Lan Thanh nhìn chị còn chưa khỏe hắn không nỡ đi học để chị một mình đòi ở nhà để chăm sóc nhưng cô lại nói rằng mình ổn có thể tự lo được nên không cần phiền đến.
Rời đi, trong căn nhà nhỏ còn mỗi mình cô
Bạch Lan Hương dọn vaig thứ lộn xộn trên giường cho gọn gàng, ít ra cô vẫn còn làm được vài việc nhẹ nhàng sẽ không cần nhờ đến ai.
'Cốc cốc'
Là tiếng gõ cửa, quay lại nhìn cô nghĩ Yên Yên hoặc Lan Thanh quay lại lấy vài đồ quên cũng cho là lí do.
Không nghĩ nhiều cô đưa tay vặn tay nắm cửa,
"Quên đồ hả?" Cô nói theo bản năng,
Còn tưởng tượng đến bạn hoặc em gái nhưng người đó đứng ngay trước mặt là hắn
Cô kịp load, hai tay vội vàng giữ cánh cửa định đóng sầm
Nhưng không kịp nữa rồi, hắn giữ lấy cánh cửa bằng sức mạnh vốn có hắn đẩy cửa xông vào
"Cảnh giác kém như vậy nếu là người xấu thì em sẽ gặp chuyện gì đây?" Vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ
"Còn không phải anh là người xấu sao? Anh mau đi ra" Cô đẩy mạnh hắn đang ôm eo mình,
Người này mới đến đã ôm ấp thân mật làm cô khó chịu
Giãy dụa, hắn không kém phần quan trọng nhấc bổng cô lên lồng ngực đi thẳng vào nhà
Đặt cô xuống ghế sofa, hắn cầm hai tay giữ trong lòng
"Em bị ốm?"
"..." Cô nhìn hắn ra vẻ phiền toái,
Hắn lại định giở trò gì đây?
Cô còn chưa gặp ai mặt dày như vậy
"Sao không nói biết tôi thương em lắm không?" Hắn ôn nhu, kéo gần vào lòng
"Nói để anh thương hại tôi sao?" Cô cười như không cười một cách chua chát
Hắn từng đối với cô như nào không phải không rõ tại sao bây giờ lại nói thương cô, nực cười
"Không tôi thương em là thật" Hắn nói bằng cả tấm lòng, đặt bàn tay nhỏ vào ngực trái như đang nghe nhịp đập trái tim
Cô nhanh chóng rụt tay lại,
Ha... thương tại sao lại đau lòng đến vậy
Hắn thương cô? Cô đa nghi, rốt cục hắn đeo bám cô bằng được thì mục đích là gì?
Người đàn ông này đang nói giỡn sao? Hôm nay cô mệt không đủ sức để vùng vẫy kéo hắn khỏi mình
Mặc cho hành động của hăn cô như kệ hắn nhưng không hẳn vậy vẫn còn nói thêm
"Hôm nay tôi mệt không có sức chơi với anh phiền Lục tiên sinh dời khỏi nhà tôi"
Hắn để ý sắc mặt cô không tốt kém đi rất nhiều trong lòng thương xót như bị có gì đó tác động với trái tim khiến nó rất đau
Hóa ra cô không đẩy hắn ra lí do đã mệt rồi hắn còn tưởng cô nghe theo đã chịu mở lòng
"Tôi muốn ở lại với em, bờ vai anh đây nếu em mệt hãy tựa vào nó" Hắn nói,
Cô bất lực con người này quá ngang ngược,
Hắn muốn ở đây cô không thèm đếm xỉa nữa mặc cho hắn lắm lời cô sẽ tìm không gian riêng cho mình nghỉ ngơi. Miễn sao hắn đừng có đi theo cô nằng nặc đòi hỏi thì ổn
Cô liền đứng dậy, vào phòng
Hắn nhẹ nhàng đi theo sau,
Việc hắn biết được cô bị bệnh vì người của hắn luôn đi theo dõi nhất cử nhất động, cho người âm thầm bảo vệ. Sau việc đó hắn không muốn lại lặp lần nữa, cho người theo dõi nếu có vấn đề gì cần khai báo. Nên việc cô bị bệnh rất nhanh đã đến tai hắn
Biết được cô như vậy hắn bỏ dở công việc liền chạy đến tìm,
"Tôi nói này..." Hắn bám theo hẳn vào phòng ngủ
Căn phòng nhỏ nhưng đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp gian phòng tối. Cô muốn nghỉ ngơi nên đóng kín hết rèm cửa lấy lại không gian tối om
"Tôi mệt lắm anh buông tha cho tôi đi, coi như tôi xin anh đó được không?" Cô nói một cách mệt nhọc, như dồn hết sức lực còn lại để thốt ra một hơi dài
"Thì em cứ nghỉ đi tôi sẽ nhìn em ngủ" Hắn cố tỏ ra đáng yêu, gằn giọng khàn khàn thành ấm nhất có thể
Cô không thoải mái, ép mình nhắm tịt mắt
Nhưng như vậy cô không tài nào chợp mắt được. Cảm giác có người nhìn chằm chằm rất khó chịu
"Anh làm ơn đi ra chỗ khác"
"Tôi sẽ không đi đâu hết chỉ muốn ở cạnh em"
Cô xin hàng trước độ liêm sỉ không cần của hắn, được rồi cô thua không chấp nhặt hắn nữa
Hắn nói rất nhiều, giọng nam trầm ấm giúp cô chìm trong giấc ngủ cứ như đang ru vậy
Hắn ở bên mục đích rất rõ ràng là chăm sóc cho người bệnh,
Hắn vắt kiệt khăn ướt đẫm lau qua tay, cổ, rồi đặt lên trán giảm nhiệt độ
Mở một chút rèm cửa lấy lại một xíu ánh sáng, mở hé cửa cho thoáng gian phòng
Chỉ cần cô cảm thấy thoải mái hắn sẽ làm hết,
Cô ngủ rất lâu dường như giấc ngủ dài này rất ngon cô còn cảm nhận rõ được hình ảnh có ai đó chăm sóc mình lúc ngủ. Làm mọi việc trong nhà như đang giúp bớt đi công việc nhà phần nào
Xế chiều, cô gái nhỏ như đã bớt mệt mỏi đủ năng lượng. Cô dụi mắt, ngồi dậy
Bản năng như đang tìm kiếm thứ gì đó, cô mở cửa phòng khẽ, ngó nghiêng tìm
Phòng khách không thấy người, cô có chút hụt hẫng
Rõ ràng trong giấc mơ cô đã thấy hắn rất chu đáo nhưng suy đi nghĩ lại chỉ là mộng
Cô nhéo má mình cho tỉnh ngủ.