Cô không muốn đâu, nơi này thật sự đáng sợ
Cô thầm trách hắn tự ý đưa mình về mơi quỷ quái này
Như chân chân tại một chỗ mặc cho sự thúc giục của hắn nhưng mèo nhỏ bướng bỉnh không nghe theo
"Em mau xuống hoặc để tôi bế" Hắn cúi thấp người nhìn vào biểu cảm trên gương mặt khả ái lúc này
"Tại sao lại đến đây tôi muốn về nhà"
Không đâu. Đừng mà cứ nhìn thấy căn biệt thự lộng lẫy trước mắt hàng loạt suy nghĩ xấu xa từ trước đến bây giờ hiện lên hết trong trí nhớ
Nhớ lại cô như một lần nữa trở về với địa ngục trần gian đầy nỗi sợ hãi đó
"Đừng mà...tôi xin anh đó đừng ép tôi vào đó" Dường như cô gái sợ hãi, lưỡng lự mãi đã đưa ra quyết định
Màng cho cô gái nhỏ giãy giụa khóc thút thít, hắn vẫn ngang ngược ẫm trên tay
Bồng vật nhỏ, không ngừng xin tha nhưng hắn cũng khó hiểu một điều rằng biểu cảm và thái độ của Bạch Lan Hương trên xe như đang sợ hãi
Không nghĩ nhiều, hắn sải dài đôi chân một mét tám sáu
Hơi ấm cơ thể của mèo nhỏ như đang nằm gọn trong lồng ngực, vô cùng bé nhỏ muốn sẵn sàng giang rộng hai tay bảo vệ
Căn biệt thự lạnh lẽo này đã thiếu đi dáng vẻ nhỏ bé này, nó lại trở lên u ám
Chọn điểm dừng là căn phòng ở lầu một, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường, khóa chặt chốt cửa
Vào sâu trong hang sói cô nghĩ mình không chạy thoát rồi, liền biết chuyện vận động hắn nói sẽ bắt đầu tức thì
"Anh... anh đừng hòng đụng vào tôi" Cô run bần bật, lời nói, toát đầy mồ hôi lạnh
Lục Tấn Ngạo không cần nghe những gì hắn không muốn nghe, để ngoài tai. Chiếc cúc áo sơ mi dần được cởi nút
Rất nhanh, hắn đã cởi trần lộ bả vai rộng lớn, quai xương xanh quyến rũ, ngực săn chắc, từng múi bụng làm tô thêm nét yêu nghiệt màu da đồng của hắn,
Cái cô thấy lại không muốn thấy nhất lúc này, hắn đang tháo thắt lưng rất nhẹ nhàng hành động chậm rãi nhưng mang đầy sự lo sợ dưới hai ánh mắt trong veo
Cô cố trấn an bản thân mình, bình tĩnh mới có thể giải quyết được
"Anh mau mặc đồ" Cô chạy vào góc tối tường núp
Dáng vẻ yêu cầu này lại vô tình rất đáng yêu đến lòng thánh mẫu nổi dậy còn đang khuyên hắn không được dọa vật nhỏ sợ hãi
Biết trước đã không thể cứu vãn tình hình Bạch Lan Hương ngồi thụp xuống, ôm lấy bản thân như đang tìm một chút an ủi
Hiện tại, hai mắt đã ngấn nước
Đã không muốn rồi còn ép đến nỗi cô ấy cũng khóc anh xem mình cầm thú đến cỡ nào?
Người đàn ông lịch lãm vẻ ngoài vạn người mê này thực chất bên trong rất cầm thú, mồi ngon đã dâng đến miệng còn đổ vỡ
Hắn nhìn cô bất giác cảm thấy mình đã dọa sợ mèo nhỏ, không được rồi dục vọng quá lớn. Hôm nay không đụng vào em nữa tôi lại phải ngoại tình với tay trái rồi.
Cô gái nhỏ tội nghiệp này dường như đã thành công giải cứu cho mình rồi.
Hắn bị tha hóa cái bản tính cầm thú ngừng trỗi dậy. Khôi phục lại ánh mắt dịu dàng
"Được rồi tôi không làm nữa" Hắn giơ cao hai tay như tội phạm,
Bạch Lan Hương gạt nước mắt, nói một cách xót xa
"Tôi ghét anh" Cô giận hờn,
"Tôi sẽ không đụng vào em khi không có sự cho phép của em" Hắn ôn nhu từ từ làm dịu nỗi sợ hãi, sự căm ghét trong ánh mắt
Nếu ngay bây giờ có thể khiến cô ngoan ngoãn ở cạnh mình thì hắn sẽ không ngại chiếm hữu mà giam cô lại bên mình
Cô gái đầu tiên có khả năng khiến hắn miễn cưỡng không sử dụng thân dưới để thỏa mãn nhu cầu
Hắn vuốt ve mái tóc dài,
Mọi lúc có thể nghĩ đến việc cô cho là chuyện đồi bại hắn lại vì cô mà nhịn được, quả là kì tích
"Xin lỗi em tôi như mất kiểm soát muốn đột nhập vào trong em, chúng ta cùng hòa vào làm một sự ấm áp trong em khiến tôi không thể quên" Lời nói nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng ý của nó lại trở lên đen tối
Đáp lại lời nói y như thật lòng đó là đỏ mặt, im lặng
Rất lâu sau cô mới trả lời nhưng đã thay đổi hoàn toàn chủ đề
"Tôi muốn về nhà" Cô lần nữa yêu cầu
Lần này im lặng khoảng lâu, cô ngồi trên đùi hắn không yên ngó ra đằng sau
Thấy hắn ngủ rồi
Người đàn ông này, ngủ trong bộ dạng không phòng bị này thật đang trêu đùa cô đấy ư. Hình ảnh chảy nước miếng này lại tốn nhiều máu mũi
Cô loay hoay mãi không biết làm sao, cất tiếng cũng rụt rè.
Hắn ngủ rồi, liệu có đang giả vờ
Cô thất thần lúc lâu mởi ý thức được việc đang tận hưởng ngắm nhan sắc quá hoàn hảo này của hắn
Thức tỉnh, cô như điên đảo thần hôn đỏ mặt như trái lựu, ôm hai má đỏ ửng cô vỗ vỗ mình như đang tìm chút tỉnh táo
Bạch Lan Hương đã rời xa chỗ ngồi ấm áp trong lòng hắn, đừng giữ khoảng cách nhất định. Lí trí, tâm hồn cô lúc này đang đùa trêu cô đấy ư. Bản thân như đang ảo tưởng chìm trong thiên đường nhìn ngắm hắn trong lúc không cảnh giác.
"Á... Lan Hương mày bị cái gì vậy?"