" Cô muốn đi... phải xem cô có cái gan lớn không" Từng chữ thốt lên hắn lườm cô. Bàn tay nhanh chóng đã cởi hết y phục trên người.
Tới Bạch Lan Hương hắn xé vài nhát. Cảnh xuân hiện ra trước mắt hắn yết hầu di chuyển, dục vọng chiếm hữu.
Bạch Lan Hương ngại ngùng hai tay che đi phần ngực lộ, cô ngồi dậy lao nhanh vào phòng tắm đóng chặt cửa.
Hắn như con thú hoang chết đói không chịu được khi nhìn thấy thỏ trắng. Bây giờ hắn muốn thỏa mãn chính mình.
Hắn chậm một bước thành công đã khóa cửa phòng tắm. Dù có kêu gào hay đập thì cô vẫn cương quyết không chịu mở.
Lúc này cô rất sợ hắn sẽ làm như vậy, không để hắn được toại nguyện. Nợ đã trả rồi, hắn không chịu thả cô đi.
Bạch Lan Hương lấy khăn tắm khoác quanh người, cô nhìn thẳng cánh cửa mỏng manh như nó sẽ vỡ ngay lập tức. Việc an toàn cũng không được bao lâu cô sợ hắn sẽ lao vào kéo cô ra ngoài. Hành cô bằng vật lớn đó. Rất đau cô không muốn. Thà cứ ngồi lì ở trong đây còn hơn là ra ngoài làm thức ăn cho hắn.
' Cạch' Cánh cửa lại dễ dàng mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đã phải cố gắng kiềm chế bản thân đến lúc này hai mắt sáng rỡ hiện lên.
" Qua đây" Hắn đứng im tại chỗ ra lệnh.
Bạch Lan Hương ánh mắt nhuộm nỗi sợ hai chân lùi về sau không cô không muốn hắn chạm vào mình. Hết hợp đồng là kết thúc rồi không còn dính dáng gì đến nhau nữa. Vốn dĩ cô hắn bắt đầu đã không đúng. Cô không nợ hắn có phải cô muốn nợ hắn đâu. Cô là vì bị người ta bắt cóc mới đem bán cho hắn một chữ thôi cũng không hề.
Lục Tấn Ngạo giang hai tay bế phốc cô gái nhỏ rụt rè đang run rẩy lên trên vai. Bắt cô nghe lời.
" Thả ra... hết hợp đồng rồi anh còn muốn làm gì?" Cô đấm vào lưng hắn hai tay chân làm loạn.
" Cô vẫn chưa hết hợp đồng... chúng ta còn quan hệ dài dài" Câu nói của hắn có quá nhiều ý nghĩa. Quan hệ giữa cô và hắn và quan hệ tình dục.
" Nợ tôi đã trả rồi... tại sao anh còn không tha cho tôi?" Cô thống khổ giãy giụa nói nước mắt tràn ra ngoài.
Hắn đáp cô xuống giường lần nữa. Lần này cố định chỗ chạy bằng hai cánh tay hắn không có đường lui.
" Hợp đồng là một năm không có trả rồi hay không trả" Hắn nói thẳng bàn tay đã hành động. Con người hắn làm việc lâu năm trên thương trường mấy việc này hắn lại rất sòng phẳng. Ngay ban đầu nếu không có đủ tiền thì lập hợp đồng hai bên khi hết hợp đồng là hết dính dáng. Chứ đây đang hoàn thành hợp đồng giữa trừng lại đòi hết đương nhiên hắn không chịu.
Hắn đưa côn th*t vào trong cô. Bên trong ấm nóng mà mạnh mẽ ra vào.
Bạch Lan Hương nắm chặt grap giường. Giọng nói yếu ớt ú ớ, cả cơ thể chìm vào hoan lạc.
...
Ánh sáng chiếu vào cánh cửa sổ, chút ánh sáng này làm mắt cô khó chịu khẽ tỉnh giấc. Cơ thể nặng nề, đau nhức cảm giác bức rứt khó chịu. Trên khắp da thịt trắng nõn là rất nhiều những giấu hôn đỏ sau cuộc ân ái.
Nhìn xuống bản thân thật thê thảm, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt khẽ híp lại thích ứng với ánh sáng ngoài trời không quen sau một đêm dài. Cứ ngỡ như hắn đã đi rồi ngay trước mắt. Hắn ngồi ghế đối diện trước giường đang để ý đến cô.
Bạch Lan Hương quấn tạm chiếc chăn lên người đẩy cửa phòng tắm. Thật không dám tin bây giờ chính mình nhìn vào gương còn không thể nhận ra được. Giữa hai chân cô đau đớn vừa nãy trước mặt hắn chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ không hề đau. Nhưng... khi bước vào phòng tắm cô mới cảm nhận vùng dưới đau như xé thịt. Hắn lại mạnh thế nào có thể làm cô bước đi trở nên khó khăn.
Vệ sinh cá nhân xong, Bạch Lan Hương bước ra ngoài thấy khuôn mặt hắn vẫn còn đó chỉ muốn buồn nôn. Cô mặc trên người chiếc sơ mi trắng cùng quần jeans xanh. Khuôn mặt nhợt nhạt được trang điểm nhẹ chút phấn son nhìn rất khác. Một khuôn mặt tươi mới nhưng đằng sau nó vẫn là nhợt nhạt chỉ là cô đang che giấu bản thân mình rất ổn.
Không biết từ bao giờ việc đối mặt với người đàn ông này lại trở nên vô cùng khó chịu. Cô nheo mắt nhìn thoáng qua không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Cô sợ bản thân sẽ không cự được mà lại bật khóc nức nở. Cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn thâm tâm lại rất yếu đuối như nó bị tổn thương rất nặng.
Bạch Lan Hương cầm theo chiếc túi xách bên vai đi ra ngoài cửa.
" Đi đâu?" Hắn đặt máy tính bảng xuống nâng gọng kính cao hỏi.
" Tôi sẽ không chạy trốn anh có thể cho người theo dõi" Đáp lại một câu nói thờ ơ, cô dảo bước rời đi.
Tâm tình lại khó chịu hắn lại không được biết người phụ nữ đó sẽ đi đâu. Hắn không quản để cô đi gặp người đàn ông khác mà an ủi. Không được hắn nhất định phải theo để xem cô đi đâu gặp ai.