Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387: Là em tự theo ý mình

Thành phố Bắc Ninh vào ban đêm, thời tiết đang vào đầu mùa đông, đã có chút lạnh.

Hứa Ngọc Nhã đi theo phía sau Lương Phi Mạc, lên đến sân thượng trên tầng ba. Cô ta mặc một bộ quần áo mỏng, từ bên trong phòng ấm áp đi ra bên ngoài, nhiệt độ đã có sự thay đổi khiến cô ta đột nhiên hắt hơi thành tiếng.

Nghe thấy có tiếng hắt hơi, Lương Phi Mạc quay người lại, thấy cổ cô ta co rúm lại, nhìn người có vẻ rất lạnh.

Lại nhìn thấy trên người cô chỉ đang mặc bộ quần áo rất mỏng manh, anh ta không nói năng gì, chỉ cởi chiếc áo vest đang mặc trên người mình, bước tới khoác lên người cô ta.

Anh ta đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cho Hứa Ngọc Nhã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hai mắt cô ta sáng ngời nhìn Lương Phi Mạc qua thấu kính, trong con mắt như có chút nước ánh lên, cô ta thật sự cảm động. Nhìn thấy vậy, Lương Phi Mạc sợ rằng cô ta hiểu nhầm, anh ta vội vàng giải thích: “Anh sợ em bị lạnh, ông nội lại lo lắng cho em”

Lời giải thích của anh ta giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim cô ta, trong phút chốc hơi lạnh như được trút bỏ, cô ta miễn cưỡng khẽ nhếch khỏe môi hỏi: “Vậy sao?”

Thì ra anh ta không hề dịu dàng với cô ta, cũng không phải quan tâm đến cô ta, chỉ là vì sợ ông nội sẽ lo lắng, nên mới làm như vậy mà thôi.

Như vậy thà cứ để cho cô chịu lạnh đến phát bệnh còn hơn.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai tay của cô ta vẫn giữ chặt lấy chiếc áo khoác của Phi Mạc, trên chiếc áo vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh ta và cả dư vị mát lạnh.

Như vậy, cũng giống như anh ta đang ôm lấy cô ta vậy. Cô ta làm sao nỡ cởi bỏ chiếc áo khoác này xuống chú?

Không phải là dịu dàng, cũng không phải là quan tâm, vậy thì đã sao?

Cô ta không quan tâm.

Lương Phi Mạc bước tới, hai tay chống vào thành lan can, ngước mắt lên nhìn bầu trời đen như mực, mùa đông đến rồi, đến cả những vì sao cũng phải ẩn nấp vì sự lạnh lẽo.

Anh ta mím chặt khóe miệng, ánh mắt nhìn sâu thẳm.

Hứa Ngọc Nhã nhẹ nhàng đi đến đứng bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Biệt thự nhà họ Lương nằm ở lưng chừng núi, từ đây nhìn ra xa, có thể thấy những ánh đèn sáng lung linh ở giữa thành phố nhộn nhịp, có thể hình dung ra, thành phố lúc này nhộn nhịp đến nhường nào.

Khoảnh khắc trầm lặng kéo dài giữa hai người, bên tại không có âm thanh gì khác ngoài tiếng gió.

Rất lâu sau, Hứa Ngọc Nhã mới phá vỡ sự im lặng, cô ta hỏi: “Anh ba, anh muốn nói chuyện gì với em vậy?"

Lương Phi Mạc trầm ngâm một lát, mới chậm rãi hé môi nói: “Những lời hôm nay em nói đều là thật lòng đúng không?”

Thì ra là anh ta muốn hỏi chuyện này.

Sâu trong lòng Hứa Ngọc Nhã có chút thất vọng, nghĩ đến cô ta đã trở về nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến việc muốn nói chuyện cùng cô ta, nhưng không ngờ rằng vẫn không tránh được khỏi chuyện hôn ước giữa hai người họ.

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đương nhiên là thật lòng rồi.” “Vậy thái độ của ông nội thế nào?” Hôm nay trước khi anh ta rời đi, cô ta nói sẽ thuyết phục ông nội, bây giờ anh ta chỉ muốn biết kết quả như thế nào?

Ông nội sẽ phản đối hay ủng hộ? “Anh ba, anh lại không hiểu tính cách của ông nội sao, anh nghĩ ông nội sẽ có phản ứng như thế nào?" Hứa Ngọc Nhã quay người, dùng ánh mắt như muốn thiệu đốt nhìn chấm chấm vào khuôn mặt đầy ẩn ý của anh ta.

Lương Phi Mạc đầu lại, liếc nhìn qua cô ta rồi hỏi: “Ông vẫn không đồng ý, đúng không?"

Hứa Ngọc Nhã khế cười một tiếng: “Ông nội cảm thấy nếu như hôn ước giữa chúng ta bị hủy bỏ, ông sẽ có lỗi với ông nội của em, dù trăm năm sau ông vẫn không có mặt mũi nào để gặp ông nội em. Lương Phi Mạc nhíu lông mày nói: “Ông nội vẫn thật là cố chấp.

Hứa Ngọc Nhã nhìn qua anh ta, hai tay chống lên thành lan can, ánh mắt xa xôi nhìn về phía trước, cô ta khế nói: “Anh ba, anh có còn nhớ khung cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu không? Khi đó, ba mẹ em vừa mất, trong một lúc đột nhiên mất đi hai người em thương yêu nhất, cho dù khi đó em còn rất nhỏ, nhưng em cũng đã biết từ nay trở về sau mình sẽ là đứa trẻ mồ côi, không còn có tình yêu của ba mẹ. Nhưng trong lúc em tưởng chừng như bầu trời sụp đổ, thì ông nội Lương đã xuất hiện, ông đưa em đến nhà họ Lương, em đã nhìn thấy một cậu bé vừa cao vừa gầy”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một lát, quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Lương Phi Mạc, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu không hề che giấu nói: “Anh ấy cười em, nụ cười rất dịu dàng, ấm áp, anh ấy nói: ‘chào mừng em gái, em có thể gọi anh là anh ba, sau này anh sẽ bảo vệ em, từ đó, anh ấy đã ở trong tim của em, qua bao nhiêu năm như vậy, em vẫn luôn một lòng giữ anh ấy ở trong trái tim của mình, em yêu anh ấy, em thật sự rất yêu anh ấy”

Lời tỏ tình vô cùng bất ngờ khiến Lương Phi Mạc không khỏi ngạc nhiên, anh ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình yêu của Hứa Ngọc Nhã, anh ta vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Anh ta không hề nhận ra rằng hành động đó của bản thân đã dẫn đến tổn thương trong mắt cô ta.

Hứa Ngọc Nhã mỉm cười chua chát nói: “Nhưng tiếc là anh ấy không yêu em, anh ấy đã yêu người khác rồi. Giọng nói vừa dứt, không gian lại chìm vào trong tĩnh lặng. “Xin lỗi em, Ngọc Nhã” Một lúc sau, Lương Phi Mạc mới nói, trong giọng nói chứa đựng đầy sự áy náy.

Xin lỗi sao?

Từ trước đến giờ thứ cô ta cần vốn không phải là một lời xin lỗi của anh ta, mà là anh ta có thể yêu cô ta. Cập nhật chương mới nhất* tại TгцуeлАРР.coм

Hứa Ngọc Nhã hít một hơi thật sâu, khuôn mặt thể hiện sự lãnh đạm rồi nói: “Anh ba, anh không cần xin lỗi, đây đều là tự theo ý em, anh không có lỗi.

Cô ta mỉm cười, tiếp tục nói: “Anh ba, anh đừng có gánh nặng tâm lý, dù sao hôm nay em có thể nói ra, có nghĩa là em có thể buông bỏ rồi, em sẽ giúp anh cố gắng thuyết phục ông nội Lương, cho đến khi ông đồng ý lời đề nghị của em thì thôi”

Nhìn vẻ mặt cố tình tỏ ra mạnh mẽ của cô ta, lại còn có lòng muốn giúp mình, Lương Phi Mạc không khỏi mềm lòng, đưa tay khẽ xoa lên đầu cô, nói bằng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Cảm ơn em, Ngọc Nhã, nếu có thể thì em cứ nói ra yêu cầu, anh sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình, để có thể giúp em thực hiện”

Em chỉ muốn anh lấy em, yêu em. Trong lòng Hứa Ngọc Nhã khế nói lên những lời như vậy, nhưng yêu cầu này, lại không nằm trong khả năng có thể của anh ta. Vì vậy, cô ta cân nhắc một lúc, sau đó nói: “Vậy anh.... bớt chút thời gian mời em đi ăn một bữa nhé.” “Đơn giản như vậy sao?" Lương Phi Mạc nhướng mày ngạc nhiên. Hứa Ngọc Nhã khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì anh thường xuyên mời em ăn cơm, chỉ có hai người chúng ta ăn, không được đưa theo người khác.

Lương Phi Mạc không hề do dự mà gật đầu đồng ý đề nghị của cô ta: “Được, em nói là được"

Hứa Ngọc Nhã mỉm cười thích thú, chỉ cần anh ta đồng ý là tốt rồi, như vậy sau này hai người có thể gặp nhau riêng, như vậy anh ta có dần dần có thể nhìn ra được tính tốt của cô ta. “Anh ba, dù sao anh cũng không yêu em, vậy em cũng không yêu anh nữa. Vì vậy anh cũng không thể chỉ một mình hạnh phúc được, cũng nên giới thiệu cho em một bạn trai đi chứ.

Hứa Ngọc Nhã nghiêng đầu, nhướng mày tinh nghịch nhìn anh ta. “Không thành vấn đề” Lương Phi Mạc hào hứng gật đầu: “Vậy em muốn điều kiện như thế nào, mau nói đi. “Ừm...” Hứa Ngọc Nhã suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó cười nói: “Tài giỏi giống như anh ba vậy. “Tài giỏi giống như anh sao?” Lương Phi Mạc nhướng mày ngạc nhiên, sau đó nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Vậy chắc là không còn nữa rồi, anh bảo anh lại tài giỏi như vậy chứ.” “Anh ba, anh vẫn hay tự sướng giống như ngày trước. “Không còn cách nào khác, người ta tài giỏi như vậy, nếu không tự sướng thì để phí mất hai từ tài giỏi rồi.”

Nhìn thấy khuôn mặt Lương Phi Mạc tỏ thái độ coi đó là sự thật hiển nhiên, Hứa Ngọc Nhã cảm thấy vô cùng vui vė.

Trong phút chốc cảm giác như khoảng cách giữa hai người đã không còn nữa, dường như trở về hồi còn nhỏ, anh ta vẫn là một người anh ba yêu thương cô ta, cô ta vẫn là cô em gái thầm thương trộm nhớ anh ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK