"Con không nảy sinh tình cảm với Diệp công tử sao?"
Trần Thiên Nam tiếp tục nói.
"Ba nói linh tinh gì thế? Anh ấy là bạn trai của chị họ đấy!"
Trần Tiểu Manh lập tức đen mặt.
"Có gì đâu, hai đứa nó chưa kết hôn mà!"
"Phải đó, lúc nãy mẹ chuẩn bị phòng cho hai đứa nó, mẹ thấy hình như hai đứa nó chưa ngủ với nhau đâu."
Đỗ Khanh xen lời.
"Tiểu Manh à, Diệp công tử còn trẻ, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có y thuật cao siêu, chắc chắn tương lai đầy triển vọng. Cậu ấy là con cưng của trời đấy, con nhất định phải nắm lấy cơ hội!"
Trần Thiên Nam khuyên nhủ.
"Ba mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ không cướp bạn trai của chị họ đâu. Con sẽ không làm con giáp thứ mười ba!"
Trần Tiểu Manh lập tức tỏ rõ thái độ.
"Nếu con có tình cảm với cậu ấy thì đừng bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cùng lắm thì con và Sở Sở có thể chung chồng, chuyện này rất phổ biến trong các thế gia vọng tộc như chúng ta."
"Người ưu tú như Diệp công tử không có khả năng tương lai chỉ có một cô vợ!"
Trần Thiên Nam khuyên nhủ Trần Tiểu Manh.
"Ba nói linh tinh gì thế! Con không nói chuyện với ba mẹ nữa đâu, con đi ngủ đây."
Trần Tiểu Manh lập tức chạy ra ngoài.
"Thiên Nam à, cái cậu Diệp Phàm kia thật sự tốt như vậy sao? Đáng để Tiểu Manh nhà chúng ta chung chồng với người phụ nữ khác sao?"
Đỗ Khanh nhìn Trần Thiên Nam.
"Tôi có dự cảm tương lai cậu ấy chắc chắn là rồng trong biển người, có thành tựu to lớn!"
"Tiểu Manh làm vợ cậu ta tuyệt đối không thiệt!"
"Hơn nữa, tôi thấy con nhóc này cũng có ý với cậu ấy, chẳng qua nó chưa phát hiện ra thôi."
Trần Thiên Nam cười khẽ.
...
Trong một căn biệt thự xa hoa nào đó ở Long quốc.
"Xin lỗi em trai, tất cả là tại anh không bảo vệ em thật tốt." Một người đàn ông mặc đồ trắng, khí thế phi phàm đang quỳ dưới đất, ôm thi thể của Hứa Thế Thần, trong mắt ngùn ngụt sát ý, sắc mặt xanh mét.
Người này chính là Hứa Thế Thiên, một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long.
"Xin chủ nhân nén đau buồn!"
Một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã đứng sau Hứa Thế Thiên, Hắn ta tên Tôn Bân, là trợ thủ và cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của Hứa Thế Thiên.
"Không ngờ Nhan lão lại mặc cho một người ngoài giết em trai của tôi, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?"
Hứa Thế Thiên đấm xuống sàn nhà, lạnh lùng nói.
"Theo tôi phân tích thì tên Diệp Phàm này không đơn giản, hơn nữa cậu ta còn tham dự buổi đấu giá tối hôm đó, mua được ngọc Rồng và cỏ Thiên Tủy."
"Mà lần này Nhan lão đột nhiên chạy tới thành phố Tô làm đấu giá viên cho buổi đấu giá ấy chưa biết chừng có liên quan đến người này. Chẳng qua chúng ta vẫn chưa biết cụ thể giữa bọn họ có quan hệ gì mà thôi."
"Nhưng mà chủ nhân tuyệt đối đừng kích động. Dù sao với thân phận của Nhan lão, nếu ngài gây sự thì sẽ gặp rắc rối lớn!"
Tôn Bân đẩy kính phân tích.
"Lẽ nào cứ bỏ qua mối thù của em trai tôi như thế?"
"Tôi chỉ có một người thân này thôi!"
Hứa Thế Thiên hét lên, vẻ mặt u ám.
"Nếu chủ nhân thật sự muốn bào thù thì phải leo lên vị trí cao hơn trong thương hội Thiên Long, nắm giữ quyền lợi và địa vị cao hơn Nhan lão. Đến lúc đó, cho dù ngài giết hắn cũng không sao!"
Tôn Bân lên tiếng.
"Nói thì dễ. Mặc dù hiện tại tôi là thần tài, nhưng thế lực trung tâm chân chính của thương hội Thiên Long đều nằm trong tay Nhan Hòa và bốn nguyên lão còn lại, làm sao tôi có thể nắm giữ quyền lợi cao hơn bọn họ?"