"Vừa tìm được một chỗ làm việc mới nên muốn rủ bạn đi"
Tần Phong cười cười, điệu cười hơi ngượng nhưng vẫn giữ trên mặt lúc lâu mới ngừng tắt
Anh bạn cùng lớp nhìn cô mong chờ câu trả lời
"Được chứ" Bạch Lan Hương đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng như hướng dương
Điểm nhấn chính là núm đồng tiền ẩn trên chiếc má trắng trẻo càng tô thêm điểm nhấn.
Tần Phong nhìn cô ngẩn người vài giây bởi anh đã có chút động lòng với nụ cười tươi như hoa.
"Bạn học cười rất xinh a" Tuột miệng lỡ lời
Cô nhìn anh khen mình, đầu hơi ngước cao bởi chiều cao của anh ta hơn mét bảy.
Cô đỏ vùng má trắng trẻo, lớp trang điểm nhẹ nhàng với làn da sáng dễ để lộ thấy mặt đã chuyển đỏ.
Không thể chối cãi chính anh ta cũng nhận ra cô biểu hiện lạ.
"A... ngượng quá làm sao đây Tần Phong bạn đừng nhìn nữa" Cô lấy bàn tay che bớt nửa khuôn mặt đỏ hồng
Không khí trở nên căng thẳng, ái ngại rất lâu sau lấy lại bình thường một trong hai người cất tiếng
"Bạch Lan Hương này hôm nay muốn đưa cậu về..."
Bạch Lan Hương khua tay từ chối, lòng đang bối dối để lộ hết hành động luống cuống lúng túng.
"Không được... bạn về trước, vẫn còn chút chuyện nên" Vừa suy nghĩ câu nói cô ngập ngừng
Ngại quá nói chuyện bình thường thôi mà có phải ngột ngạt quá?
Cô làm sao dám gật đầu đồng ý cho được thấy rất rõ ràng cô đang muốn giữ khoảng cách với đàn ông. Sợ bản thân sẽ đánh mất chính mình mà một lần nữa rung động bất kể là người đàn ông nào thì nên cần có khoảng cách nhất định.
Không được gần a... đang nghĩ gì vậy? Sao cô có thể nhìn nhầm khuôn mặt Tần Phong bạn học cùng khoa thành hắn được
Tần Phong khẽ thất vọng, đôi mắt gợn sóng nhìn về cô gái đang tự biên hành động có vẻ ngốc nghếch một mình.
Đang suy diễn vớ vẩn rất nhanh trở lại thực tại với khuôn mặt người đàn ông đối diện khác so với hồi nãy. Tự trách bản thân ngốc gõ gõ nhẹ vào đầu nhằm giúp tỉnh táo
"Vậy... lần sau có thể được đưa bạn về nhà" Câu nói do dự một phần anh ta sẽ sợ cô từ chối liền nói xong đã hai chân nhanh nhảu biến mất.
"Ê..." Bàn tay đang với nấy còn giữ lại không trung chưa kịp nói lại
Người này quá vội vàng a
Cô còn suy nghĩ một mình đến bài học hôm nay. Mấy câu khó lảng vảng trong đại não mãi chưa tìm ra lời giải. Ây da ngành tài chính này thật không dễ.
'Bíp... bíp'
Chiếc xế xịn chầm chậm dừng, kính xe hạ thấp. Thấy rõ khuôn mặt quên thuộc
Không còn bất ngờ nhưng cái dáng vẻ mới lạ của hắn hôm nay khác hoàn toàn
Hắn đeo chiếc kính gọng kim loại cảm giác nhìn toàn thể khuôn mặt như tô thêm điểm mới mẻ. Tựa vào cửa sổ ngó đầu ra nhìn nàng. Hắn đang trong lúc này rất đẹp trai a
Khuôn mặt hắn đang biểu tình một màu xám xịt như trời xanh không thấy bình minh đâu đang che lấp áng mây đen mù mịt
Cô khẽ lùi lại vài bước, run nhẹ "Anh... nhìn tôi làm gì?"
Cô ngây ngốc dường như đang không hay về chuyện gì lại khiến hắn xám mặt
Hắn nhanh chóng, cưỡng chế Bạch Lan Hương vào trong xe ngồi ghế gái phụ, ga lăng thắt dây an toàn, an vị trong xế hộp đắt đỏ.
"Anh làm gì?" Thắc mắc, nghi vấn đáp
"Bạch Lan Hương em giỏi lắm nhân lúc không có tôi liền thân mật với tên đàn ông khác"
Điểm trên khuôn mặt vô cùng tức giận, lấn sang hành động mà đổ lỗi
Hắn lao nhanh như một cơn gió, mọi sự bực tức đang sôi sùng sục trong máu
Cô gái này giỏi lắm dám lừa dối hắn, không coi hắn ra gì, phản bội em là đang muốn phản bội tôi đúng không. Nội tâm hắn
Cả hai bàn tay to lớn chai sần vịn chặt vô lăng khiến mu bàn tay nổi gây xanh trông thật đáng sợ. Hai mắt đỏ lừ khẽ liếc qua
"Anh... muốn đưa tôi đi đâu?" Cô đang hoảng sợ với tốc độ chóng mặt thêm cả biểu hiện của hắn khiến toàn thân run bần bật
Cô không hiểu mình là làm phật lòng hắn điều gì. Nội tâm sợ hãi pha lẫn căm ghét
Ngay lúc này đây hắn đang hành động như một con hổ đói lâu năm tức giận vì đói. Cô ghét sự hung hăng, ghét tất cả của hắn nhưng lạ thay không hiểu sao cô đã từng rung động với người đàn ông này
Hắn nhìn cô như oán giận, tức điên như thể muốn bóp nghẹn lại làm Bạch Lan Hương nhớ về cảnh tượng của quá khứ đau khổ.
Cảm giác căm ghét cay ghét đắng hắn ta lần nữa trỗi dậy
Dừng xe, một địa điểm vắng lặng
Cô ngấn lệ dừng khoảng hai giây ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Là biển
Xuống xe, hắn không màng sự đau đớn của cô gái nhỏ mà nắm chặt cổ tay gầy kéo ra giữa bãi cát trắng. Gió biển thổi mát mẻ qua người cô làm làn váy trắng tinh khôi như đang muốn nhảy múa theo điệu gió.
Nơi này tuyệt vời chưa kịp cảm nhận hết không khí thư giãn nơi này, bản thân cô không cho phép mình lộ ra bộ dạng hài lòng khi ở cạnh hắn.
Dừng lại. Hai con ngươi đang đỏ ghì chặt lên người cô
Hắn hung hăng giữ hai bả vai rung lắc "Nói. Em với hắn ta đã làm gì rồi có quá mức đi quá giới hạn chưa?"
Quá đáng...
Đợi đủ đau lòng giọt lệ khẽ lăn dài. Cô lấy hết can đảm
"Anh nghĩ tôi là loại người gì có thể tự tiện đem mình cho người khác"
Sụt sịt đầu mũi đỏ hoa nức nở
Hắn như chó điên bốc hỏa không muốn nghe lời nào câu trả lời đặt ra
"Nói em đã làm những gì?"
'Chát'
Âm thanh chói tai. Hắn giằng xé nội tâm nặng trĩu
Ngay cả lúc này có thể một bàn tay bóp chết cô gái nhỏ này nhưng tâm trí không cho phép bản năng hành động ngu xuẩn. Hắn kìm chế mình, khi thật sự bình tĩnh nỗi giận dữ đang chèn ép