Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, Lâm Cường nói những lời này cũng không phải là do ông coi thường những người kia, nhưng theo những gì đã được ghi chép lại thì chỉ có Hùng Vương, người mang huyết mạch Thần Long mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được Ma Vương.



Bởi vì chỉ có người mang huyết mạch Thần Long mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của những pháp thuật mà Lạc Long Quân truyền lại, vì thế việc phong ấn yêu ma cũng chỉ có thể để Hùng Vương làm.



Lúc trước Lâm Cường đã suy yếu tới tột đỉnh nên ông không thể gia cố phong ấn, còn Lâm Thanh Phong lại càng không thể bởi vì hắn còn chưa bắt đầu học pháp thuật thì làm sao có thể gia cố phong ấn? Cũng vì thế nên việc gia cố phong ấn được giao lại cho những người khác.



Lâm Cường hừ một tiếng.



-Từ đó tới giờ cũng không có Hùng Vương nào như mày, ngay cả tao cũng phải học pháp thuật từ nhỏ, còn mày thì lớn già đầu rồi mới bắt đầu học pháp thuật.



Lâm Cường nói tới đây thì Trần Thị Hoa lập tức phản bác.



-Ông còn dám nói? Từ nhỏ ông không cho nó học pháp thuật, cho tới bây giờ ông lại đi trách nó?



Lâm Cường cứng người, ông chỉ biết lắc đầu cười khổ, chuyện này là do ông quyết định, nên ông không còn đường nào chối cãi.



Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào khác mà đành phải lên tiếng.



-Thôi được rồi, hai người cũng đừng cãi nhau nữa, bây giờ cơm cũng đã ăn xong rồi, hai người lên phòng nghỉ sớm đi, ngày mai con sẽ theo cha học pháp thuật là được.



Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa hai người cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, sau khi ăn xong thì bọn họ liền lên phòng nghỉ ngơi, chỉ để lại Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người ở lại.



Nam Cung Mị Ảnh ngồi vào bàn im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Phong, nàng biết rõ là hắn có chuyện đang giấu nàng, nên nàng muốn hắn nói ra, bị nàng nhìn chằm chằm, Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt.



-Cô nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt ta có dính gì sao?



Lúc này Nam Cung Mị Ảnh mới gật đầu, nàng khoanh tay, dựa lưng vào ghế, rồi nghiêm túc nói.



-Tất cả, chàng có chuyện gì không muốn nói cho ta nghe thì nên nói hết ra.



-Chàng cũng đừng tiếp tục giấu diếm, ở chung với chàng bao nhiêu năm đừng nghĩ ta nhìn không ra.



Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn đành phải nói ra, nhưng vẫn giấu đi một phần.



-Cũng không phải là chuyện to tát, nhưng có chút người vì cô nên muốn gây chuyện với ta.



Nam Cung Mị Ảnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu.



-Là Phượng tỷ sao?



Lâm Thanh Phong có chút giật mình nhìn Nam Cung Mị Ảnh, nhưng lại nghĩ tới nàng là một tu sĩ, đầu não của nàng suy nghĩ nhiều hơn người bình thường thì hắn cũng không để ý nữa, hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nói.



-Cũng không chắc, chỉ là nghe bọn lưu manh nói rằng người thuê bọn hắn là Phượng tỷ, vì thế ta muốn gặp cô ta một lần để nói chuyện.



Nam Cung Mị Ảnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu.



-Được rồi, chuyện này ta sẽ không quản, chàng cứ tự mình giải quyết là được.



Dừng một chút, Nam Cung Mị Ảnh lại nói tiếp.



-Nhưng mà, Phượng tỷ dù gì cũng là người quen của ta, nàng ấy lúc trước đã giúp đỡ ta nhiều lắm, nàng có hơi thẳng tính, nếu không thuyết phục được nàng đi gặp mặt thì hãy tìm ta.



Lâm Thanh Phong cười khổ, hắn thật sự chỉ muốn nói chuyện mà thôi, cũng không muốn làm ra chuyện gì khác, nhưng Nam Cung Mị Ảnh đã nói vậy thì hắn đành gật đầu.



-Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ cố gắng thuyết phục nàng ấy.



Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới chấp nhận, nàng đứng dậy dọn dẹp chén đĩa trên bàn rồi xoay người đi vào trong.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn cầm lấy điện thoại rồi bắt đầu bấm dãy số mà những tên khi sáng đã đưa cho hắn, chờ đợi một lúc sau thì bên kia rốt cục cũng có người bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ cất lên.



-Alo?



Lâm Thanh Phong cũng không trả lời ngay, hắn im lặng một chút rồi mới lên tiếng.



-Là Phượng tỷ sao?



Người bên kia đúng là Phượng tỷ, nghe xong câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Phượng tỷ cũng ngay lập tức trả lời.



-Đúng, việc chị giao bên các em đã làm xong chưa?



Phượng tỷ cũng không hỏi nhiều mà ngay lập tức vào vấn đề chính, bởi vì đây là số điện thoại mới mà nàng tiện tay mua được bên đường, nàng chỉ dùng nó để liên lạc với bọn người đã đi tìm Lâm Thanh Phong mà thôi, ngoài bọn người đó ra thì cũng không ai biết.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mới nói.



-Ta là Lâm Thanh Phong, ngày mai chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện sao?



Đầu dây bên kia lập tức trở nên yên tĩnh, Phượng tỷ cũng không ngờ được người gọi cho mình là Lâm Thanh Phong, nhưng chỉ vài giây sau đó nàng liền lấy lại bình tĩnh.



-Cũng không cần gặp mặt, giữa chúng ta cũng không có chuyện gì để nói, cậu chỉ cần tránh xa Mị Ảnh là được rồi.



-Cậu nên biết rằng, Mị Ảnh là một người con gái tốt, một người đàn ông như cậu không xứng đáng với em ấy.



Phượng tỷ nói xong cũng không đợi Lâm Thanh Phong nói gì thì liền cúp máy.



Nghe được những tiếng “ tút, tút…” từ điện thoại, Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn gãi đầu một cái rồi tiếp tục bấm số gọi lại, nhưng chỉ nghe được một giọng nói nhẹ nhàng :” Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…”



Lâm Thanh Phong cũng bó tay, mặc dù chuyện này không đáng kể gì nhưng hắn vẫn phải giải quyết cho tốt, cứ để mặc Phượng tỷ gây chuyện thì sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của gia đình hắn.



Bước vào trong bếp, Nam Cung Mị Ảnh vẫn đang dọn dẹp, Lâm Thanh Phong bước tới gần, nhưng cũng không cần hắn lên tiếng thì nàng đã nói trước.



-Thất bại rồi đúng không?



Lâm Thanh Phong thở dài im lặng, Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt cũng không biến hoá, điều này nàng đã đoán được ngay từ đầu rồi, nàng gật đầu một cái.



-Chàng ngồi đó đợi ta một chút.



….



Tại nhà riêng của Nam Cung Mị Ảnh, Phượng tỷ ngồi trên ghế salon, tay che trán, hai hàng lông mày nhăn lại, bên cạnh nàng đang có hai người đang ngồi đối diện, một nam và một nữ, là Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh.



Lâm Thanh Phong hai mắt tò mò nhìn khắp nơi trong nhà, trong ấn tượng của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn bước vào một căn nhà sang trọng như thế này.



Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt nghiêm túc, nàng cũng không để ý tới Lâm Thanh Phong, nhìn Phượng tỷ rồi nói.



-Phượng tỷ, lúc trước ta đã từng nói qua đúng không? Tại sao tỷ cứ nhất quyết xen vào chuyện của ta?



Phượng tỷ vẻ mặt tiếc hận cau mày lên tiếng.



-Mị Ảnh, chị cũng đã nói với em rồi, em cũng phải nghĩ tới tương lai của chính mình, đừng vì một tên đàn ông vô tình vô nghĩa mà hủy bỏ tiền đồ chứ?



Lâm Thanh Phong giật mình, hắn không biết trong ấn tượng của Phượng tỷ thì hắn là một người tệ hại tới mức nào, nhưng đã liên quan tới hắn thì hắn phải lên tiếng.



Nhưng Lâm Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng thì Nam Cung Mị Ảnh đã lạnh nhạt lên tiếng trước.



-Phượng tỷ, đây là lần thứ hai ta cảnh cáo tỷ, không được nói xấu phu quân của ta, nếu tỷ còn tiếp tục làm vậy thêm một lần nữa thì đừng trách sao ta không nể tình.



Phượng tỷ vẻ mặt cứng đờ, đây là lần thứ hai nàng bị Nam Cung Mị Ảnh cảnh cáo, tuy lần này Nam Cung Mị Ảnh chỉ hời hợt nói một câu và cũng không làm gì khác, nhưng ấn tượng từ lần cảnh cáo trước đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí nàng.



Phượng tỷ gian nan nuốt vào một ngụm nước bọt, nàng cũng không tiếp tục nói gì nữa.



Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi.



-Phượng tỷ, ta biết là tỷ muốn tốt cho ta, muốn ta trước tiên gây dựng sự nghiệp rồi mới tính tới hôn nhân, ta rất cảm kích tỷ.



-Nhưng tỷ phải biết rằng, đối với ta thì những thứ đó không quan trọng, ta chỉ muốn ở bên người mà ta thương yêu, sống cuộc sống bình thường tới hết đời mà thôi.



Sau khi Nam Cung Mị Ảnh nói ra những lời này, Lâm Thanh Phong có chút ngại ngùng trái tim điên cuồng nhảy loạn, hắn giả vờ nghiêm túc ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc để che dấu đi sự xấu hổ của mình.



Nhưng điều hắn muốn làm căn bản là vô ích, thay vì hắn cứ hành động như bình thường thì không sao, nhưng thái độ của hắn đột ngột thay đổi 180 độ liền khiến Phượng tỷ cùng Nam Cung Mị Ảnh hai người chú ý, ánh mắt của hai người vừa liếc qua một chút thì liền biết ý định của hắn, Nam Cung Mị Ảnh phì cười.



-Phu quân, chàng bớt giả trang nha, diễn kỹ của chàng quá tệ, chàng diễn chỉ khiến người ta thấy buồn cười mà thôi.



Lâm Thanh Phong ngại ngùng gãi đầu, lần này thật quá xấu hổ rồi khiến hắn cũng không biết nói gì mới tốt.



Phượng tỷ sắc mặt đen kịt, nàng lắc đầu thở dài tiếc hận, nàng thật sự không nhìn ra Lâm Thanh Phong có điều gì tốt mà hắn có thể khiến Nam Cung Mị Ảnh say mê tới như vậy, nhưng nàng chỉ đành im lặng, bởi vì nàng biết được rằng nếu nàng còn tiếp tục nói tới chuyện này thì Nam Cung Mị Ảnh nhất định sẽ trở mặt.



….Hết Chương 199….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK