Cánh cửa phòng mở ra ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng tối tăm không một bóng đèn.
Cô ngồi một góc ôm cả cơ thể. Chiếc mũi sụt sịt. Khuôn má đỏ lên.
Người phụ nữ bước tới bật đèn căn phòng lớn. Thấy Bạch Lan Hương ngồi co ro một góc liền đặt khay thức ăn xuống bàn.
"Cô Bạch... tôi chỉ để cơm ở đây cô mau ăn " Bà nghiêm khắc nói.
Hai mắt nhìn bà. Cô biết đây là ai. Là thím An quản gia trong biệt thự này. Nghe nói bà rất nghiêm khắc và ghét mấy loại con gái do hắn dẫn về cũng chỉ vì muốn lên chức lục thiếu phu nhân. Bà thấy điều đó không xứng đáng với mấy cô gái đó. Thật ra họ là những cô gái hắn dẫn về phải như thế nào lên bà mới không thích.
Ngay cả cô bà cũng coi là giống mấy cô gái đó. Bên ngoài thì lẳng lơ bên trong đầy mưu mô. Thím An liếc nhìn cô rồi quay lưng rời đi.
"Anh ta về chưa? "
Bà quay lại nhìn với ánh mắt khinh thường.
"Cậu chủ bận trăm nghìn công việc không có thời gian để về sớm " Bà đáp lại một câu mấy vui vẻ.
Cô ta cũng như mấy người khác chỉ muốn quyến rũ cậu chủ đề lấy lòng. Mấy người đó thường rất yêu vật chất.
Cánh cửa lần nữa đóng lại bên ngoài tiếng chìa khóa kêu. Vẫn nên khóa trái cửa lại theo lời căn dặn của cậu chủ đáng kính của đám người làm.
Bạch Lan Hương ấm ức nhìn khay cơm có chút khác. Có đầy đủ cơm, rau, thịt. Những ngày tháng hắn đối xử tệ mong là nó đã qua đi.
Bụng nhỏ reo ầm ĩ. Đói bụng rồi không còn cách nào cô cầm dụng cụ ăn uống lên lo cho cái bụng đang đói.
...
Hơn tám giờ tối tiếng xe, đèn vào trong hoa viên của biệt thự theo bản năng cô ngó đầu ra cửa sổ nhìn. Bóng tối hiện ra con xe đen xì hòa lẫn trong màn đêm tối.
Cô ngồi lại góc tường mà thu mình lại một góc. Ánh mắt cụp xuống. Hai tay run rẩy. Không sợ mới lạ. Trong suy nghĩ của cô hắn rất nguy hiểm không lên động vào.
Cô không muốn hắn bước vào hoàn toàn không. Con người cô khi nào đã trở lên sợ người đàn ông lạnh lùng như vậy. Chưa kể gặp mặt cả chân tay đã mềm nhũn cả ra.
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Những điều cô mong thì hắn lại bước vào. Đôi mắt dò xét khắp nơi tìm con nhóc đó. Ánh mắt dừng ở góc tường hắn trừng mắt nhìn cô.
"Lại đây " Tấn Ngạo ngoắc ngón tay dài đủ để hiểu hắn đang muốn làm chuyện đó với cô.
Bạch Lan Hương chùn bước nhẹ nhàng tiến gần đến phía hắn. Hôm nay cô không muốn hắn làm chuyện.
"Cởi đồ " Hắn ra lệnh.
"Không được... " Hai tay cô che chở ngực mình.
Hắn nhướn mày khó chịu. Hai hàm răng va vào nhau nghiến kêu ken két.
"Tại sao? " Hắn vẫn cố điềm tĩnh để nói chuyện. Sâu bên trong lửa giận đang chuẩn bị dâng trào.
"Tôi... tôi đến tháng " Giọng nhỏ lo sợ ấp úng.
Hắn lại thêm chút khó hiểu đến tháng là cái gì? Là gì? Hắn là đàn ông ba mươi năm nay làm sao mà biết. Mà trải. Đối diện với cô hắn càng nghĩ thì càng thấy cô đang nói dối để được thoát như vậy lửa giận càng dữ dội hơn. Hắn nắm mảnh vải áo cô kéo mạnh mẽ.
Cảnh xuân hiện ra trước mắt hắn. Cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình sợ hãi ngồi sụp xuống. Cả người như sụp đổ trước mắt hắn vùng dưới chất lỏng màu đỏ chảy lăn dài trên đùi.
Nước mắt tự động lăn xuống mặn chát.
"Tôi đến ngày... hôm nay không được " Cô đau đớn phần bụng dưới ôm lấy cả cơ thể trần truồng không mảnh vải che chở.
Lần này hắn tin là thật, cô không nói đùa hắn. Còn cái việc đến ngày là của tự nhiên còn việc phục vụ hắn là của cô. Hắn hậm hực bước ra khỏi phòng chả xơi được miếng thịt nào mà tức tối.
Hắn đánh cá chém thớt tay nắm thành quyền đấm mạnh vào tường chút giận. Cái khỉ gì vậy sao chỗ đó của cô ta lại chảy máu.
Không biết dùng lời lẽ gì để miêu tả hắn lúc này. Có phải là quá tối cổ rồi không?
Bạch Lan Hương tìm kiếm cái gì mặc tạm. Trong tủ đồ còn áo ngủ cô khoác tạm lên người bước ra ngoài.
Dưới sảnh nhà chẳng còn ai. Hai chân chạy nhanh đến mấy phòng ngủ của các nữ hầu xin cái cần của phụ nữ khi đến ngày.
Họ lắc đầu ngán ngẩm không cho khó chịu đuổi đi. Cô đành rút lui đi tìm thím An xin vài cái dùng.
"Tôi từ lâu đã không còn sử dụng mấy cái đó " Thím An lắc đầu.
Bà đã ngoài năm mươi dùng cái đó là không thể.
Tia hi vọng cuối cùng như dập tắt, khuôn mặt tràn đầy thất vọng. Vậy phải làm sao?
Cô lại nghĩ đến hắn. Không được. Hắn sẽ không chấp nhận được. Hắn sẽ không giúp cô.
"Làm sao đây? " Cô tự đặt câu hỏi cho chính mình. Trong lòng rối rắm không nghĩ được cách hay.
...
Trời đã khuya như vậy. Bạch Lan Hương chưa chịu đi ngủ cô không biết phải làm sao. Hay gọi Yên Yên trợ giúp nhưng trời đã khuya rồi cô không muốn làm phiền.
Hay là thử một lần nhờ hắn giúp. Dù sao xin giúp còn hơn ngồi để nó tràn ra.
Nói là làm. Cô đứng dậy lao ra ngoài cửa muốn tự mình đi.