Chương 316: Tại sao cô ấy lại sống đối diện nhà anh
Khi quay trở lại giới giải trí, suy nghĩ đầu tiên của Chu Như Ngọc không phải là đối phó với Đường Nhã Phương, mà là Cao Mỹ Kiều.
Ngay sau khi Vi Vịnh Phong cắt đứt hợp đồng hôn nhân với cô, anh ta liền lập tức cặp kè với Cao Mỹ Kiều. Điều này không chỉ có nghĩa là cả hai đã qua lại với nhau từ lâu, khi mà cô vẫn còn là vợ chưa cưới của Vi Vịnh Phong.
Vì Cao Mỹ Kiều dám làm tiểu tam nên cô ta phải gánh lấy hậu quả. “Như Ngọc, Mỹ Kiều với cô đều cùng một công ty, thường xuyên chạm mặt nhau, cũng đừng làm khó nhau quá”
Tổng Khải Minh, tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Hòa, nhìn Chu Như Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với vẻ cầu xin.
Không ai có thể tin rằng tổng giám đốc của một công ty giải trí lại nói khép nép với một nghệ sĩ ký hợp đồng của chính công ty mình. “Đừng làm khó nhau?” Chu Như Ngọc chế nhạo, ánh mắt lạnh lùng, “Khi Cao Mỹ Kiều cướp chồng chưa cưới của tôi, tại sao sao cô ta không nghĩ tới sẽ có hậu quả như ngày hôm nay ?” “Nhưng cô không phải đã chia tay với Vi Vịnh Phong rồi hay sao?” Tổng Khải Minh cau mày, “Nếu cả hai đã chia tay, thì Mỹ Kiều và tổng giám đốc Vi ở bên nhau là chuyện bình thường” Tổng Khải Minh nghĩ, theo cách mà cô ta làm chỉ là không có việc gì để kiếm chuyện, nên mới cố tình nhằm vào Cao Mỹ Kiều.
Đối với công ty mà nói, Cao Mỹ Kiều vẫn có giá trị cao hơn Chu Như Ngọc. Suy cho cùng, danh tiếng của cô ta trong giới giải trí đã trở nên quá tồi tệ. Không một đạo diễn hay nhà quảng cáo nào dám mời cô làm việc. Vì vậy, khi cô ta quay trở lại giới giải trí, đó dường như là một điều đặc biệt buồn cười đối với tất cả mọi người.
Nếu không phải cô ta nắm được điểm yếu của anh thì Thiên Hòa sẽ không bao giờ ký hợp đồng với cô ta được. Nghĩ đến đây, đáy mắt Tổng Khải Minh nhanh chóng hiện lên một tia khó chịu.
Chu Như Ngọc liếc anh ta một cái rồi thở ra một cách đầy khinh thường: “Tổng giám đốc Tống, họ đã không còn bên nhau sau khi tôi chia tay Vi Vịnh Phong, anh phải biết phân biệt tình hình rõ ràng chứ không thể nói lung tung như vậy được.
Tổng Khải Minh hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười tươi, “Như Ngọc, coi như nề mặt tôi, đừng nhắm vào Cao Mỹ Kiều nữa." “Nể mặt anh ?” Chu Như Ngọc chế nhạo, “Tổng giám đốc Tống, mặt của anh chỉ sợ chả đáng là bao đầu “Hơn nữa." Chu Như Ngọc khẽ nhướng mi, lạnh lùng nói, “Tổng giám đốc Tống, nếu anh còn nói giúp Cao Mỹ Kiều nữa đừng trách tôi nói lời không giữ lời. "Cô"
Nghe đến đây, Tổng Khải Minh lập tức giận tái mặt, nhưng cũng không dám làm gì cô ta, chỉ biết giận dữ nhìn chằm chằm. Ai biểu cô ta đang đang nắm thóp của anh cơ chú?
Chu Như Ngọc liếc nhìn anh, sau đó đứng dậy và nói với người đang đứng đằng sau: “Lý Hưng, đi thôi.”
Khi lời nói vừa dứt, cô ấy rời đi với Lý Hưng một cách tự hào. Tổng Khải Minh nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô, đôi mắt hiện lên tia nham hiểm.
Cao Mỹ Kiều bị báo chí phanh phui là người thứ ba, và nó ngày càng trở nên sôi nổi trên mạng xã hội, thậm chí còn có video phỏng vấn của Chu Như Ngọc.
Trong video, Chu Như Ngọc luôn bình tĩnh đối với câu hỏi phóng viên đưa ra “Cô muốn nói gì về việc Cao Mỹ
Kiều chen chân vào mối quan hệ của cô với Vi Vịnh Phong không”
Cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “ Chúc hai người bọn họ hạnh phúc !”
Xem xong đoạn video này, Lê Mẫn Nghi đã bật cười thành tiếng, “Chu Như Ngọc này thực sự rất thông minh, lời chúc phúc của cô ta khiến mọi người cảm thấy đối với chuyện này không có liên quan gì đến cô ta, nó cũng khiến cho cộng đồng mạng cảm thấy rằng cô ta vừa rộng lượng lại vừa đáng thương” Mặc dù không bao giờ mong đợi gặp được Chu Như
Ngọc, nhưng lần này Lê Mẫn Nghi không khỏi thở dài cảm thán: “Chiêu này quả thật quá cao tay!"
Lục Đình Chiêu nghe vậy thì nhíu mày thích thú, “Cái gì? Cô thật sự hâm mộ cô ta sao?" “Tại sao tôi lại hâm mộ cô ta được? Tôi chỉ nể cô ta vì cái chiêu này thôi.Lê Mẫn Nghi giận dữ liếc anh một cái, sau đó tắt máy tính đứng dậy và đi đến bàn làm việc của ta, hai tay ôm ngực, giả vờ thản nhiên hỏi: “Này, anh với Hinh Lan có chuyện gì vậy?” “Có chuyện gì là chuyện gì?” Lục Đình Chiêu ngước mắt nhìn cô, có chút sững sờ. “Thì là ... Lê Mẫn Nghi có chút ngập ngừng “Hôm đó không phải anh đưa cô ấy đi dự tiệc từ thiện sao? Tôi nhớ là... hình như hai người đâu có quen biết nhau.
Nếu không phải cô, thì bọn họ căn bản là không nhận ra.
Tưởng tượng việc Hình Lan trở thành bạn gái của anh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hơi khó chịu. “À, hóa ra là cô đang nói về chuyện này. Hình Lan sống đối diện nhà tôi, hôm đó không tìm được bạn đi cùng nên tôi đã rủ em ấy
Lục Đình Chiêu thản nhiên nói, nhưng Lê Mẫn Nghi đã bị sốc khi nghe thấy: “Cô ấy sống đối diện nhà anh?” “Ừm.” Lục Đình Chiêu gật đầu, thấy cô trợn tròn mắt, anh không khỏi nở nụ cười, “Sao vậy? Có cần phải kinh ngạc như vậy không?” Tại sao cô không ngạc nhiên được?
Hình Lan thực sự sống đối diện với nhà anh ! “Tại sao cô ấy lại sống đối diện nhà anh?"
Không biết tại sao cô lại hỏi một câu buồn cười như vậy?
Lục Đình Chiêu nhìn cô một cách đầy thích thú, “Cô Lê à, làm sao tôi biết tại sao cô ấy sống đối diện nhà tôi được ? Cô có thể đừng hỏi tôi mấy câu thiếu năng như vậy được không?” “Thiểu năng chỗ nào?” Lê Mẫn Nghi mặt trắng bệch nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn toát lên vẻ lạnh lùng. Nhìn thấy cô không hài lòng, Lục Đình Chiêu nhưởng mày, “Không phải thiểu năng, một chút ngốc nghếch cũng không có.” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org* để ủng hộ team nha !!!
Lê Mẫn Nghi nghĩ đến việc Trần Hình Lan đang sống đối diện với anh, trong lòng trở nên hoảng sợ, nhìn thấy anh lại đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốc Lục, tôi đã phân loại hồ sơ cho anh rồi, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài.
Lục Đình Nghiêu gật đầu nói: "Đi đi.”
Lê Mẫn Nghi nhìn chằm chằm vào anh, sau đó quay người bước nhanh ra ngoài.
Cánh cửa bị đóng lại một cách mạnh mẽ, khiến Lục Đình Nghiêu sửng sốt, anh sững sờ nhìn vào cánh cửa.
Lê Mẫn Nghi này lại bị bệnh à?
Lê Mẫn Nghi bước ra khỏi văn phòng, càng nghĩ càng hoảng sợ, không có tâm trạng tiếp tục làm việc nữa. Cô quay lại liếc nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng kia, rồi bước ra ngoài.
Đường Nhã Phương nhấp một ngụm cà phê, rồi ngước mắt lên nhìn Lê Mẫn Nghi, người đã hẹn cô ra đây. Chỉ thấy sắc mặt cô không chút biến đổi, một chút tươi cười đều không có.
Có vẻ như tâm trạng cô đang rất tồi tệ.
Đường Nhã Phương do dự, sau đó cẩn thận dò hỏi, “Mẫn Nghi, Đình Chiêu có phải lại làm điều gì đó chọc giận cậu phải không?”
Lê Mẫn Nghi cong môi, "Không phải, chỉ là mình cảm thấy không vui thôi.” "Làm sao vậy?” Đường Nhã Phương quan tâm hỏi.
Lê Mẫn Nghi cắn môi, do dự một lúc lâu, rồi ngại ngùng nói: “Chính là ... có một người phụ nữ sống đối diện nhà Lục Đình Chiêu. “Hả?” Đường Nhã Phương cau mày, “Chuyện này thì có vấn đề gì sao?”
Có một người phụ nữ sống đối diện với Đình Chiêu, đây không phải là chuyện bình thường sao? “Chính là ... chính là ... Lê Mẫn Nghi không biết phải nói gì, vẻ mặt có chút lo lắng.
Đường Nhã Phương không khỏi bật nụ cười, “Mẫn
Nghi, cậu sao vậy? Có phải cậu nghĩ rằng người phụ nữ sống đối diện với Đình Chiêu sẽ phát sinh quan hệ gì đó với cậu ấy sao?”
Đường Nhã Phương thản nhiên nói, nhưng khi cô nói xong, Lê Mẫn Nghi đã nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, thể hiện rằng cô đã nói đúng. “Phụt!” Đường Nhã Phương không nhịn được mà cười ra tiếng, “Mẫn Nghi cậu nghĩ nhiều quá đó? Người sống đối diện đó có biết Lục Đình Chiêu hay không thì khó mà biết được, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?” “Họ có quen biết nhau” Lê Mẫn Nghi thản nhiên nói. “Hả?” Đường Nhã Phương sững sờ. Dĩ nhiên là họ có quen biết nhau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK