Hình ảnh bọn chúng tra tấn một cách thô bạo cảm thấy không có điểm dừng bọn chúng đánh đập liên tục. Da thịt mềm mại lằn dấu đỏ như bức họa máu. Toàn thân chỉ duy nhất một cảm giác đau đớn tận cùng. So với những đau đớn hắn mang đến bị đánh thế này đã thành thói quen cô cảm giác nhói tim lên một hồi. Suy nghĩ chỉ có cái đau chưa dập tắt. Toàn thân đau đớn như thiêu đốt cả con người Bạch Lan Hương dần rơi vào trạng thái tuyệt vọng rồi ngất đi.
Một tiếng...
Hai tiếng...
Cuối cùng cũng dừng lại. Làm ơn đừng đánh nữa. Ý thức được roi da không vung vào da thịt đã dùng. Đau lắm, đau rất đau nhưng mà ý chí của cô đã rơi vào ngất lịm.
Đến lúc những gã đàn ông hoàn thành nhiệm vụ được giao bọn chúng nhanh chóng rời đi. Tiền đã nhận việc đã xong không còn gì để ở lại nhà hoang âm u nữa. Nơi Bạch Lan Hương đứng đã im lặng mùi máu tanh khắp gian phòng. Một khung cảnh đỏ không thể diễn tả. Cô đã quá đáng thương rồi nếu là một con người lại muốn một người sống không bằng chết bằng việc hành hạ người đó. Tương tự, mãi mãi cái ngày này cô Bạch Lan Hương sẽ khắc cốt ghi tâm lại những gì đã xảy ra mãi mãi không bao giờ quên.
"Có người " Âm thanh xào xạc tiếng bước chân một gần.
"Là... tiểu thư thưa ngài Lục " Tên vệ sĩ lắp bắp lên tiếng.
Hắn nghe thuộc hạ nói chuyện có người trong căn nhà hoang tàn. Hắn sải dài bước chan vào căn nhà. Hiện tượng trước mắt khiến hắn thiếu chút nữa là không ngờ được. Thân hình quen thuộc. Hắn đi nhanh đến ra lệnh cho thuộc hạ cởi trói. Dây thừng nới lỏng cả cơ thể yếu ớt như không đứng vững ngã vào vòng tay hắn. Cái ôm? Quá bất ngờ hắn bế cô bàn tay hắn dính đầy máu me trên cơ thể nhỏ. Hắn sững người một hồi lâu.
Đến khi đám thuộc hạ nói lên đưa cô đến bệnh viện thì hắn đã kịp thời nhìn rõ mặt cô. Hắn đưa ngón trỏ vào dưới mũi kiểm tra. Hơi thở trở nên khó khăn hắn bế cô ra xe chở đến bệnh viện gần đây nhất. Hắn hoàn toàn không thể tin được cô lại như vậy. Nhìn cô gái nhỏ bị hắn hành đã yếu ớt như một cái mạng rất lớn đã không,
Hắn sẽ phải cân nhắc đến chuyện trừng phạt cô.
...
Hắn nhìn cô qua cửa kính căn phòng bởi vì cô đã quá thiếu nhiều máu nên đã rất yếu cần chuyền máu kịp thời nếu không cái mạng nhỏ này sẽ không giữ được.
Suốt quá trình cô được đưa vào bệnh viện hắn luôn lẩm bẩm rằng.
"Không được chết cô nhất định phải sống để trả nợ cho tôi " Đây như một niềm hi vọng nhỏ dành cho cô. Hắn chưa từng có hành động nào sẽ giết cô chỉ là tức giận nên dọa chứ không dám lấy mạng nhỏ.
Đối với hắn cô bây giờ là gì?
Câu hỏi khiến hắn đắn đo rõ ràng nói sau khi tìm được cô nhất định phải phạt thật nặng vậy mà hắn đã mong cô đừng chết rồi. Nếu cô chết rồi có phải cái cuộc đời này đối xử với cô quá bất công không? Sao lại đưa cô đến với thế giới của hắn để kết cục lại như vậy.
Hắn ngồi khoang ghế chờ đợi cô rất lâu hai bàn tay hắn đan lại. Kiên nhẫn thêm bao lâu nữa thì cô sẽ xong. Ánh mắt hắn nhắm lại bàn tay day day chán có vẻ suy nghĩ rất nhiều. Kẻ nào lại dám bắt người của hắn rồi hành hạ con nhóc đó đến thân tàn ma dại. Hắn chỉ một mình hắn mới có quyền bắt nạt cô hắn không cho phép ai động vào đồ của mình. Kẻ đó nhất định là ăn gan hùm rồi hắn mà biết sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá.
Hắn đang đau lòng vì cô sao? Hay là có lí do khác?
Cửa phòng mở ra các bác sĩ với y tá kéo bệnh nhân ra ngoài. Bác sĩ đẩy xe ánh mắt tìm người nhà bệnh nhân nói.
"Anh là chồng của cô ấy sao? Sao lại đánh vợ mình đến như vậy? " Giọng nói lớn đủ cho cả hành lang nghe thấy. Vị bác sĩ không vui ông không biết mấy vợ chồng trẻ này yêu nhau kiểu gì phải hành nhau như vậy.
"..." Hắn im lặng như vậy lại thêm hiểu lầm chồng chất. Mọi ánh mắt khinh bỉ nhìn vào hắn.
"Đàn ông đàn ang lại đánh phụ nữ không thấy hèn sao? "
"Tôi thấy tội thay cho cô ấy lại có người chồng như vậy "
"Tội nghiệp quá "
"Tôi thấy cô gái đó thảm ghê "
Mọi lời nói chỉ trích hắn mồn một vào tai. Hắn không một lời giải thích mà cứ để mọi việc diễn ra như hắn là người đàn ông tồi.