Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên một xe ngựa có bốn người một thú đang tiến gần về Nam Cung thành.



Nam Cung thành là một tòa thành lớn, trong thành rất nhộn nhịp, có rất nhiều thương gia tới nơi đây mua bán.



Nhưng muốn tiến vào Nam Cung thành phải trải qua đăng kí mới được, nên rất nhiều người xếp hàng nối đuôi nhau trước cổng thành.



Xe ngựa của bốn người Lâm Thanh Phong cũng không xếp hàng, theo lời của Nam Cung Mị Ảnh thì nàng là người của Nam Cung gia nên khi vào thành cũng không cần thiết làm những thủ tục như vậy.



Hỏa Vân tôn giả nghe theo lời nàng rồi hướng xe tới khu vực dành riêng cho người của các gia tộc để vào thành.



Một thủ vệ nhanh chóng bước ra cản đường.



-Các ngươi là ai? Muốn vào thành thì trước tiên phải đăng kí, mau quay về phía sau xếp hàng chờ tới lượt.



Đây là chức trách của Thủ vệ thành nên Hỏa Vân tôn giả đánh xe cũng không có ác cảm, Nam Cung Mị Ảnh từ trong xe nói với thủ vệ.



-Ta là Nam Cung Mị Ảnh của Nam Cung gia tộc, ta không cần phải làm thủ tục đăng kí nên phiền ngươi nhường đường.



Thủ vệ nghe được lời của Nam Cung Mị Ảnh thì nhanh chóng nhường đường và xin lỗi.



-Xin lỗi Nam Cung tiểu thư, ta cũng không biết đây là xe của tiểu thư nên đã cản đường. Xin tiểu thư chớ trách.



Hỏa Vân tôn giả thấy thủ vệ đã nhường đường thì gật đầu rồi tiếp tục đánh xe vào thành.



Khi chiếc xe đã biến mất thì tên thủ vệ kia lại vẫy tay ra hiệu cho một người gần đó, tên được ra hiệu gật đầu rồi bỏ đi, hướng về Bạch gia.



Động tác của tên thủ vệ làm sao tránh được cảm ứng của Hỏa Vân tôn giả, hắn là một tu sĩ Đại Thừa kì trong phạm vi vạn dặm chỉ cần hắn chú ý thì không gì có thể thoát khỏi cảm giác của hắn.



Hỏa Vân tôn giả nói với Lâm Thanh Phong.



-Tên thủ vệ khi nãy đã cho người thông báo với Bạch Ngọc Lâu, chắc hắn sẽ nhanh xuất hiện thôi.



Lâm Thanh Phong một mặt không có gì cả, điều này đã nằm trong suy đoán của hắn, nếu Bạch Ngọc Lâu không cho người chờ bọn hắn thì mới có quỷ.



Hỏa Vân tôn giả theo lời của Nam Cung Mị Ảnh đánh xe tới trước cửa Nam Cung gia tộc, tới đây thì bọn hắn mới dừng lại rồi xuống xe.



Hai tên thủ vệ của Nam Cung gia tộc khi thấy người tới là Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết thì bọn hắn cúi đầu chào rồi mời bọn họ tiến vào.



Nam Cung Mị Ảnh đi trước, dẫn mọi người tới nơi mà hai tỷ muội nàng đã ở.



Đây là một tòa viện có nhiều phòng ở, rất rộng, giữa viện còn có một hồ nước lớn và có một đình viện nhỏ hơn giữa hồ, nhưng nơi này không có người chăm sóc quét dọn vài tháng nên cỏ bắt đầu mọc rất nhiều.



Nhìn nơi này Nam Cung Mị Ảnh thở dài một hơi, nàng nói Lâm Thanh Phong cùng Hỏa Vân tôn giả có thể tùy ý chọn phòng để ở, còn nàng và Nam Cung Tuyết thì bắt đầu dọn dẹp.



Nhìn hai nàng bắt đầu dọn dẹp thì Lâm Thanh Phong cũng không ngồi yên, hắn cũng đứng lên rôi bắt đầu phụ giúp các nàng.



Một lúc sau, một người trung niên xuất hiện tại trước cổng, người này là phụ thân của Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết, Nam Cung Phi Vân.



Nam Cung Mị Ảnh nhìn thấy người tới là cha nàng nên nàng vui mừng chạy tới.



Nhưng đáp lại nàng chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt của Nam Cung Phi Vân, hắn cau mày nhìn xung quanh rồi nói.



-Các ngươi tại sao lại trở về? Không phải lúc trước ta đã nói các ngươi cũng không cần trở về sao? Còn bọn hắn là ai?



Tuy Nam Cung Phi Vân rất lạnh nhạt nhưng Nam Cung Mị Ảnh vẫn cười nói.



-Phụ thân, đó là Hỏa Vân tôn giả, ngài ấy nhận tiểu Tuyết làm đồ đệ nên mới tới đây gặp cha, còn người kia hắn là Phu quân của con.



Nam Cung Phi Vân sau khi nghe được lời của Nam Cung Mị Ảnh thì hắn tức giận rồi giơ tay hướng về phía nàng hạ xuống một cái tát.



Nhưng tay hắn vẫn chưa kịp chạm tới nàng thì một cánh tay khác đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, đó là Lâm Thanh Phong.



Lúc này Lâm Thanh Phong khuôn mặt có chút khó chịu, hắn nhìn Nam Cung Phi Vân rồi nói.



-Mặc dù ngươi là phụ thân của nàng, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải làm như vậy đi? Nàng là con gái ngươi a.



Lâm Thanh Phong cùng với Nam Cung Phi Vân hai mắt nhìn thẳng vào người đối phương rồi bắt đầu đánh giá đối phương.



Một lúc sau Nam Cung Phi Vân khẽ hừ một tiếng rồi rút tay về, hắn nhìn về Hỏa Vân tôn giả rồi nói.



-Ta cũng không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi nhận Tuyết nhi làm đệ tử thì hiện tại ngươi có thể dẫn nàng rời đi rồi, chuyện của các nàng ta sẽ không quản.



Nam Cung Phi Vân nói rồi phất tay bỏ đi.



Nam Cung Mị Ảnh thấy được phụ thân đã bỏ đi nên hướng về Lâm Thanh Phong giải thích.



-Thật ra phụ thân trước kia cũng không phải lạnh nhạt như vậy, chỉ từ khi mẫu thân mất thì hắn mới trở nên như vậy thôi.



Nam Cung Tuyết thì chỉ đứng một bên cúi đầu, từ lúc sinh ra tới giờ người quan tâm nàng chỉ có một mình tỷ tỷ nên đối với người phụ thân này nàng cũng rất xa lạ.



Trong nhận thức của nàng, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện thì phụ thân mỗi lần xuất hiện đều mang vẻ mặt lạnh nhạt này, chưa lần nào nàng thấy hắn cười.



Thậm chí lúc trước Nam Cung Mị Ảnh bị bệnh thì Nam Cung Phi Vân cũng chỉ xuất hiện đúng một lần vẻ mặt cũng lạnh như băng nhìn xem Nam Cung Mị Ảnh rồi quay đầu bỏ đi.



Một bên khác Hỏa Vân tôn giả nhíu mày, mặc dù hắn cũng từng nhìn thấy nhiều việc tương tự nhưng chưa lần nào hắn lại thấy một người như Nam Cung Phi Vân, Hỏa Vân tôn giả cảm thấy hành động của Nam Cung Phi Vân rất kì quái.



Nghĩ một lát rồi Hỏa Vân tôn giả lắc đầu, quyết định không suy nghĩ nữa mà lại tìm một gian phòng để nghỉ ngơi.



Hỏa Vân tôn giả nhìn ra Nam Cung Phi Vân kì quái thì Lâm Thanh Phong cũng nhận ra có chút không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn lại không biết.



Lâm Thanh Phong thì thở dài nhìn một bên Nam Cung Mị Ảnh còn đang ra sức nói tốt về Nam Cung Phi Vân, hắn cười khổ rồi xoa đầu nàng.



-Hiện tại cũng không còn sớm, hai nàng dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi, ta sẽ đi làm thức ăn.



Nam Cung Mị Ảnh thấy Lâm Thanh Phong cũng không muốn tiếp tục, nàng thở dài rồi gật đầu kéo tay Nam Cung Tuyết tiếp tục dọn dẹp.



….



Trời đã tối, hiện tại Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết cũng đã ngủ, Lâm

Thanh Phong nằm trong phòng trằn trọc, hắn vẫn còn suy nghĩ về hành động của Nam Cung Phi Vân.



Suy nghĩ không được, và cũng không ngủ được nên Lâm Thanh Phong quyết định ra đình viện nhỏ giữa hồ thư giãn.



Ngồi thẫn thờ nhìn ánh trăng chiếu sáng, một lúc sau Lâm Thanh Phong phát hiện sau lưng mình có người tới, mặc dù không quay đầu lại nhưng Lâm Thanh Phong vẫn biết người tới là ai.



Đó là Nam Cung Phi Vân, hắn đứng nhìn Lâm Thanh Phong một lúc sau đó bước lại gần rồi ngồi kế bên.



Hai người yên lặng không nói gì, một lúc sau Nam Cung Phi Vân là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.



-Ngươi là phu quân của Ảnh nhi?



Lâm Thanh Phong cũng không lên tiếng, hắn gật đầu coi như là trả lời Nam Cung Phi Vân.



Nam Cung Phi Vân trầm mặc một hồi rồi tiếp tục nói.



-Có phải Ảnh nhi rất hận ta?



Lâm Thanh Phong lắc đầu, rồi trả lời.



-Nàng không hận ngươi, nàng còn rất ra sức để nói tốt cho ngươi với ta.



Nam Cung Phi Vân cười cười, rồi hắn bắt đầu nói.



-Ngươi biết vì sao ta lại đối với hai nàng như vậy?



Lâm Thanh Phong trầm mặc không trả lời, chính hắn cũng nghĩ không ra tại sao Nam Cung Phi Vân lại lạnh nhạt với hai tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh.



Thấy được Lâm Thanh Phong im lặng nên Nam Cung Phi Vân nói tiếp.



-Thật ra là ta rất thương hai nàng, nhưng hai nàng thật sự quá giống mẫu thân, nhất là Ảnh nhi nó cùng mẫu thân nó như hai giọt nước, mỗi lần nhìn thấy nó thì ta như lại được thấy phu nhân.



-Từ khi phu nhân rời xa ta, ta rất suy sụp, ta lại không có cách nào để đối diện với sự thật nên ta tập trung vào sự vụ của gia tộc để quên đi phu nhân.



-Nhưng ta lại không làm được, mỗi lần nhìn thấy Ảnh nhi thì ta lại nhớ đến phu nhân, vì thế mỗi lần gặp các nàng thì ta lại giả trang lạnh nhạt.



-Nhưng sự vụ trong tộc ngày càng nhiều, nên ta cũng ít có thời gian để gặp các nàng, ta cũng chỉ có thể đảm bảo cho các nàng tiền mỗi tháng mà các nàng nhận được để tự nuôi sống bản thân.



Nam Cung Phi Vân thở dài một hơi, rồi nhìn lên ánh trăng cảm thán.



-Ta thật sự là một người cha thất bại.



Lâm Thanh Phong nhìn Nam Cung Phi Vân rồi gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, hắn nói.



-Ngươi cũng không thất bại, ít ra ngươi đã cố gắng bảo vệ các nàng, nhìn lúc các nàng bị truy sát thì biết, chỉ có Luyện Khí kì tu sĩ truy sát các nàng, nhưng lại không có Trúc Cơ kì, nếu như có một tên Trúc Cơ kì truy sát thì các nàng cũng không có cơ hội gặp được ta.



…..Hết Chương 38….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK