Sát ý đáng sợ xâm nhập vào cơ thể những người này, trực tiếp áp chế khiến bọn họ không thể cử động, chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết ập đến!
"Chết!"
Diệp Tranh Vanh vung kiếm muốn giết chết những người này.
Đám người Đông Phương Hạo Thiên đều nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: "Chủ nhân, thực xin lỗi!"
Nhưng ngay lúc cấp dưới và những người thân cận của của Diệp Phàm đang vô cùng không cam tâm chờ đợi cái chết ập đến thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai họ.
"Muốn giết người của tôi, cậu đã hỏi ý của tôi chưa?"
Khi giọng nói này vang lên, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ, Nhị Hổ đều mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự kích động.
Sắc mặt Diệp Tranh Vanh cứng đờ, thanh kiếm sắp rơi xuống lập tức dừng lại.
Xoẹt!
Lúc này, một bóng người từ giữa không trung bước đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp Tranh Vanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta!
Và người này không ai khác chính là Diệp Phàm!
"Chủ nhân!"
"Thiếu chủ!"
"Anh rể!"
Khi Diệp Phàm xuất hiện, cấp dưới và những người thân cận của hắn đều hét lên phấn khích.
Lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy hoàn toàn thả lỏng!
Trong lòng bọn họ, chỉ cần Diệp Phàm xuất hiện, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không sao!
"Diệp Phàm!"
Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt âm trầm như mực và hét lớn.
"Trước đây đã để cậu trốn thoát, không ngờ cậu còn dám xuất hiện, còn muốn giết hết người của tôi, ai cho cậu dũng khí?"
Diệp Phàm nhìn Diệp Tranh Vanh, lạnh nhạt nói.
"Diệp Phàm, cuối cùng anh cũng xuất hiện, tôi còn tưởng anh đã sợ đến mức không dám xuất hiện nữa?"
Diệp Tranh Vanh hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ dựa vào cậu cũng xứng để dọa tôi sao?"
Diệp Phàm khinh thường nói.
"Anh..."
Nhìn thấy thái độ khinh thường và miệt thị của Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Tranh Vanh âm trầm, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
"Diệp Phàm, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi gặp cha anh, Diệp Thiên Long!"
Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm và hét lên với vẻ mặt đầy sát ý.
Xoẹt!
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng, hắn tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tranh Vanh, hắn ta thay đổi sắc mặt và muốn vung kiếm phản kháng, nhưng Diệp Phàm lại nhìn chằm chằm hắn ta, cảm giác áp bức vô hình trực tiếp bao trùm lấy hắn ta, khiến hắn ta có cảm giác như bị hàng ngàn ngọn núi đè ép, không thể cử động được.
Mà Diệp Phàm vung tay ra, nhanh như chớp tóm lấy cổ Diệp Tranh Vanh, nhấc hắn ta lên, lạnh lùng nói: "Cậu không có tư cách nhắc đến cha tôi!"
"Anh..."
Đột nhiên sắc mặt Diệp Tranh Vanh đỏ lên, không ngừng giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì cả, trong lòng hắn ta càng kinh hãi hơn, hắn ta không ngờ với thực lực hiện tại của mình lại không thể chống cự được Diệp Phàm!
"Buông con trai tôi ra!"
Ngay khi Diệp Phàm chuẩn bị tiễn Diệp Tranh Vanh lên đường, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Một nhóm người nhanh chóng xuất hiện ở đây, dẫn đầu là Diệp Khiếu Thiên, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.