Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của tộc Gia Cát và Từ Thiên Kiều thấy Gia Cát Thiên Thu bị thương, biến sắc, hét lớn.

“Cảm ơn chủ nhân!”

Gia Cát Cẩn nói, sau đó đi về phía Gia Cát Thiên Thu và người phụ nữ kia.

“Con tiện nhân này, mày dám ra tay với cha mày, đúng là cái đồ vô ơn.”

Từ Thiên Kiều tức giận chỉ tay vào Gia Cát Cẩn, quát. Gia Cát Cẩn giơ tay tát một cái lên mặt bà ta, Từ Thiên Kiều ngã lăn trên mặt đất, phun máu.

“Mày… Mày dám đánh tao?”

Từ Thiên Kiều nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn với ánh mắt khó tin.

“Từ Thiên Kiều, nếu bà không quyến rũ ông ta, mẹ tôi sẽ không chết, tôi cũng sẽ không bị trục xuất khỏi tộc Gia Cát!”

Gia Cát Cẩn chỉ tay vào bà ta, gằn từng câu từng chữ, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Còn có vết sẹo trên mặt tôi, chính tay bà đã để lại, lúc tôi bị đuổi khỏi tộc Gia Cát, tôi đã thề không giết bà, vết sẹo trên mặt tôi vĩnh viễn không biến mất.”

“Hôm nay bà đi chết đi.”

Nói xong, Gia Cát Cẩn nhìn chằm chằm Từ Thiên Kiều, muốn ra tay giết chết bà ta.

“Mày dám? Đại ca của tao chính là…”

“Không!”

Từ Thiên Kiều hét lên, Gia Cát Thiên Thu cũng hét lên, nhưng đã chậm.

Rắc!

Gia Cát Cẩn dẫm nát đầu Từ Thiên Kiều, dùng thủ đoạn tàn bạo nhất đối phó với bà ta, có thể thấy được thù hận trong lòng Gia Cát Cẩn sâu đến mức nào.

Diệp Phàm đứng bên cạnh cũng hiểu qua chuyện xưa của Gia Cát Cẩn, có vẻ tiểu tam lên ngôi, ép chết vợ cả, còn sỉ nhục con gái vợ cả, cuối cùng đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng Diệp Phàm không ngờ ở thế giới tu hành này còn sẽ có vở kịch luân lý máu chó như này.

“Mày…”

Gia Cát Thiên Thu thấy Từ Thiên Kiều bị giết, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận không nói lên lời.

“Sao? Ông cũng muốn đi xuống gặp bà ta? Hay muốn xuống địa ngục sám hối trước mẹ tôi?”

Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói.

“Mày biết thân phận của đại ca Thiên Kiều không? Nếu hắn ta biết em gái bị giết, mày biết sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho tộc Gia Cát không?”

Gia Cát Thiên Thu tức giận nói.

“Thì sao? Tất cả do ông tạo nghiệt!”

Gia Cát Cẩn lạnh lùng nói, xoay người đi về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm liếc nhìn đám người Cát Vạn Sơn đứng xem kịch, lạnh nhạt nói: “Xem diễn xong rồi, đến lượt chuyện giữa chúng ta.”

Cát Vạn Sơn biến sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, cậu muốn làm gì?”

“Tất nhiên là tiễn Vạn Kiếm Tông lên đường!”

“Chẳng nhẽ ông tưởng tôi sẽ bỏ qua cho mấy người?”

Diệp Phàm khinh thường nói, liếc nhìn thái thượng trưởng lão Đan Môn: “Còn có ông, ông cũng là người Đan Môn đúng không, vậy Đan Môn các người cũng lên đường theo bọn họ đo.”

Sắc mặt đám người Cát Vạn Sơn và thái thượng trưởng lão Đan Môn rất khó nhìn.

“Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, đừng quá ngông cuồng, mặc dù cậu rất mạnh nhưng Vạn Kiếm Tông và Đan Môn ra tay toàn lực, cậu cảm thấy cậu có thể chống đỡ được hả?”

Cát Vạn Sơn nổi giận nói.

“Một mình cậu ấy không cản được, vậy thêm tôi thì sao?”

Thành chủ thành Thiên Vẫn Viên Phong xuất hiện, lạnh nhạt nói.

“Viên Phong, lại là ông.”

Cát Vạn Sơn nhìn Viên Phong, tức giận nói.


“Tiền bối, cảm ơn ngài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK