“Chị Mẫn Nghi” Trần Hinh Lan nhỏ giọng gọi. Lê Mẫn Nghi mỉm cười: “Thì ra cô còn biết gọi tôi là chị à."
Có thể nghe thấy sự chế nhạo trong giọng điệu của cô, khuôn mặt Trần Hinh Lan tái đi, cô ta lại cúi đầu xuống: “Xin lỗi, chị Mẫn Nghi. “Không cần phải xin lỗi, sau này cách xa Đình Chiêu ra là được rồi.
Đối với Lê Mẫn Nghi, cô không quan tâm đến những bức ảnh mà Trần Hinh Lan đã gửi, nhưng cô để bụng chuyện cô ta tiếp cận Đình Chiêu với suy nghĩ không trong sáng.
Đối với kẻ thù tiềm tàng, phải nhổ cỏ tận gốc ngay khi chúng vừa mới trỗi dậy, không mềm lòng.
Vì vậy, cô bước tới khoát lấy cánh tay Lục Đình Chiêu một cách thân mật, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút cảnh cáo: “Tôi là bạn gái của Đình Chiêu, vì vậy tôi không thích những người phụ nữ khác vây xung quanh anh ấy. Hình Lôi, tôi tin rằng cô hiểu ý tôi nói.”
Từ Hinh Lôi nắm chặt hai tay, củi đầu nhẹ giọng đáp: “Em hiểu” “Vậy thì tôi cũng không mời cô vào trong nữa.”
Nghe vậy, Từ Hinh Lôi lập tức lui ra cửa, một giây tiếp theo, “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng chặt trước mặt cô ta. Trần Hinh Lan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt lại, trong mắt hiện lên sự không cam tâm và ghen tị.
Muốn cô ta không được đến gần anh Đình Chiêu?
Tại sao cô ta phải nghe chứ? Cô chỉ là bạn gái của anh Đình Chiêu, không phải vợ, quản nhiều chuyện quá rồi đó. Anh Đình Chiêu là một người đàn ông tốt như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng giao cho người khác?
Trần Hinh Lan nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Anh Đình Chiêu, cô ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lê Mẫn Nghi lập tức buông tay Lục Đình Chiêu, một mình bước vào phòng khách.
Lục Đình Chiêu biết cô đang tức giận, mỉm cười bất lực rồi đi theo cô.
Lê Mẫn Nghi ngồi xuống ghế sô pha, hai tay ôm ngực, quay đầu sang một bên, liếc mắt nhìn vào Lục Đình Chiêu, khóe môi nở một nụ cười chế giễu: “Xem ra anh có quan hệ rất tốt với Trần Hinh Lan nhỉ, còn cái gì mà anh Đình Chiêu nữa chứ?”
Lục Đình Chiêu nhìn cô thật sâu, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ,
Nhìn thấy anh chỉ cười mà không nói chuyện, Lê Mẫn Nghi khó chịu: “Lục Đình Chiêu, anh nghĩ chuyện này buồn cười lắm à?” “Không có!” Lục Đình Chiêu lắc đầu, nụ cười trên mặt càng sâu: “Anh chỉ cảm thấy em lúc ghen nhìn rất đáng yêu.
Không ngờ anh sẽ nói ra lời như vậy, Lê Mẫn Nghi hơi sửng sốt, nhưng cô phản ứng rất nhanh, nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Anh đừng nói những lời như vậy để dỗ dành em, em thực sự rất tức giận.
Lục Đình Chiêu mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, khoác vai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh và Trần Hinh Lan không có quan hệ gì thật, nhưng nể tình là hàng xóm, anh đã chăm sóc cô ấy. “Đương nhiên em biết anh không liên quan gì đến cô ấy” Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy tức giận: “Nếu anh có chuyện gì với cô ấy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh” “Ừ, loại chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Lục Đình
Chiêu xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô. “Sau này hãy tránh xa cô ấy ra.” “Được. “Sau này không được cười với cô ấy nữa. “Được.
Cho dù cô nói gì, Lục Đình Chiêu cũng đồng ý với cô, có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu.
Đường Nhã Phương đã nghĩ tới chuyện người nhà họ Lục sẽ đến tìm mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Vào ngày thứ hai sau khi cô trở về Bắc Ninh, Lâm Tuyết Chi đã liên lạc với cô.
Nhận được cuộc gọi, Đường Nhã Phương có chút kinh ngạc, không ngờ đầu dây bên kia lại có số của cô, nhưng sau đó lại nghĩ nhà họ Lục đã điều tra cô rồi, làm sao có thể không có thông tin liên lạc của cô.
Vừa nhấc máy lên, giọng nói của Lâm Tuyết Chi truyền đến, giọng nói vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng: “Cô Phương, tôi là mẹ của Đình Vỹ.
Nghe bà ấy tự giới thiệu, Đường Nhược Tâm nhướng mày lịch sự hỏi: “Dì à, có chuyện gì vậy?” “Cô Phương có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô.” “Nói chuyện? E rằng không tiện.
Một ở Bắc Ninh, một ở Hà Nội làm thế nào mà hai người có thể nói chuyện? “Tôi đang ở Bắc Ninh.
Đường Nhã Phương : “..
Cô nghĩ rằng cô có thể trốn thoát, nhưng bây giờ dường như cô không thể thoát được.
Nếu đã đến thì để nó tới thôi.
Đường Nhã Phương và Lâm Tuyết Chi đã hẹn thời gian và địa điểm, ngay sau đó, cô đứng dậy đi tim Lê Na xin nghỉ, sau đó lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Vừa bước vào quán cà phê, Đường Nhã Phương đã nhìn thấy Lâm Tuyết Chi ngồi bên cạnh cửa sổ. Bước tới và lịch sự gọi: “Chào dì.”
Lâm Tuyết Chi đang nhàn nhã uống cà phê thì nghe thấy tiếng gọi, mí mắt hơi nhưởng lên, nói: “Tới rồi.” Đường Nhã Phương nói “ừm”, rồi ngồi xuống đối diện với bà. Ủ*ng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Đường Nhã Phương gọi đại một tách cà phê, sau khi người phục vụ rời đi, cô mới chính thức nhìn Lâm Tuyết Chi, trên mặt mang theo một nụ cười lịch sự và xa lạ: “Dì à, có chuyện gì bác cứ nói đi.”
Lâm Tuyết Chi nhướng mày: “Cô Phương nóng nảy như vậy sao?” “Không, tôi chỉ không muốn làm chậm thời gian của bác. “Nếu tôi đã cố ý đến Bắc Ninh tìm cô, thì tôi không sợ mất thời gian. Lâm Tuyết Chi cười với cô, sau đó nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Lần này tôi tới đây gặp cô, là muốn nói với cô về chuyện của Đình Vỹ”
Đường Nhã Phương không ngạc nhiên: “Ừm, tôi biết bác đến đây là vì việc của Đình Vỹ, vậy bác định dùng bao nhiêu tiền để làm cho tôi rời khỏi Đình Vỹ?”
Nghe được lời nói của cô, Lâm Tuyết Chi không khỏi cười thầm: “Cô cho rằng tôi đến đây để chia cắt cô và Đình Vỹ?" “Chẳng lẽ không phải à?” Đường Nhã Phương hỏi lại. “Đúng là không phải.”
Câu trả lời của Lâm Tuyết Chi khiến Đường Nhã Phương ngạc nhiên: “Dì à, bác đang đùa tôi sao?”
Bà ấy không đến để ngăn cấm cô và Đình Vỹ, chẳng lẽ bà ấy đến tác hợp cho họ à?
Lâm Tuyết Chi cười nói: “Tôi không giỡn với cô. Lần này tôi đến đây, đúng thật là ba của Đình Vỹ yêu cầu tôi viết một tờ séc trống cho cô, muốn cô tự mình điền số tiền, chỉ cần cô có thể rời khỏi Thế Cẩm, ba thằng bé có thể trả số tiền như cô muốn”
Người giàu có chỉ có trò này thôi à?
Đường Nhã Phương khịt mũi: “Nếu tôi nói tôi muốn cả nhà họ Lục thì sao?”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Chi đanh lại, sau đó mỉm cười: “Cô không phải người tham lam như vậy”
Đường Nhã Phương khế nhướng mày: “Cô à, cô sai rồi, tôi đúng là kẻ tham lam. Số lượng có thể điền vào một tấm séc có hạn, nhưng Đình Vỹ là vô giá, cho nên, tôi cứ ở bên. anh ấy sẽ có lời hơn. “Cô thật sự thích gia cảnh của Đình Vỹ mới yêu thắng ấy sao?" Lâm Tuyết Chi cau mày, có chút không chắc nhìn
CÔ.
Đường Nhã Phương mỉm cười: “Bằng không, cô nghĩ là như thế nào?"
Lâm Tuyết Chi sắc mặt tối sầm, ánh mắt càng thêm cảnh giác: “Nếu tôi nói tôi ủng hộ cô và Đình Vỹ yêu nhau, nhưng nhất định phải để Đình Vỹ từ bỏ nhà họ Lục, cô có còn thích không?" “Từ bỏ nhà họ Lục?” Đường Nhã Phương trong nháy mắt hiểu ra, bà ấy dám tới tìm cô vì chuyện này?
Ủng hộ cô, rồi để Đình Vỹ từ bỏ quyền thừa kế nhà họ
Lục, mơ tưởng này khá là đẹp nhỉ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK