Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu là ai? Tại sao cậu lại ở đây?"

Nghe thấy giọng nói hơi kích động của lão Trần ở ngoài cửa, Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ nhìn nhau, sau đó nói: "Đình Vỹ, anh đi ra xem thử đi, đừng để lão Trần hiểu lầm"

Khi lão Trần và bác sĩ chuẩn bị đi đến phòng khám bệnh của Đường Nhã Phương, họ nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng ở trước cửa phòng, bọn họ vô cùng sửng sốt, nghĩ rằng Nhã Phương đã gặp phải chuyện gì, vội vàng bước tới.

Vừa đến gần, ông lập tức tra hỏi người đàn ông lạ mặt. Còn người đàn ông xa lạ Ngô Tư Lăng thì sửng sốt, thấy ông lão liên tục chất vấn bản thân như như vậy, còn cho rằng anh là người xấu

Vì vậy, anh ta nhanh chóng giải thích: "Thưa ông, tôi không phải là người xấu. Tôi chỉ

Hắn chưa kịp nói xong, cửa sau liền mở ra, vừa quay đầu lại nhìn thấy BOSS đi ra, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, anh vội vàng nói: “Chủ tịch, xin hãy giải thích cho tôi và ông ấy hiểu, tôi không phải người xấu. "

Lục Đình Vỹ liếc nhìn Ngô Tư Lăng bất lực, sau đó nhìn lão Trần.

Lão Trần nhìn anh chằm chằm, cau mày tự hỏi sao người này trông quen thế? Sau đó, đôi mắt ông ấy đột nhiên mở to, người này là . không phải là ...

Như thấy được sự ngạc nhiên của lão Trần, Lục Đình Vỹ khẽ cong môi nói với giọng bình thản: “Chào ông, tôi là Lục Đình Vỹ"

Đó thực sự là anh ấy!

Ông Trần đã ngạc nhiên thì giờ lại càng hoang mang hơn, ông đang thắc mắc tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Ông nhìn nhìn vào trong phòng bệnh lý rồi lại nhìn sang Lục Đình Vỹ, ngập ngừng hỏi: "Cậu đến đây để gặp Nhã

Phương à?" “Vâng, tôi đến để gặp cô ấy” Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng vuốt cằm.

Lão Trần nhưởng mày nhìn Lục Đình Vỹ với ánh mắt dò xét.

Lục Đình Vỹ này lại có thể đồng ý hợp tác với nhà họ Đường, ông cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc một tập đoàn lớn mạnh như Hoàng Gia sao có thể dễ dàng hợp tác với nhà họ Đường nhỏ bé như vậy?

Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như mọi thứ không đơn giản. Sau khi bác sĩ kiểm tra, Đường Nhã Phương chỉ bị bầm tím ở lưng và không có vấn đề gì khác.

Điều này giải tỏa trái tim lo lắng của Lục Đình Vỹ.

Sau khi bác sĩ rời đi, Đường Nhã Phương nhìn Lục Đình Vỹ, rồi nhìn sang phía Lão Trần, bầu không khí đột nhiên ngượng ngùng khó hiểu.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi cười, chỉ vào Lục Đình Vỹ và giới thiệu với Lão Trần: "Chú Trần, chú ấy là Chủ tịch của tập đoàn Hoàng Đình Lục Đình Vỹ, người đã đồng ý hợp tác với tập đoàn tập đoàn Đường Thị của chúng ta."

Lão Trần gật đầu đáp: "Ta biết."

Dù ít xuất hiện trước công chúng nhưng Đình Vỹ không hề xa lạ với ông. Vì vậy, Đường Nhã Phương cảm thấy lời giới thiệu này có vẻ thừa.

Cô mím chặt môi, khẽ liếc nhìn sang ánh mắt thờ ơ của Lục Đình Vỹ, sau đó hít một hơi thật sâu cười nói với Lão Trần: "Chú Trần, anh ấy thật ra còn có một thân phận khác nữa." “Thân phận gì?” Lão Trần yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sáng suốt như có thể nhìn thấu lòng người.

Đường Nhã Phương hít sâu một hơi: "Thật ra ... anh ấy là chồng con."

Lão Trần sửng sốt: "Chồng?" "Ừm, chúng con đã kết hôn. Thời gian cũng được vài tháng rồi." Quả nhiên mọi thứ thực sự không đơn giản.

Bằng cách này, điều kỳ lạ mà Hoàng Gia sẽ hợp tác với tập đoàn Đường Thị có thể được giải thích.

Ông Trần nhìn Lục Đình Vỹ từ trên xuống dưới với vẻ mặt nghiêm túc, như thể mình là bố vợ đang quan sát chính con rể của mình.

Không thể phủ nhận Lục Đình Vỹ là một người đàn ông rất phong độ, dung mạo khôi ngô, dáng người cao ráo, toát ra khí chất cao quý, thoạt nhìn là một nam nhân phi thường.

Dù rất xuất sắc nhưng Nhã Phương cũng không hề kém cạnh. Khi hai người ở bên nhau, cảm giác giống như một mối lương duyên trời tạo, thật xứng đôi. Lão Trần nở một nụ cười hài lòng, quay đầu nói với Đường Nhã Phương, "Nhã Phương, con có tầm nhìn rất khá đấy."

Đường Nhã Phương ngượng ngùng cười cười, cô cũng biết mình có tầm nhìn không tồi mà, lúc đó cô cũng là người mời anh ấy kết hôn.

Sau đó, ông Trần quay sang Lục Đình Vỹ và nói: "Cậu

Lục ... “Chú Trần, chú có thể gọi cháu là Đình Vỹ” Lục Đình Vỹ ngắt lời ông, ông là bạn của bố Nhã Phương, vậy thì hiện giờ cũng chính là trưởng bối của anh.

Lão Trần cười lớn: “Được, giờ ta gọi cậu là Đình Vỹ

Cứ nghĩ rằng anh ta là loại người bề trên, nhưng không ngờ lại là một người lịch sự, lễ phép và có học thức như vậy.

Đúng là, người hôn phu mà Nhã Phương chọn làm sao có thể xấu được?

Lão Trần càng nhìn Lục Đình Vỹ càng vừa lòng, càng thích, mỉm cười ha hả rồi lại nhìn anh giả bộ nghiêm nghị nói: “Đình Vỹ, cháu phải đối tốt với Nhã Phương, nếu cháu dám làm chuyện có lỗi với cháu ấy, để cháu ấy phải chịu ủy khuất thì lão Trần ta sẽ không tha thứ cho cậu

Lục Đình Vỹ liếc nhìn Đường Nhã Phương, thấy cô đang mím môi cười, anh không khỏi cong môi nhẹ gật đầu"Vâng, cháu sẽ tốt với cô ấy, tốt với cô ấy cả đời."

Anh quay đầu lại, đối diện với con người trong veo sạch sẽ của Đường Nhã Phương, khỏe mỗi nhếch lên cùng với vầng trán tuấn tú càng làm cho diện mạc sâu sắc thêm vài phần.

Đường Nhã Phương cười đáp lại lão Trần: "Chú Trần, Đình Vỹ đối với cháu rất tốt."

Lão Trần cười cười:"Chậc chậc, ta cũng có thể thấy được."

Ông chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Lục Đình Vỹ liền có thể biết anh ấy thực sự yêu Nhã Phương. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện *tại tamlinh247.org

Vậy thì ông ấy có thể yên tâm rồi. “Nếu Đình Vỹ đã ở đây, vậy thì ông già tôi về trước nhé.” Lão Trần cười nói với họ. "Chú Trần..."

Đường Nhã Phương muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy lão Trần giơ tay ngăn cản, liền nghiêm túc nói: "Nhã Phương, từ nay con sẽ là chủ tịch của nhà Đường. Trước khi bố con tỉnh lại, con phải nhớ, nhà họ Đường sẽ luôn là trách nhiệm nặng nề trên vai con." 11

Đường Nhã Phương nặng nề gật đầu:"Chú Trần, cháu biết sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người đối với cháu"

Lão Trần mỉm cười hài lòng, sau đó nhìn sang dặn dò Lục Đình Vỹ: "Đình Vỹ, ta giao Nhã Phương cho cháu chăm SÓC

Lục Đình Vỹ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông.

Nhưng không cần phải nói nhiều giữa những người đàn ông, một ánh mắt cũng đủ để nói lên tất cả. Lục Đình Vỹ yêu cầu Ngô Tư Lăng đưa Lão Trần trở về, anh ở lại một mình cùng với Nhã Phương.

Cứ tưởng sẽ thẳng nhưng không ngờ lại thua triệt để như vậy. Chu Như Ngọc được nhân viên bảo vệ hộ tống ra khỏi thang máy, dọc đường đều là những ánh mắt hả hệ của nhân viên tập đoàn Đường Thị. "Tôi là cổ đông của công ty, anh còn không mau buông tay tôi ra." Chu Như Ngọc liên tục vùng vẫy để thoát khỏi sự chế ngự của hai nhân viên bảo vệ cao to.

Nhưng khoảng cách sức mạnh quá lớn khiến cô không thể lay chuyển được hai nhân viên bảo vệ. Cuối cùng chỉ có thể bị ném ra khỏi tập đoàn tập đoàn

Đường Thị.

Cô không thể đứng yên nổi, ngã nhào xuống đất.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy, cô quay đầu hét vào mặt nhân viên bảo vệ với tâm trạng bực bội: "Khi tôi lên làm chủ tịch, anh nhất định sẽ bị đuổi việc.

Giờ phút này, cô ta không có chút nhân nhượng, quát thảo lung tung cùng nhân cách xấu xí, giống như là mấy bà già chanh chua đang chửi bởi ngoài đường. “Cô vẫn mơ muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị á? Về mơ kiếp sau đi.” Bảo vệ không ngừng chế nhạo, hiển nhiên không coi trọng cô.

Một tên bảo vệ quèn mà lại dám nói chuyện với cô như vậy, Chu Như Ngọc đột nhiên nổi giận:"Anh là cái thá gì mà muốn lên giọng với tôi? Tôi sẽ sa thải anh, tôi nhất định phải sa thải các anh"

Nhân viên bảo vệ liếc nhìn cô với vẻ khinh thường, sau đó quay trở lại công việc của mình, cũng không thèm nói chuyện với người bị mất trí,

Nhìn thấy điều này, Chu Như Ngọc tức giận không nói nên lời, hai má đỏ bừng, ngực kịch liệt hô hấp phập phồng Cô còn chưa quên lúc trước khi tới nhà họ Đường, hai nhân viên bảo vệ này đều cúi đầu khúm núm, trông họ mười phần tôn kính. Bây giờ thì ...

Thật sự là vô cùng nhục nhã

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK