Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chia tay với Lục Đình Vỹ, Đường Nhã Phương đi thẳng về nhà.

Cô vừa bước vào cửa đã thấy Chu Như Ngọc và mẹ cô ta, Triệu Thanh Bích, hai người đang nói chuyện cười đùa với ba của Đường Nhã Phương ở sảnh, một nhà ba người, vô cùng vui vẻ.

Ngay lúc đó, Đường Nhã Phương có cảm giác giống như bản thân mình là người ngoài đến nhầm địa chỉ vậy, không thể hòa nhập được.

Gương mặt Đường Nhã Phương lạnh lùng, đóng cửa lại, cũng không thèm chào hỏi câu nào mà đi thẳng lên tầng.

Đường Quốc Thành thấy vậy, không nhịn được mà lên tiếng quở trách: “Đứng lại đó!”

“Có việc gì ạ?”

Đường Nhã Phương dừng lại, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

“Con còn biết quay về sao? Một đứa con gái mà dám đi ra ngoài cả đêm không về, lúc về thì một tiếng chào hỏi cũng không nói, con còn coi ba mẹ ra gì không?”

Đường Quốc Thành tức giận mắng, vẻ mặt không vui.

Đường Nhã Phương nghe thấy vậy thì cười nhạo thành tiếng, giọng điệu mang theo một chút chế giễu, nói: “Mẹ của tôi đã chết từ lâu rồi. Còn ba tôi, mặc dù còn sống nhưng cũng như đã chết rồi vậy.”

“Láo xược, đứa con gái bất hiếu này.”

Đường Quốc Thành giận dữ đập bàn, đứng dậy.

“Ba, xin ba bớt giận ạ, đừng vì lời nói của Nhã Phương mà mang giận trong người ạ.”

Chu Như Ngọc ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho Đường Quốc Thành, dáng vẻ khéo léo chăm sóc.

Triệu Thanh Bích cũng đứng ra đóng vai một người mẹ hiền từ, khuyên bảo: “Nhã Phương à, con đừng nói chuyện với ba của con như vậy, ông ấy dù sao cũng là bậc bề trên mà.”

“Nhìn con như thế, rồi thử nhìn lại chị con mà xem, bao giờ con mới có thể được như nó hả!” 

Sự tức giận của Đường Quốc Thành vẫn chưa biến mất, ông ta nghiêm khắc khiển trách Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương cười khẩy, không nhịn được mà trả lời một cách mỉa mai: “Học cái gì cơ? Học theo cô ta cách dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác lên giường sao, hay là học cái vẻ mặt giả tạo của cô ta?”

“Đường Nhã Phương, con...”

Sắc mặt của Chu Như Ngọc thay đổi rõ rệt, chuẩn bị nổi giận, nhưng Triệu Thanh Bích lại giận dữ nói trước: “Nhã Phương, sao con có thể nói chị con như vậy?”

“Mẹ tôi chỉ sinh một đứa con mà thôi, ở đâu ra chị gái cơ chứ? Hừ, bề trên không đứng đắn thì lớp dưới coi thường thôi, mẹ nào con đấy, đều có thú vui đi chiếm đoạt đàn ông của người khác, thật sự vô cùng tài giỏi đó nha.”

Đường Nhã Phương nói không hề kiêng nể.

Lời của cô khiến cho cho sắc mặt của hai mẹ con Chu Như Ngọc và Triệu Thanh Bích trở nên trắng bệch.

“Nhã Phương, con nói hơi quá đáng rồi đó!”

Toàn thân Triệu Thanh Bích run lên vì tức giận: “Mấy năm nay mẹ đã làm hết sức của mình vì cái nhà này rồi, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, vậy rồi sao, mẹ dù sao cũng là bậc bề trên, sao con có thể nói như vậy được?”

“Là bậc bề trên sao, chứ không phải là kẻ thứ ba à? Thứ không ra gì còn muốn được người khác tôn trọng sao? Thật là buồn cười quá đi.”

Đường Nhã Phương khinh thường nói.

“Con...”

Khuôn mặt Triệu Thanh Bích tức giận đến méo mó, cả cuộc đời bà ta ghét nhất là bị người khác nói là người thứ ba.

Năm đó khi mẹ của Đường Nhã Phương vẫn còn sống, bà ta khó khăn đủ đường, đến khi mẹ của Đường Nhã Phương qua đời rồi, bà ta mới củng cố được địa vị nữ chủ nhân trong nhà, cho nên bao nhiêu năm nay, không một ai dám nói bà ta là người thứ ba nữa.

Trước kia, Đường Nhã Phương cũng hiếm khi nhắc đến chuyện này, bây giờ bị nói thẳng ra như vậy khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận mà.”

Nhìn thấy Triệu Thanh Bích nổi cơn thịnh nộ, Chu Như Ngọc lập tức trấn an mẹ mình, đồng thời trong mắt hiện lên một chút sắc bén, vừa nhìn vừa đi về phía Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ha ha, Đường Nhã Phương, em luôn miệng nói người khác là kẻ thứ ba, nhưng theo chị nghĩ, là do em bất tài, ngay cả người đàn ông của mình còn không giữ được, vậy thì cũng không thể tránh được việc bị người khác cướp đi. Chị biết là em không cam tâm, cho dù chị có tố cáo em đi nữa, vậy thì tại sao Vịnh Phong lại chọn chị chứ...”

Nói đến đây Chu Như Ngọc hạ thấp giọng, âm lượng chỉ đủ cho Đường Nhã Phương có thể nghe thấy, rõ ràng là không có ý gì tốt: “Bởi vì tao đã mang thai đứa con của anh ta. Thật đáng tiếc, mối quan hệ bao nhiêu năm của hai người tốt như vậy, nhưng lại không thể đứng vững được trước sự quyến rũ của tao.”

Đùng một tiếng...

Vào khoảnh khắc đó, Đường Nhã Phương cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đầu óc như muốn nổ tung.

Cô không thể tin vào tai mình.

Có thai sao?

Chu Như Ngọc mang thai đứa con của Vi Vịnh Phong sao?

Hóa ra, cô ta và Vi Vinh Phong không phải mới ở bên nhau ngày một ngày hai, nhưng cô lại ngốc nghếch không hề hay biết chuyện gì.

Bọn họ... thực sự có thể làm bẽ mặt cô rồi!

“Chuyện này, tao sẽ mau chóng nói chuyện với ba, chắc là ông ấy sẽ không phản đối đâu, tao và Vịnh Phong sẽ đính hôn sớm thôi, vậy nên, mày thua rồi!”

Chu Như Ngọc cười đầy đắc ý, như thể nhìn thấy Đường Nhã Phương đau đớn chính là niềm vui lớn nhất của cô ta.

“Chu Như Ngọc, cô thật không biết xấu hổ!”

Đường Nhã Phương tức giận đến mức toàn thân run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Đường Nhã Phương không thể cứ ngu ngốc mà ở nhà được, cô lên tầng thay quần áo rồi trực tiếp đến công ty làm việc.

Công ty giải trí Thời Đại là trung tâm của những tin đồn thất thiệt của làng giải trí trong nước, đặc biệt là bới móc các vụ tai tiếng của ngôi sao trên báo chí, thường rất khốc liệt, hai năm trước, sau khi Đường Nhã Phương tốt nghiệp được một năm thì lập tức vào làm nhà báo cho công ty này, khi đó đã đưa không ít những tin bất ngờ.

Nghe nói, trong công ty cũng có một chút danh tiếng.

Tại cuộc họp buổi sáng, trạng thái của Đường Nhã Phương không được tốt lắm, sau khi cô bị quản lý mắng cho một trận thì cả người coi như cũng có chút tập trung, tuy nhiên nhìn dáng vẻ thì vô cùng khổ sở.

Người bạn tốt của cô, Tống An Nhi thấy trạng thái của cô vô cùng tệ, nên đã lấy cớ đi chạy việc để kéo cô đến một quán cà phê, vẻ mặt lo lắng, hỏi: “Nhã Phương, hôm qua không phải cậu đi thử áo cưới với cậu Vi sao? Sao mặt tái mét vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhìn vẻ mặt quan tâm của bạn mình, Đường Nhã Phương cảm thấy đầu mũi cay cay, nước mắt rơi xuống, trong lòng chất chứa nỗi buồn, cuối cùng cũng như tìm được một nơi để trút bầu tâm sự, nơi có thể nói ra mà không ngại ngùng.

“Nhã Phương, sao cậu lại khóc thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói cho tớ biết đi!” Tống An Nhi hoảng sợ, lúng túng không biết phải làm sao.

Quen biết Đường Nhã Phương nhiều năm như vậy, Nhã Phương vẫn luôn gây ấn tượng trong lòng người khác là một người ngoài lạnh trong nóng, lạc quan và mạnh mẽ, cầm được thì buông được.

Trước kia, Tống An Nhi chưa bao giờ thấy cô khóc lóc như vậy cả.

Đường Nhã Phương khóc như mưa, cô nói hết tất cả những bất bình và cay đắng tích tụ trong lòng ra với Tống An Nhi.

Sau khi nghe xong, Tống An Nhi tức giận đập bàn: “Không biết xấu hổ! Xấu xa bỉ ổi! Chu Như Ngọc đúng là không biết xấu hổ! Còn cái tên Vi Vịnh Phong đó, tớ vẫn luôn coi anh ta như một nam thần, thế mà không ngờ lại là một tên cặn bã như vậy!”

“Tại sao anh ấy lại chọn Chu Như Ngọc, anh ấy biết rõ tớ ghét cô ta như thế nào...”

Mặc dù Đường Nhã Phương tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng trong lòng thực sự rất buồn, giống như một con thú nhỏ bị thương.

Tống An Nhi cảm thấy thương xót vô cùng.

Cô ấy và Đường Nhã Phương đã quen biết nhau nhiều năm rồi, nắm rất rõ về tình hình gia đình của Nhã Phương.

Năm đó, khi mẹ của Đường Nhã phương còn sống, ba của Nhã Phương đã đi ngoại tình, người đó chính là Triệu Thanh Bích.

Vì sự việc này, mẹ của Đường Nhã Phương vẫn luôn buồn bực không vui.

Không lâu sau khi mẹ của Đường Nhã Phương qua đời vì bệnh tật, Triệu Thành Bích mang theo Chu Như Ngọc bước vào nhà họ Đường, chiếm lấy vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Đường.

Hai mẹ con họ có dã tâm to lớn, luôn làm trò trước mặt ba của Đường Nhã Phương đối xử với cô thật tốt, nhưng sau lưng thì luôn âm thầm nhắm vào Đường Nhã Phương.

Đầu tiên là lấy đi sự chú ý của ba Đường Nhã Phương, rồi sau đó xúi giục ông ta chia một nửa tài sản thừa kế của nhà họ Đường cho Chu Như Ngọc, vị trí của Đường Nhã Phương ở trong nhà bị giảm xuống, còn bây giờ, Chu Như Ngọc còn cướp đi chồng chưa cưới - thanh mai trúc mã của Đường Nhã Phương.

Trong lòng Đường Nhã Phương thực sự vô cùng đau đớn, Tống An Nhi hiểu rõ điều này hơn ai hết, Đường Nhã Phương chỉ giả vờ mạnh mẽ thôi, trái tim thực sự có trăm ngàn lỗ hổng, vô cùng mong manh.

“Nếu cậu là một cô gái thông minh thì đừng buồn nữa. Đối với một tên cặn bã như vậy, cậu nên nhận ra sớm hơn, để có thể tự cứu mình khỏi đau khổ.”

Tống An Nhi vươn tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô, muốn cho cô một chút ấm áp.

Đường Nhã Phương lau nước mắt, gật đầu: “An Nhi, cảm ơn cậu. Cậu yên tâm, tớ không sao đâu, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày, tớ sẽ khiến cho Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong phải hối hận vì đã đối xử như thế này với tớ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK