Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Đỗ Vũ âm u, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thằng kia, mày chui ra từ đâu? Dám cướp phụ nữ với tao?”

“Đúng vậy, nhãi ranh, lá gan không nhỏ, dám cướp phụ nữ với đại thiếu gia nhà họ Đỗ, biết Đỗ thiếu là ai không?”

“Đỗ thiếu chính là đại thiếu gia nhà họ Đỗ, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải, dám cướp phụ nữ với Đỗ thiếu, không muốn sống nữa hả?”

Vài tên thiếu gia bên cạnh Đỗ Vũ cũng nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy châm chọc.

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh, hóa ra con nhóc này kéo anh làm bia đỡ đạn!

Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đáng thương, giống như đang cầu xin đối phương giúp đỡ cô lần này.

“Tao chui ra từ đâu liên quan gì đến mày?”

“Chó ngoan không cản đường!””

“Cút!!!”

Diệp Phàm nhìn Đỗ Vũ, lạnh nhạt nói.

“Mày dám mắng tao là chó?”

Đỗ Vũ tức giận gầm lên, giơ tay tung một đấm về phía Diệp Phàm.

“Cẩn thận!”

Trần Tiểu Manh hoảng sợ, hét lên.

Bốp!!!

Diệp Phàm phủi tay tát một cái, trực tiếp tát Đỗ Vũ bay ra ngoài, nện lên chiếc xe thể thao Lamborghini.

Đồng thời một âm thanh vang dội truyền đến.

Mặt trước của chiếc xe thể thao bị Đỗ Vũ nện vào hõm xuống, bốn cái lốp xe nổ tung, có thể thấy được dùng lực rất mạnh!

Đỗ Vũ phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, nửa hàm răng bị đánh bay.

Lúc này cả trường yên tĩnh!

“Tao không muốn ra tay, sao cứ phải ép tao nhỉ!”

Diệp Phàm lắc đầu, bộ dáng đánh người còn rất vô tội.

Phụt!

Trần Tiểu Manh không nhịn được cười.

Ngay cả nữ sinh đeo kính đen bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ.

Đám sinh viên vây xem thấy vậy đều giật mình, liếc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ sao sức lực của tên này lại lớn vậy?

Một cái tát có thể phế bỏ một chiếc xe thể thao hơn trăm vạn, quá mạnh!

“Đỗ thiếu!”

“Đỗ thiếu, anh có làm sao không?”

Lúc này, mấy tên thiếu gia kia lấy lại phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt Đỗ Vũ.

“Chó chết, đánh nó cho tao!”

Đỗ Vũ che lại cái mồm lọt gió, dữ tợn gầm lên.

Lập tức vài vị thiếu gia nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, dám đánh Đỗ thiếu, mày chết chắc rồi, các anh em, xông lên!”

Đám thiếu gia này trực tiếp vén tay áo lao về phía Diệp Phàm.

Bốp! Bốp! Bốp!

Diệp Phàm vứt ra mười mấy cái tát, tát bay đám thiếu gia ra ngoài, còn nện lên mấy chiếc xe thể thao kia, đồng thời những chiếc xe đó cũng bị báo hỏng.

“Là bọn mày ra tay trước, đừng trách tao!”

Diệp Phàm đánh xong, còn cố ý nói một câu!

“Đỗ Vũ, sau này đừng chọc tôi, nếu không tôi sẽ bảo bạn trai tôi dạy dỗ anh!”

Trần Tiểu Manh hưng phấn nói, lôi kéo Diệp Phàm đi vào trong trường học.

Lúc này, nhìn thấy đám thiếu gia này kêu la thảm thiết, mọi người đều rất thổn thức!

Trong đại học Thiên Hải, Trần Tiểu Manh hưng phấn nhìn Diệp Phàm: “Không nhìn ra anh còn có chút bản lĩnh!”

“Con nhóc này, sáng sớm kéo anh đến đây làm bia đỡ đạn cho em, anh còn chưa tính sổ với em đâu!”

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.

“Thôi mà, anh là anh rể của tôi, chúng ta đều là người một nhà, không lẽ không nên hỗ trợ nhau sao? Nếu anh tìm tôi tính sổ, tôi sẽ đi mách với chị họ!”

Trần Tiểu Manh chống eo, kiêu căng nói.

“Tiểu Manh, Đỗ Vũ kia là đại thiếu gia nhà họ Đỗ, anh rể cậu đánh cậu ta, liệu có việc gì hay không? Hơn nữa đám thiếu gia kia cũng không phải dễ chọc!’

Lúc này, nữ sinh đeo kính đen lo lắng nói.

“Hừ, nếu bọn họ dám xằng bậy, xem tớ dạy dỗ bọn họ thế nào!”

Trần Tiểu Manh không hề để ý nói.

“Yên tâm, chỉ bằng đám giá áo túi cơm kia còn không làm tổn thương được anh!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Tôi biết anh lợi hại mà, đúng rồi, giới thiệu với anh, đây là Vương Băng Thanh, chị em tốt của tôi!”

Trần Tiểu Manh giới thiệu nữ sinh bên cạnh.

“Xin chào!”

Vương Băng Thanh đẩy mắt kính, nhìn Diệp Phàm.

“Xin chào, Diệp Phàm!”

“Được, không có chuyện gì nữa, anh đi trước!”

Diệp Phàm nói xong chuẩn bị rời đi.

“Đến cũng đến rồi, đi nhanh như vậy làm gì? Đại học của chúng tôi có rất nhiều người đẹp đấy!”

Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.

“Đẹp bằng chị họ em không?”

Diệp Phàm nói.

“Chị họ chính là người đẹp nhất Thiên Hải!”

Trần Tiểu Manh nói.

“Vậy còn nhìn làm gì, còn không bằng về nhà ngắm bà xã!”

Diệp Phàm bĩu môi, rời đi.

“Tiểu Manh, anh ta thật sự là anh rể cậu? Chủ tịch Đường thật sự kết hôn?”

Vương Băng Thanh tò mò nhìn Trần Tiểu Manh.

“Chuyện này nói ra rất phức tạp, từ từ tớ kể cho!”

Trần Tiểu Manh mở miệng nói.

Một bên khác.

Diệp Phàm đi trong đại học Thiên Hải, nhìn các sinh viên tản ra hơi thở thanh xuân, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ.

Nếu không phải tai ương diệt môn năm đó, chỉ sợ hiện tại anh cũng là một phần trong những người này, sau đó học xong đại học, đi vào xã hội, công tác, cưới vợ, sinh con, trải qua cả đời người thường!

Nhưng tất cả những chuyện này đã không còn quan hệ đến anh nữa!

“Phế vật, cho mày làm chó săn là bọn họ coi trọng mày, mày còn dám từ chối!”

“Tao sẽ không bao giờ làm chó săn cho người Lưu Ly!”

“Hừ, đàn ông Long Quốc vô năng bọn mày chỉ xứng làm chó săn cho người Lưu Ly bọn tao!”

“Đúng vậy, bọn tao muốn biến đàn ông Long Quốc bọn mày thành nô lệ chó săn cho chúng tao, sau đó đàn bà Long Quốc sẽ trở thành món hàng của chúng tao!”

“Ha ha ha!!!”

Một đống âm thanh châm chọc khinh bỉ quanh quẩn bên tai Diệp Phàm, liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một đám nam sinh mặc quần áo Taekwondo đang đánh một thanh niên gầy yếu.

Nhóm người này vừa đánh vừa làm nhục khinh bỉ.

Bốn phía tụ tập không ít sinh viên, lại không ai dám đứng ra ngăn cản, bởi vì đám người đang đánh người này đều là người của CLB Taekwondo.

Ở đại học Thiên Hải, CLB Taekwondo xưng vương xưng bá, ai dám đắc tội?

Rất nhanh, thanh niên gầy yếu kia đã bị đánh nôn ra máu.

“Bọn mày là người nước Lưu Ly?”

Lúc này một âm thanh lạnh nhạt quanh quẩn bên tai đám người CLB Taekwondo.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thanh niên đứng trước mặt bọn họ, đây chính là Diệp Phàm.

“Nhãi ranh, mày muốn xen vào việc người khác?”

Một người trong CLB Taekwondo nói tiếng Long Quốc sứt sẹo, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy miệt thị.

“Bọn mày là người nước Lưu Ly?”

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, bọn tao là người Lưu Ly cao quý, không muốn bị đánh thì nhanh cút đi!”

Người này hung ác trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Nếu thừa nhận thì tiện hơn rồi!”

Diệp Phàm nói.

Nói xong, hắn giơ tay tát một tên bay ra ngoài.

Bịch!!!

Người này trực tiếp bị một cái tát của Diệp Phàm tát bay ra ngoài, nện vào thềm đá cách đó không xa, nôn ra máu kêu thảm thiết.

“Mày……”

Mấy người còn lại của CLB Taekwondo thấy vậy đều rất tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nhưng bọn hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, nằm tán loạn kêu la thảm thiết trên mặt đất.

“Mày dám đánh bọn tao?”

Lúc này, một người trong đám người nằm trên mặt đất kia hét lên.

“Đánh bọn mày thì sao!”

“Lục sư phụ nói ông ấy hận nhất nước Lưu Ly, năm đó nước Lưu Ly xông vào biên giới Long Quốc, giết nhiều chiến sĩ của Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề.”

“Vì vậy lục sư phụ nói sau này gặp được người nước Lưu Ly thì không cần nương tay, trực tiếp đánh!”

Diệp Phàm nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK