Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178: Anh ta thích chị

Thời tiết miền Nam luôn thay đổi thất thường, vừa rồi còn trời xanh mây trắng, bây giờ lại âm u, mưa như trút nước.

Đường Nhã Phương ngồi trong quán cà phê, đầu tựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bởi vì từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc người người vội vã đi qua đi lại trên đường, vẻ mặt cô rất ấm áp, nhẹ nhàng và bình thản. "Cốc cốc!"

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng chỉ thuộc về cô. Cô quay đầu, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín mặt mũi đứng trước mặt cô.

Cô hơi sửng sốt trong giây lát, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở rộ một nụ cười rực rỡ. "Chào anh Ninh!"

Cô vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại từ trợ lý của anh ta, bảo rằng anh ta muốn gặp cô.

Đường Nhã Phương lập tức đồng ý, cô không hề chần chờ trước người có ơn cứu mạng mình. "Chị dâu! Chị làm vậy... Thật sự quá thiếu dè dặt rồi!"

Lục Đình Chiêu nghe thấy cô đồng ý hẹn với một người đàn ông khác, không nhịn được châm chọc một câu, sau đó còn nói: "Nếu chị để anh trai em biết chuyện này thì chị tiêu rồi đấy!

Đường Nhã Phương tức giận trừng cậu ta: "Cậu không nói ra, tôi cũng không kể ra, ai sẽ biết chứ?" Lục Đình Chiều:

Vâng! Đúng là cậu ta sẽ không nói ra, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là những vệ sĩ đang âm thầm đi theo phía sau, bảo vệ họ cũng không nói. Lần đầu gặp Nghiêm Ninh, ấn tượng đầu tiên trong đầu Lục Đình Chiêu là lạnh nhạt, bình tĩnh, hướng nội.

Khi nhìn thấy anh ta, Nghiêm Ninh hơi sửng sốt trong giây lát, sau đó lễ phép gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, không quan tâm.

Người đàn ông này không hề đơn giản. Đây là ấn tượng thứ hai của Lục Đình Chiêu về người đàn ông này. "Đây là Lục Đình Chiêu em trai tôi!" Đường Nhã

Phương giới thiệu.

Họ Lục ư? Trong mắt Nghiêm Ninh có một tia sáng nhanh chóng lướt qua, mỗi anh ta cong lên thành một nụ cười như có như không: "Em trai của Tổng giám đốc Lục Tổng giám đốc Tập đoàn giải trí Hoàng Đình à?"

Lục Đình Chiêu nhưởng mày, đứng lên và vươn tay ra: "Đúng vậy! Chào anh! Tôi là em trai anh ấy! Rất hân hạnh được quen biết anh!" "Chào cậu! Tôi là Nghiêm Ninh!"

Nghiêm Ninh bắt tay cậu ta nhưng nhanh chóng buông ra rồi quay lại, nhìn về phía Đường Nhã Phương. Trong nháy mắt, ánh mắt anh ta lập tức trở nên dịu dàng.

Lục Đình Chiêu thu tay về, đúng dịp nhìn thấy biến hóa trong mắt anh ta, trong lòng thầm kêu lên một câu "Không may rồi!". Chắc là người đàn ông này có chút ý tử với chị dầu cậu ta.

Chỉ nghe anh ta hỏi: "Cô định ở lại Thanh Thành mấy ngày?" "Chắc cũng không mấy ngày, quay video xong là về ngay.

Cô chỉ cần quay một video, quay cảnh Chu Như Ngọc biểu diễn chuyên nghiệp, cũng không cần tốn nhiều thời gian. Tất nhiên vẫn cần phải xem Chu Như Ngọc có cố ý gây khó dễ cho cô không?

Vừa nghe là cô sẽ ở lại không được mấy ngày, Nghiêm Ninh hơi thất vọng, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng điệu ôn hòa: "Tối nay, tôi mời cô ăn tối nhé!" Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Không cần làm phiền anh đâu! Tôi đã bàn bạc với Đình Chiều rồi, chúng tôi muốn đến tham quan phố ẩm thực Thanh Thành nơi nổi tiếng với nhiều món ăn ngon”

Nụ cười trên môi Nghiêm Ninh phai nhạt nhiều. Mặc dù trong lòng anh ta rất thất vọng, nhưng Nghiêm Ninh cũng không ép buộc cô: "Vậy chúng ta hẹn ngày khác." "Vâng!" Đường Nhã Phương cười yếu ớt gật đầu: "Để hôm khác tôi mời anh, coi như cảm ơn vì lần trước anh đã cứu tôi." "Ừ! Vậy tôi đợi cô mời tôi." Nghiêm Ninh chăm chú nhìn cô, hình như sâu trong đôi mắt đen láy thoáng qua vẻ dịu dàng.

Nghiêm Ninh cố ý xin phép đoàn làm phim để ra gặp cô, anh ta cũng không thể ngồi bao lâu đã vội vã rời đi.

Anh ta biến mất nhanh chóng như khi anh ta đến, tất cả các vị khách và nhân viên quán cà phê đều không chú ý là vừa rồi có một ngôi sao đã xuất hiện ở đây.

Đường Nhã Phương cầm tách cà phê lên, nhấp một ngum. Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói yếu ớt. "Chị dâu! Cái tên Nghiêm Ninh đó thích chị

Phụt"

Mới vừa uống một hớp cà phê đã phải phun hết ra ngoài, Đường Nhã Phương vội vàng rút mấy tớ khăn giấy, lau chùi dấu vết lung tung trước mắt, thuận tiện lau miệng, sau đó quay đầu dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Lục Đình Chiều: "Mất cậu bị quảng gà nặng thế à? Cậu nên đi khám đi!"

Lần trước Nghiêm Ninh cửu cô, đó cũng là lần đầu tiên cô và anh ta gặp nhau, sao anh ta lại thích cô chứ? Cái tên Đình Chiêu này thật là... Đúng là toàn mở mắt nói lung tung mày "Chị dâu! Ánh mắt anh ta nhìn chị không được bình thường, dù anh ta có nói anh ta không thích chị thì em cũng không tin." Lục Đình Chiêu chậc chậc lắc đầu.

Đường Nhã Phương cũng không biết phải nói gì với cậu ta: "Nếu ánh mắt anh ta nhìn tôi giống ánh mắt đang nhìn một con lợn thì sao? Vậy cậu cũng nói là anh ta thích lợn hả?"

Cô thật sự phục cậu ta! Chỉ thông qua một ánh mắt mà cậu ta có thể hiểu lầm là Nghiêm Ninh thích cô. Trí thông minh cỡ này cũng có thể làm say lòng người đấy.

Thấy cô vẫn chưa tin lời mình, Lục Đình Chiêu nhún vai: "Được rồi! Cứ coi như em nhìn lầm rồi."

Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng trong lòng vẫn bắt đầu đề phòng cái tên Nghiêm Ninh kia. Cậu ta cảm thấy mình rất cần để chị dâu hạn chế tiếp xúc với cái tên kia.

Vì vậy cậu ta lại bổ sung: "Chị dâu! Mấy ngày nay chúng ta ở Thanh Thành, trừ lúc đi ngủ, còn những thời gian khác chúng ta nên cố gắng ở cùng một chỗ. Chị muốn gặp ai cũng nhớ báo với em một tiếng. Em cũng không muốn xảy ra chuyện như trong bữa tiệc lần trước."

Ý cậu ta là... Cô muốn gặp ai cũng phải dẫn cậu ta theo.

Đường Nhã Phương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cách dứt khoát: "Ừ! Tôi biết rồi!"

Lục Đình Chiêu rất hài lòng gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta sẽ vào đoàn làm phim."

Vị đạo diễn tiếp nhận bộ phim "Chuyện hậu cung thời nhà Thanh" là một đạo diễn nổi tiếng trong nghề, đồng thời cũng nổi tiếng vì tính khí rất tệ. Vì thế hôm sau, Lục Đình Chiêu và Đường Nhã Phương vừa vào đoàn làm phim đã lập tức nghe thấy tiếng đạo diễn đang mắng chửi người khác. "Chẳng lẽ cô là một con lợn à? Ngay cả một vẻ mặt đau buồn cũng không thể thể hiện được?" "Con mẹ nó! Nếu cô còn không thể diễn tốt thì lập tức cút đi cho tôi! Đừng ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim." Cập *nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Đường Nhã Phương còn nghĩ là mình nhìn lầm rồi, không nhịn được trợn tròn mắt nhìn lại, xem thật kỹ xem người phụ nữ kia có phải Chu Như Ngọc không?

Dù sao Chu Như Ngọc vẫn luôn kiêu ngạo, với tính cách của cô ta thì sao cô ta có thể ngoan ngoãn đứng đó, để người khác mắng mình chứ?

Nhưng cô thật sự không nhìn nhầm, người phụ nữ kia đúng là Chu Như Ngọc.

Đạo diễn lại tiếp tục mắng một lúc lâu mới chịu ngừng, lại bắt đầu quay một lần nữa.

Đường Nhã Phương đứng ở đằng xa, nhìn xem biểu hiện của Chu Như Ngọc, cô dần dần nhíu mày, trong mắt đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Cô đã sớm biết là kỹ năng diễn xuất của Chu Như Ngọc chẳng ra gì, nhưng có thật sự không biết cô ta sẽ diễn dở đến mức này.

Đây là một cảnh Chu Như Ngọc biểu diễn cảnh cuộc sống thường ngày, sau lần đầu tiên được hầu hạ Hoàng Thượng, lại được phong là Thường tại. Kể từ lần đó, Hoàng Thượng cũng chưa từng lâm hạnh cô ta nữa. Cho nên lúc này, cô ta đang ở trong cung của mình, một mình đau khổ, trông mong, chờ đợi Hoàng Thượng. Vì vậy vẻ mặt của cô ta phải vừa trống vắng vừa đau buồn, cần phải diễn xuất vẻ mặt này một cách tự nhiên.

Nhưng Chu Như Ngọc lại diễn ra một vẻ mặt rất buồn cười, nhìn qua thì có vẻ là cô ta đang giả vờ mềm mại xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, không được thoải mái.

Cũng khó trách đạo diễn sẽ tức giận.

Lần này, đạo diễn lại thấy cô ta diễn sai, tức giận đến mức dứt khoát vứt kịch bản, sau đó đứng dậy rời khỏi trường quay.

Các nhân viên công tác thấy vậy, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn nhau, cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.

Đạo diễn vô cùng tức giận, Chu Như Ngọc cũng thật sự bị dọa phát sợ. Cô ta ngỡ ngàng, lúng túng ngồi trên ghế, cũng không biết mình phải làm sao.

Trợ lý Nguyễn Hương Giang đang đứng cạnh đó cũng vội vàng chạy tới, vừa giúp cô ta lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, vừa cố gắng an ủi cô ta: "Chị Như Ngọc! Chị diễn rất tốt. Ông đạo diễn đó chỉ cố ý vạch là tìm sâu, ở không lại thích gây sự cố tìm tì vết, chị không cần quan tâm đến lời ông ta. Đến lúc đó để cho Tổng giám đốc Vi đứng ra giải quyết là được rồi. "Hơn nữa... Nguyễn Hương Giang nghiêng đầu liếc nhìn phía sau nhân viên làm việc, nghe thấy giọng nói quen thuộc đăng kia, ảnh mặt cô ta càng thêm lạnh lùng: "Đường Nhã Phương đến rồi!"

Nghe vậy, Chu Như Ngọc cũng ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt cô ta, chỉ thấy Đường Nhã Phương tươi cười, vẫy vẫy tay về phía cô ta.

Sắc mặt cô ta lập tức trở nên tối tăm, quay lại và thu lại vẻ mất mát vừa rồi, sau đó đứng dậy: "Nếu người ta đã tới, vậy chúng ta đi gặp mặt đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK