Hắn nhìn qua gã đàn ông Hoàng Nhân. Hai mắt chán ghét. Hắn muốn trừng phạt tên thầy giáo khốn nạn này. Tên thầy giáo giả tạo này có ý định động vào người phụ nữ của hắn? Có suy nghĩ với cô? Không hẳn, hắn chỉ sợ dùng chung đồ với kẻ khác sợ bẩn. Hắn không làm chuyện này vì cô là vì cá nhân hắn. Cứ cho là thế.
" Anh... anh là ai?" Hoàng Nhân lão giọng thuề thào. Cố gắng nói ra từng chữ.
" Thiến... chức năng của nó không sử dụng được" Hắn lạnh giọng, ung dung ngồi trước mặt lão xem toàn bộ quá trình.
Ý hắn lại rất rõ ràng sai người làm cho chức năng đàn ông của lão không còn sử dụng được. Như vậy quá độc ác. Đàn ông thứ quý nhất lại phá bỏ vậy sống còn ý nghĩa gì.
Hoàng Nhân nghe xong, khuôn mặt trắng bệch. Không còn tin những gì hắn nói là sự thật. Hoàng Nhân vùng vẫy cố thoát khỏi hai tên vệ sĩ to xác. Nhưng không được bị ép buộc lão chứng kiến tận mắt mình bị bỏ đi thứ quan trọng. Gã đàn ông kêu gào thảm thiết nhưng rồi lại không làm gì. Bên dưới hạ bộ đau đớn da thịt như xẻ đôi. Máu chảy xuống từ đùi chảy tí tách xuống nền đất. Gã đau đớn, cầu xin đến đe doạ. Có như vậy hắn không sợ.
" Dừng lại có biết tôi là ai không? Các người mau dừng tay" Gã đàn ông hét toáng lên. Vô dụng la hét còn có tác dụng gì.
Xong việc, hắn rời đi. Để lại gã đàn ông nằm dài cho người xử lý.
...
Hắn đi vào sảnh biệt thự. Đứng nhìn từ xa, Bạch Lan Hương vẻ mặt không cảm xúc ngồi đợi hắn.
Hắn ngồi đối diện với cô. Bốn mắt nhìn nhau.
" Tôi muốn được đi học" Cô đề nghị hắn. Chỉ là một điều nhỏ cô mong muốn.
" Được thôi nhưng có điều kiện" Hắn vắt chân dài nửa người nằm nhoài ra sau ghế.
" Điều kiện gì?" Cô nhanh chóng đáp lại. Đối với cô bây giờ việc được đi học còn rất quan trọng.
" Tối mai cùng tôi đi dự tiệc" Hắn tự nhiên cất lời.
Cô còn cứ nghĩ điều kiện phải lớn lao thế nào. Hóa ra chỉ là đi dự tiệc cùng hắn. Chuyện dễ cô gật đầu đồng ý với hắn. Chỉ là một buổi dự tiệc hắn chọn cô là người đồng hành. Gặp đối tác, nói chuyện với người có máu mặt. Đó chỉ là suy nghĩ đơn giản của cô.
Đằng sau sự sắp xếp của hắn cô lại chẳng hề hay biết.
Rất nhanh,
Chiều hôm ấy hắn sai Trợ lý Cao chuẩn bị y phục đi dự tiệc cho cô.
Bộ y phục thiết kế mới nhất ra mắt đang ở trước mặt cô. Tâm trạng cô không hề lay động. Chỉ là một chiếc váy giá trị của nó không rẻ gì. Khoát trên người chiếc váy cô thấy mình trong gương khác hẳn. Một khuôn mặt mới trang điểm phù hợp với kiểu váy. Chiếc váy tôn dáng người cô, lại rất vừa vặn như nó may ra để cho mỗi mình cô vậy.
Váy dài qua đầu gối đến ót chân, màu đen. Phần ngực khoét sâu vừa đủ không quá sâu nhìn rất vừa mất. Váy cúp ngực thiết kế hở lưng, điểm nhấn ở eo thắt một bông hoa nhỏ. Bạch Lan Hương đeo thêm phụ kiện đi kèm.
Bảy giờ tối hắn chở cô đến địa điểm buổi tiệc tối. Khách sạn lớn tổ chức tiệc không ít người lui tới. Toàn nhân vật lớn trên thương trường cô không quen biết. Không khí bên trong ngột ngạt Bạch Lan Hương ra ngoài ban công ngắm cảnh, hóng gió.
Cô nhìn phía trời xa xôi. Dặn lòng chỉ cần buổi tiệc này nhanh kết thúc thì cô sẽ được đi học. Bạch Lan Hương không quen với không khí náo nhiệt bên trong. Họ nói chuyện làm ăn nghe thôi đã thấy đau đầu. Cô còn không hiểu những gì họ nói tới nên ra bên ngoài cho khuây khoả.
" Lục tổng... cô gái đó là ai? Xinh đẹp như vậy có thể..." Người đàn ông bắt trọn khoảnh khắc cô vuốt nhẹ mái tóc dài. Góc nghiêng lại rất đẹp. Ưng hai con mắt. Hỏi hắn, cuối câu cố tình kéo dài để cho đối phương hiểu.
Hắn nhìn theo hành động của cô. Tay lắc nhẹ ly rượu vang húp cạn.
" Lưu tổng cứ tự nhiên" Hắn không còn quan tâm cô nói ra một câu. Liền rời khỏi buổi tiệc nhộn nhịp này. Như vậy là đã ngầm đồng ý.
Gã đàn ông không khách sáo bắt đầu đi làm luôn cho nóng.
Hắn vừa rời. Gã đàn ông hung hăng đi đến bắt chuyện.
" Cô em trông trẻ thế đi làm chuyện hệ trọng với anh" Giọng cười biến thái, ánh mắt chứa toàn việc xấu.
Cô nhìn gã đã trông đáng tuổi ba cô lại có suy nghĩ bại hoại như vậy.
Bạch Lan Hương lùi bước ánh mắt tìm kiếm hắn cứu giúp. Nhưng đã không thấy tăm hơi đâu.
" Mang đi" Gã đi trước phẩy tay ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.
Cô bị hai người đàn ông mang đến căn phòng trong khách sạn. Nhìn thôi cũng đủ để hiểu sẽ có chuyện gì sắp xảy ra rồi.
Người đã đến, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp. Lão đàn ông liếm mép cười gian xảo hai tay xoa xoa. Cởi đồ trước mặt cô. Còn thừa duy nhất chiếc quần lót nhỏ. Lão nhìn cô còn chưa cởi đồ như vậy không công bằng. Chi bằng để tự tay lão cởi cho sướng.
" Lão già... ông đừng lại gần" Cô run lẩy bẩy lùi ra sau vài bước.
Chính là tìm thời cơ thích hợp cầm lấy bình hoa bên cạnh đập vào đầu lão.
Chiếc bình vỡ tan nát, máu trên đầu chảy ra. Cô nhanh chóng chạy thoát. Hai tay rung chuyển chốt cửa lại không được.
Thôi thì làm liều. Bạch Lan Hương lấy đà một phát nhảy từ cửa sổ xuống bên dưới. Xách váy chạy như bán sống bán chết.