rồi à? "
Thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của con, cô đáp.
" À..ừ, sao con biết? Là An An nói cho con à? "
Thằng bé lắc đầu. Nó cụp mắt xuống, giải thích ngắn gọn.
" Nhìn vào thực tế phán đoán thôi ạ. "
Thế rồi nó quay đi.
Chẳng biết nó có ngủ hay không, cô chỉ biết trên cả quãng đường dài, thằng bé im lặng, không nói thêm câu nào nữa.
[...]
Cố Gia.
Cố Hy Nguyệt định đưa hai đứa nhỏ đi khu vui chơi nhưng phần do quá muộn, phần lại vì An An đã ngủ. Cô đành miễn cưỡng đem hai đứa nhỏ về nhà.
Khi mọi ánh đèn đã vụt tắt hết, trong căn phòng nhỏ le lắt ánh đèn, chỉ còn hai mẹ con nằm thao thức. Hy Nguyệt ôm con trai vào lòng, hôn lên trán, lên mặt con. Vũ cũng ôm mẹ nó chặt rất chặt, dường như nó sợ, chỉ cần buông ra, mẹ sẽ lại đi mất.
Cô hỏi nó về những chuyện trong sáu năm.
Câu trả lời của nó khiến cô chỉ biết thở dài.
Kể xong, nó ngước nhìn qua khung cửa sổ, đôi mắt ánh lên, giọng nó hơi nghẹn lại.
" Vậy cha với mẹ liệu có còn cơ hội không hả mẹ? "
" Không. " - Câu trả lời cũng được xem là dứt khoát.
Những năm tháng vô nghĩa trước kia đã quá đủ, hiện tại cô đã có một gia đình mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hà tất phải dìm mình lại vết nhơ ngày nào.
Quay đi quẩn lại đã thấy con ngủ, Cố Hy Nguyệt với tay ra bàn lấy điện thoại.
Ba mươi sáu cuộc gọi nhỡ!
Năm mươi bảy tin nhắn!
Nhìn màn hình chỉ biết ôm đầu than ôi, khóc không thành tiếng. Cô nhẹ nhàng lẻn ra ngoài ban công, gọi.
- Alô.
" Anh chưa ngủ hả?"
- Chưa.
Khụ, Mộ Sở Dương chết tiệt, anh lại dám nói cụt lủn. Giận tím người nhưng nghĩ lại, nhớ ra điều gì, cô lại nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy sao lại chưa ngủ?"
- Vợ à, có phải e qua đó vài ngày là không biết phân biệt thời gian luôn đúng không. Ban ngày ban mặt kêu đi ngủ, em nói anh phải ngủ như thế nào?
Ôi mẹ nó, quên thật!
Thời gian từ Mỹ qua Trung cách nhau gần cả một ngày, bây giờ bên này đêm khuya thì bên kia là ban ngày. Nghĩ rồi thẹn quá hóa giận, cô gắt.
" Thế giờ anh muốn sao? Chỉ trích em à?"
- Em đừng có thách...biết rõ anh không dán rồi còn.."
Thế rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Con ở bên đấy thế nào em? Có mệt hay ốm sốt gì không?
" Không. nó vẫn bình thường anh ạ, chỉ hơi bẽn lẽn khi gặp lại anh trai. À, em có chụp lại đấy, đợi lát em gửi cho."
[...]
Bẵng đi vài ngày, ba mẹ con ở với nhau rất vui, thời gian rảnh, cô đưa tụi nó đi xem phim, ăn uống, lâu lâu dạo phố mua đồ.
Nói đến hiện tại, cả ba mẹ con đang ngồi ăn tráng miệng ở tiểu trạch gia cô mới mua ở ngoại ô thành phố. Vừa ăn vừa đợi Cố Đình phong chuẩn bị đồ nướng thịt. Đang nói chuyện vui vẻ thì..một vị khách không mời mà đến khiến khoảnh khắc vui tươi trở nên nhàm chán.
Mặc Dịch sách theo một đống túi đồ lớn nhỏ đến trước tiểu trạch gia của Hy Nguyệt. Hắn đậu xe ngoài cổng, tuýt còi inh ỏi.
" Có dừng lại ngay không thì bảo! Mặc Dịch anh bị điên à."
Cô vừa chạy ra cổng vừa hét lớn, ra đến nơi, tay còn lăm lăm cây chổi lông gà. Mặc Dịch Nhìn cô, mắt thoáng nét cười, hắn nói.
" Anh đến đón con về nhà chính, ba nói đón luôn cả Tô Tô về, hay em đi cùng luôn nhé? "
" Tôi.."
Cô chưa kịp đáp, chợt từ phía sau xe Mặc Dịch, giọng nói quen thuộc vang lên khiến người vui vẻ kẻ lặng thinh.
" Cô ấy bận rồi, anh khỏi mời. An An nhà chúng tôi cũng chưa chắc muốn đi, mấy mẹ con chuẩn bị ăn cơm, anh Mặc tiện vào ăn cùng một bữa. "
Mộ Sở Dương từ sau tiến lại, kéo theo sau hai va-li lớn nhỏ. Anh tiến vào phía cổng, kéo Hy Nguyệt lại gần, thâm tình cất tiếng.
" Vợ không định mời "chồng cũ" vào nhà ăn cơm à, trưa muộn rồi đấy. "
Cố Hy Nguyệt thật muốn phì cười nhưng cố gượng, cô đưa mắt về phía tên đàn ông trên xe, thuận nước đẩy thuyền.
" Anh vào ăn cơm chứ, ăn r đưa hai đứa nhỏ đi cũng được."
Những tưởng ai đó nghe rồi sẽ giận tím người, bỏ đi ngay. Nhưng không, Mặc Dịch điềm đạm bước xuống xe, vác theo cái mặt đằng đằng sát khí tiến lại.
" Hai người có lòng thì tôi cũng có dạ, đi thôi, vào ăn cơm. "
Nói rồi lách qua hai người, tiến vào trong.