Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nắm cổ phần lớn nhất sao?”

“E rằng bà nội không biết tập đoàn Đường thị sắp phải đổi tên rồi?” Đường Sở Sở bước vào, lạnh lùng nói.

“Sở Sở, con nói cái gì vậy?” Đường Chính Nhân nhìn cô hỏi.

“Hôm nay Sở Hà đã tổ chức họp hội đồng quản trị tại tập đoàn Đường Thị và tuyên bố rằng con sẽ bị cách chức chủ tịch, còn anh ta sẽ được bổ nhiệm làm chủ tịch mới của tập đoàn” Đường Sở Sở lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

“Làm sao có thể như vậy được?"

“Không thể nào!”

Sắc mặt bà cụ Đường liền thay đổi, kinh ngạc hỏi.

“Sở Sở, con nói thật sao?" Sắc mặt Đường Chính Nhân rất khó coi.

“Đúng vậy, tập đoàn Đường Thị hiện tại đã rơi vào tay Sở Hà rồi!” Đường Sở Sở lạnh lùng đáp.

“Làm sao có thể?”

“Chỉ với cổ phần trong tay anh ta, làm sao có thể trở thành chủ nhân của tập đoàn được?” Bà cụ Đường không tin hỏi.

“Anh ta không chỉ nắm giữ 10% cổ phần của bà, mà còn có toàn bộ cổ phần của chú hai và chú ba.

"

“Anh ta thậm chí còn bí mật mua lại cổ phần của nhiều cổ đông. Bây giờ anh ta sở hữu 54% cổ phần của tập đoàn Đường Thị, nằm trong tay quyền sở hữu tập đoàn.

Nghe xong lời này của Đường Sở Sở, bà cụ Đường run lên bần bật, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Sắc mặt của Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan cũng tối sầm lại.

“Làm sao có thể?” Bà cụ Đường lẩm bẩm.

“Chú hai ở đâu ạ? Cháu muốn hỏi ông ta tại sao lại chuyển cổ phần của tập đoàn Đường Thị cho Sở Hà!” Đường Sở Sở mở miệng nói.

“Bởi vì tao không muốn mày làm chủ tịch!”

Lúc này, Đường Chính Nghĩa chống nạng khập khiễng đi tới, rồi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đường Sở Sở cùng Diệp Phàm.

“Chính Nghĩa, lẽ nào em định giao tập đoàn Đường Thị cho kẻ khác chỉ vì oán hận bọn Sở Sở sao?" Đường Chính Nhân quát lên với em trai của mình.

“Chỉ vì hai đứa nó mà tôi trở thành người tàn tật, con trai tôi phải ngồi xe lăn suốt đời. Bọn nó đã hại cha con tôi thảm như vậy, tôi sẽ không để bọn nó được sống dễ dàng!”

“Tôi thà hủy đi tập đoàn Đường Thị còn hơn để mấy người sống thoải mái!” Đường Chính Nghĩa hét lên với vẻ mặt hung dữ.

“Ông muốn tìm chết à?"

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, hắn tiến lên một bước, tóm lấy cổ Đường Chính Nghĩa, nhấc bổng ông ta lên.

Mặc Đường Chính Nghĩa đỏ bừng, cảm giác như sắp ngạt thở.

“Bỏ Chính Nghĩa xuống!” Vẻ mặt bà cụ Đường thay đổi, liền mắng Diệp Phàm.

“Đồ khốn, mau thả cha tạo ra!” Đường Phong đang đẩy xe lăn tới, nhìn Diệp Phàm rồi hét lên.

“Cha con tụi mày đều đã xuất hiện rồi, đúng lúc lắm, hôm nay tao sẽ tiễn cả hai lên đường!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Soat!

Lúc này, Đường Chính Đạo cũng đã quay lại.

“Chính Đạo, con trở về đúng lúc lắm, mau ngăn hắn ta lại, cứu anh của con.”

Bà cụ Đường nhìn ông ta, hét lên.

Nhưng khi Đường Chính Đạo nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi, đến nỗi không dám cử động!

Ông ta không muốn trở thành quân chủ thứ hai của quân Thiên Lang!

“Tiểu Phàm, đừng kích động!” Đường Chính Nhân nhanh chóng tiến tới can ngăn.

Răng rắc!

Hắn chợt dùng lực mạnh bóp gãy cổ Đường Chính Nghĩa, rồi tùy ý ném xác ông ta xuống đất.

“Lần trước cháu vì nể tình mọi người mà tha mạng cho ông ta, nhưng nếu ông ta vẫn không biết hối cải, chú cũng không thể trách cháu!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

“Chính Nghĩa!!!” Bà cụ Đường nhìn Đường Chính Nghĩa chết thảm, hét lên đầy đau đớn.

“Cha!” Đường Phong cũng thống khổ hét lên.

Mấy người Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan và Đường Sở Sở nhìn thấy xác Đường Chính Nghĩa, nét mặt liền thay đổi.

“Haiz!” Đường Chính Nhân không khỏi thở dài, nhưng ông cũng không trách Diệp Phàm.

“Đồ khốn nạn, mày thực sự đã giết con trai tao!”

“Mày sẽ không được chết yên ổn đâu!” Bà cụ Đường chỉ vào Diệp Phàm, hung dữ hét lên.

“Nếu bà muốn đi cùng với con trai của mình, tôi cũng không ngại tiễn thêm bà đâu.Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nếu bà lão này không phải bà nội của Sở Sở thì hắn đã xử lý bà ta từ lâu rồi!

Soat!

Diệp Phàm lại liếc nhìn Đường Phong.

“Tiểu Phàm ca ca, bỏ đi, bỏ qua cho anh ta đi, anh ta đã tàn phế rồi, không thể làm gì được nữa!” Nhìn thấy Diệp Phàm muốn ra tay với Đường Phong, Đường Sở Sở nhịn không được nói.

“Được!” Diệp Phàm gật đầu.

Với chỉ số thông minh và bộ dạng tàn tật của Đường Phong thì bây giờ anh ta cũng chỉ có thể ăn no rồi chờ chết!

Đường Phong trợn mắt nhìn Diệp Phàm, nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi đến nỗi bật cả máu.

“Tại sao ông lại đưa cổ phần cho Sở Hà? Mối quan hệ của ông với anh ta là gì?”

Lúc này Diệp Phàm lại liếc nhìn Đường Chính Đạo.

Đường Chính Đạo lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, nói: “Tôi không biết Sở Hà. Trước đây là do quân chủ của quân Thiên Lang đến tìm tôi nói muốn cổ phần của mình, tôi cũng không dám không đáp ứng, đành chuyển nhượng cổ phần!”

“Kẻ này còn có thể sai khiến quân chủ quân Thiên Lang? Quả thật có chút bản lĩnh. Đôi mắt Diệp Phàm lóe lên sự lạnh lẽo.

“Sở Sở, chúng ta về thôi!” Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.

“Sở Sở, hiện tại tập đoàn Đường Thị đã rơi vào tay Sở Hà sau này chúng ta phải làm sao?” Đột nhiên, Dương Ngọc Lan kéo Đường Sở Sở lại rồi nói.

“Trước kia không phải dì vẫn muốn anh ta làm con rể của dì sao? Làm sao? Bây giờ đã biết lo lắng rồi?” Diệp Phàm nhìn mẹ bà xã, không chút khách khí nói.

“Cậu có tư cách gì để nói chuyện ở đây?”

“Nếu như cậu có bản lĩnh thì hãy dành tập đoàn Đường Thị lại cho tôi. Còn nếu không thì đừng nói nhảm nữa!” Dương Ngọc Lan mắng Diệp Phàm.

“Mẹ, mẹ nói gì thế?” Đường Sở Sở bất mãn hỏi.

“Cái gì? Mẹ nói sai gì sao?” Dương Ngọc Lan khịt mũi khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK