Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhã Phương...

Nghe thấy tiếng gọi, Đường Nhã Phương quay đầu lại, chỉ thấy Lê Mẫn Nghi đang ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Tớ nghĩ cô ta đang lừa gạt chúng ta đó, chắc chắn là có mục đích gì đó.”

Cô nhướng mày, Đường Nhã Phương nhìn khuôn mặt một mực khẳng định của Lê Mẫn Nghi, cô khẽ mím môi, liếc qua nhìn An Nhi, trong ánh mắt đâu đó hiện lên vẻ trầm tư.

Sau đó, ánh mắt của cô dừng trên khuôn mặt bình thường như bao khuôn mặt khác của Hứa Ngọc Nhã, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Cô Nhã, những lời cô muốn nói đã nói xong chưa vậy?”

Hứa Ngọc Nhã lặng người: “Nói xong rồi.

Đường Nhã Phương tiếp tục nở nụ cười lịch sự: “Bởi vì chúng tôi còn có chút chuyện riêng tư cần phải bàn, phiền cô có thể tránh ra chỗ khác một chút được không?”

Lời nói này hàm ý là muốn cô ta rời đi.

Hứa Ngọc Nhã mỉm cười nói: “Được chứ, vậy các cô cứ bàn tự nhiên, sau này nếu có cơ hội chúng ta gặp lại nhé”

Nói xong, cô ta nhìn sang phía họ khẽ gật đầu, sau đó quay người, ngay sau khi vừa quay lại thì nụ cười trên mỗi cô ta liền tắt, thay vào đó là khuôn mặt ảm đạm.

Nhìn thấy Hứa Ngọc Nhã bước ra khỏi quán cà phê, Đường Nhã Phương mới thu lại ánh mắt, ngoảnh lên nhìn Tống An Nhi nói: “An Nhi, cậu cảm thấy những lời cô ta nói có đáng tin không?”

Tống An Nhi khẽ lắc đầu nói: “Tớ không tin” “Tớ cũng không tin. Lê Mẫn Nghi cũng nói theo một câu.

Đường Nhã Phương nhãn mày suy nghĩ một lát, rồi nói: “Các cậu nói, cô ta đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy, có phải là lùi một bước để tiến lên mười bước không?" “Cậu mới nhận ra sao?” Lê Mẫn Nghi tỏ vẻ không hài lòng nhìn liếc qua cô một cái, rồi nói: “Thật ra tớ vừa nghe thấy cô ta nói đến việc hủy bỏ hôn ước, tớ đã lập tức nghĩ đến chuyện này rồi.

Mẫn Nghi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Cô ta đã dùng tiền để khiến An Nhi phải rời khỏi Lương Phi Mạc, thì nhất định trong lòng cô ta vô cùng muốn được gả cho Lương Phi Mạc, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể trở thành người có lương tâm được chứ?” “Mẫn Nghi nói không sai.” Tống An Nhi gật đầu nói: “Hôm đó khi Lương Phi Mạc nói cho tớ biết chuyện này, tớ rất ngạc nhiên, nhưng tớ cũng không bao giờ tin tưởng Hứa Ngọc Nhã.

Đường Nhã Phương hơi cong môi nói: “Được rồi, thực ra lúc Lương Phi Mạc nói với tớ, tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, dù sao... Ông nội Phi Mạc cũng không phải là người dễ bị thuyết phục.

Nếu có dễ dàng bị thuyết phục, chỉ cần Đình Vỹ ra tay là được rồi. “Tớ cảm thấy ... Lê Mẫn Nghi do dự một chút: “Lương Phi Mạc vừa rồi đi cùng với cô ta, có phải vì cô ta nói sẽ hủy bỏ hôn ước không?"

Đường Nhã Phương nhìn qua Tống An Nhi nói: “Cái này phải để An Nhi tự đi hỏi Phi Mạc” An Nhi cúi thấp đầu xuống, không hề lên tiếng.

Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi nhìn qua nhau một cái, cũng không nói thêm về chuyện của Lương Phi Mạc nữa, mà chuyển chủ đề nói sang câu chuyện khác.

Trong vài ngày Đường Nhã bị sa sút tinh thần, nhờ có hai người bạn thân và Đình Vỹ bên cạnh quan tâm chăm sóc, nên tinh thần cũng dần trở lại bình thường, đã bắt đầu trở lại vị trí làm việc.

Hôm đó, cô vừa bước vào phòng làm việc, Nam lập tức chạy tới, lớn tiếng kêu gào: “Chị Nhã Phương, xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhìn thấy bộ dạng Nam vô cùng lo lắng, Đường Nhã Phương không còn cách nào cười hỏi: “Đã xảy ra chuyện lớn gì mà khiến cậu hoảng sợ thế này?” “Cao Mỹ Kiều mất tích rồi”

Vốn dĩ cô định đi qua chỗ Nam để đến chỗ ngồi của mình, nhưng những lời nói của Nam khiến cô đột nhiên phải dừng lại, cô quay qua, cho rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại: “Nam, cậu vừa nói gì cơ?”

Nam nuốt nước bọt nói: “Em nói, Cao Mỹ Kiều mất tích rồi.” Đường Nhã Phương trở nên nghiêm túc hỏi lại: “Sao lại mất tích?” “Em không biết” Nam lắc đầu nói: “Hai ngày nay chị không đi làm, không biết toàn bộ làng giải trí đã vì chuyện này mà xôn xao, nghe nói rằng những bối cảnh trong “Thanh Phi Truyền” của Cao Mỹ Kiều đã kết thúc rồi, sau đó tự cô ấy lái xe về Bắc Ninh, rồi sau đó không có sau đó nữa. “Sao lại có thể như vậy chứ?” Đường Nhã Phương nhíu lông mày, cô nghĩ một lát, rồi bước nhanh về chỗ ngồi của mình, ném túi xách lên bàn, bật máy tính lên, sau đó mở trang web ra gõ vào ô tìm kiếm ba chữ “Cao Mỹ Kiều”

Trong chớp mắt rất nhiều nội dung tìm kiếm liên quan đồng loạt hiện ra, nội dung đầu tiên chính là sự mất tích của Cao Mỹ Kiều.

Cô bấm vào đó và xem thật kỹ tin tức, đọc một lượt, chỉ biết rằng Cao Mỹ Kiều trên đường trở về Bắc Ninh đã bị mất tích, sau đó phía cảnh sát đã tiến hành điều tra, nhưng trước mắt vẫn chưa có kết quả gì. “Chị Nhã Phương, chị nói xem người này sẽ vô cớ biến mất như vậy sao?”

Nam đứng bên cạnh cô hỏi.

Đường Nhã Phương khẽ lắc đầu, sau đó ngả người về phía sau dựa lưng vào thành ghế, khẽ cắn ngón tay, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Cao Mỹ Kiều biến mất, trong lòng Đường Nhã Phương đã có sẵn câu trả lời rồi. “Chị Nhã Phương. Nam thấy cô một lúc lâu không nói gì liền lên tiếng.

Đường Nhã Phương trở lại bình thường, quay qua nhìn cậu ta, khẽ cười hỏi: “Sao vậy?”

Tiều Từ nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Chị Nhã Phương, chị nói xem có khi nào có người đã bắt cóc Cao Mỹ Kiều không?" Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Đường Nhã Phương khẽ chớp mắt: “Tại sao lại nói như vậy?"

Nam nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không phải có người bắt cóc, thì người tự nhiên làm sao có thể biến mất được?” “Cũng có thể có một số chuyện thần kỳ gì đó mà mình không biết” Đường Nhã Phương cười đùa nói. “Chuyện thần kỳ sao?” Nam nhướng mày thích thú nói: “Làm sao có thể có chuyện như vậy chứ? Chắc chắn là có người đã bắt cóc Cao Mỹ Kiều rồi”

Đường Nhã Phương mỉm cười, không còn cách nào khác để cậu ta về vị trí để làm việc.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, cô nhướng mày suy nghĩ về việc Cao Mỹ Kiều đã mất tích.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô. Lúc điện thoại vang lên đánh thức cô, cô kinh ngạc nhướng mày, chính là cuộc gọi của Vi Vịnh Phong. Có lẽ là vì chuyện của Cao Mỹ Kiều mà gọi cho cô.

Cô nghe điện thoại, lập tức đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tức giận của Vi Vịnh Phong: “Đường Nhã Phương, cô đã giấu Cao Mỹ Kiều ở đâu rồi?”

Đường Nhã Phương ngẩn người ra, cô nhìn ra xung quanh, sợ sẽ làm phiền đến mọi người đang làm việc, cô đứng dậy đi vào phòng uống trà. “Vi Vịnh Phong, có phải anh bị bệnh rồi không?” Đường Nhã Phương không hề khách sáo nói lại. “Đường Nhã Phương, tôi không có thời gian để đôi co có hay không với cô đâu, cô mau thả Cao Mỹ Kiều ra, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu”

Đe dọa Vi Vịnh Phong khiến cho Đường Nhã Phương cảm thấy vô cùng nực cười, cô cười chế nhạo: “Vi Vịnh Phong, anh nghe ở đâu nói là Cao Mỹ Kiều đang ở chỗ tôi vậy?"

Vi Vịnh Phong im lặng.

Vì vậy Đường Nhã Phương liền mạnh dạn phỏng đoán: “Không phải là Chu Như Ngọc bảo với anh đó chứ?”

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng. “Vi Vịnh Phong, anh cảm thấy người ghét Cao Mỹ Kiều nhất là tôi hay là Chu Như Ngọc? Anh là một người thông minh, vì vậy anh hãy suy nghĩ thật kỹ”

Đường Nhã Phương nói xong cũng không vội vàng, liền cầm điện thoại dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ có chút u ám.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói của Vi Vịnh Phong: “Mỹ Kiều thật sự không có ở chỗ cô sao?” “Đương nhiên không có, tôi hận không thể cắt đứt quan hệ với các người, làm sao có thể tự tìm đến phiền phức để phải đôi co với anh cơ chứ?”

Mặc dù cô nói Vi Vịnh Phong là một người thông minh, nhưng dựa vào cuộc điện thoại vừa rồi có thể chứng minh được rằng anh ta không đủ thông minh, vẫn còn có thể nhẹ dạ mà tin lời của Chu Như Ngọc.

Tuy nhiên, con người trong lúc hỗn loạn chắc chắn sẽ không được tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK