Lúc này, một cường giả của Lưu Ly Tông ngồi bên cạnh Thượng Quan Lưu Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Lưu Ly nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ánh mắt chợt lóe lên.
“Xin chúc mừng công tử đã lấy được hạt xá lợi này của Phật môn!”
“Tiếp theo, chúng ta lại bắt đầu vòng đấu giá mới!”
Nhân viên đấu giá ngay lập tức đưa ra quyết định cuối cùng rồi bắt đầu một vòng đấu giá mới.
Sau đó các loại bảo vật lần lượt được đưa lên, thu hút mọi người ở đó không ngừng ra giá!
“Buổi đấu giá này có thể kiếm được nhiều linh thạch thật đấy!”
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán.
“Đương nhiên rồi, nếu không thương hội Tử Dương làm sao có thể trở thành thương hội lớn thứ hai của tiểu thế giới? Bọn họ sở hữu linh thạch còn nhiều hơn những thế lực đỉnh cấp!” Vân Thư nói.
“Thương hội lớn thứ hai? Vậy thương hội lớn thứ nhất là ai?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Thương hội lớn nhất được gọi là Thương hội Thiên Long!” Vân Thư đáp.
Soạt!
Nghe thấy bốn chữ Thương hội Thiên Long, sắc mặt Diệp Phàm liền thay đổi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc, nói: “Cô nói là thương hội Thiên Long sao?”
“Đúng vậy, công tử sao vậy?” Vân Thư tò mò hỏi.
“Không sao!” Diệp Phàm lắc đầu, ánh mắt chợt lóe lên.
Thương hội Thiên Long?
Lẽ nào...
Diệp Phàm âm thầm suy đoán, ở Long Quốc có thương hội Thiên Long do ba hắn thành lập, thế nhưng ở tiểu thế giới lại xuất hiện một thương hội Thiên Long khác, chẳng lẽ cũng là do ba hắn thành lập sao?
Nếu đúng như vậy thì ba của hắn quả thực rất lợi hại đấy!
“Được rồi, các vị, cuộc đấu giá tiếp theo sẽ là bảo vật cuối cùng trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Mọi người ắt hẳn rất tò mò đó là bảo vật gì!”
“Bây giờ hãy để tôi tiết lộ cho mọi người biết!”
Lúc này nhân viên đấu giá đã vén chiếc khăn đỏ lên.
Soạt, soạt, soạt! ! !
Mọi người ngay lập tức nhìn về nó, nhưng tất cả đều sững sờ, tựa như không hiểu nó là cái gì.
Vật phẩm này có kích thước bằng lòng bàn tay, tương tự như một viên ngọc cổ, bên trên chạm khắc những hoa văn kỳ lạ.
“Tôi đoán nhiều người không biết đây là gì phải không?”
“Đây là Ngọc Giản. Cách đây rất lâu về trước, khi tu hành còn đang ở trong thời kỳ hoàng kim, rất nhiều cường giả sẽ khắc những công pháp và tuyệt kỹ, thậm chí một vài thần thông bí pháp lên trên Ngọc Giản, để lưu lại cho thế hệ sau, chỉ cần điều động linh thức là có thể khám phá ra những công pháp tuyệt kỹ còn lưu lại trong Ngọc Giản này!” Nhân viên đấu giá giới thiệu.
Sau đó mọi người lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Thương hội Tử Dương thế mà còn có đồ vật cổ xưa như Ngọc Giản!” Cường giả Lưu Ly Tông kinh ngạc nhìn Ngọc Giản!
Còn Diệp Phàm nghe thấy vậy, ánh mắt liền lóe lên, nhìn chằm chằm vào Ngọc Giản, hắn nhanh chóng vận dụng tinh thần lực để quan sát và nhận ra trong Ngọc Giản quả nhiên có một luồng sức mạnh cường đại.
“Thật sự là Ngọc Giản!”
“Công tử, Ngọc Giản này chính là báu vật đấy!”
“Năm đó lão tổ Bạch Y Kiếm Quân của Kiếm Các chúng tôi đã tìm ra một kiếm pháp vô thượng trong Ngọc Giản, nhờ đó mà có được danh hiệu Bạch Y Kiếm Quân!” Vân Thư nói.
“Công pháp trong Ngọc Giản này mạnh đến vậy sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Ngọc Giản là một vật cổ xưa, chuyên dùng để lưu trữ các loại công pháp tuyệt kỹ cao cấp. Hơn nữa một khi có người dùng rồi nó sẽ tự động phá hủy, không để người thứ hai lấy được. Chỉ là nhất định phải có linh thức thì mới có thể biết được công pháp tuyệt kỹ năng có trong Ngọc Giản!” Vân Thư lại nói.
“Linh thức?”
Diệp Phàm nheo mắt lại, hỏi: “Đó là cái gì?”
“Khi thực lực tu hành giả đạt đến một trình độ nhất định mới sinh ra thứ gọi là linh thức, tương tự như tinh thần lực vậy, nhưng nó còn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa linh thức không chỉ có thể nhìn thấu trong phạm vi nhất định, mà còn có thể công kích linh hồn!” Vân Thư giải thích.
“Cô biết nhiều thật đó!”