Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ? Nói như vậy, lão tổ tông ngài không muốn ta tới đây đâu?” Lão Tông chủ vừa dứt lời, không biết từ nơi nào Nam Cung Tuyết, Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt ba người đã xuất hiện sau lưng hắn mỉm cười nói.



“Con mẹ nó, Chiến Thiên tiểu tử, về sau ngươi ít dùng dịch chuyển tức thời loại pháp thuật này một chút a.” Lão Tông chủ trong lòng kêu khổ không thôi, sau lưng nổi lên một trận ác hàn, nhưng dù gì cũng là một đại thừa kì tôn giả, đồng thời đã nhiều lần đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của Nam Cung Tuyết, hắn nhanh chóng làm ra đối ứng, một mặt bình tĩnh cười nói.



-Đâu có, ta chỉ nói đùa mà thôi, vì sao ta lại không muốn gặp mặt đồ tôn đáng yêu của ta đâu?



“Hứ…” Nam Cung Tuyết một bộ trường bào màu xanh lục, khoanh tay bĩu môi.



“Cáo già.” Vô Cực Tử cũng đồng dạng bĩu môi nói.



“Khục…” Lão Tông chủ trong lòng nhảy loạn, nhưng bề ngoài không đổi sắc ho nhẹ một tiếng nhanh chóng đổi đề tài.



-Ba người các ngươi vì sao lại tới đây đâu?



“A, xuýt chút đã quên rồi.” Nghe Lão Tông chủ nhắc nhở, Nam Cung Tuyết bỗng chốc sực nhớ ra, nàng vui vẻ nói.



-Lão Tổ Tông, Chiến Thiên đại ca nói, tỷ phu cùng tỷ tỷ, hai người đang trên đường tới đây nha.



“A? Thật sao Chiến Thiên?” Lão Tông chủ còn chưa có phản ứng thì Vô Cực Tử đã một mặt kinh ngạc hỏi lại.



“Là thật, Vô Cực Tử tiền bối.” Chiến Thiên mỉm cười gật đầu, đồng thời chỉ tay về một phía rồi nói.



-Nhờ Son Goku cùng Vegeta gây ra động tĩnh, nên nhờ đó mà ta cảm ứng được khí tức của sư phụ còn có sư mẫu, hai người bọn họ ở tại một ngọn núi cách đây hơn hai ngàn dặm a.



“Haha… rốt cục bảo khố… à không, tên đó cuối cùng cũng tới sao?” Lão Tông chủ cười nói, trong lòng còn âm thầm chờ mong.



-Không biết hắn mang tới cho ta kinh hỉ gì đây?



“Cái gì bảo khố?” Nam Cung Tuyết lườm Lão Tông chủ một cái gằn giọng hỏi, chỉ thấy hắn một mặt không đổi sắc ngây ngốc hỏi.



-Bảo khố nào? Vô Cực Tử, ngươi có nghe ta nhắc gì tới bảo khố sao?



“Cắt, lão hồ ly, lại còn muốn kéo ta vào? Không hố ngươi là không được.” Vô Cực Tử trong lòng tràn đầy ác ý, khóe miệng kéo lên nụ cười gật đầu nói.



-Nghe rất rõ ràng, ngươi nói Lâm Thanh Phong là tòa bảo khố.



“Heo đồng đội.” Lão Tông chủ đánh cái rùng mình, trong lòng khổ không thể tả quay mặt về phía Nam Cung Tuyết, chỉ thấy gương mặt nàng treo nụ cười lạnh.



“Ực…” Nuốt một ngụm nước bọt, Lão Tông chủ cắn răng giải thích.



-Không có, Tuyết nhi, ngươi phải tin tưởng ta à.



“Hắc hắc…lão tổ tông, ngài cứ nói xem?” Nam Cung Tuyết lạnh lùng cười, Lão Tông chủ cũng hết cách, chỉ đành đánh ánh mắt “cầu cứu” nhìn về Chiến Thiên, chỉ thấy Chiến Thiên, Mị Nguyệt hai người không biết từ lúc nào đã kéo nhau đi sang một bên, ngẩng đầu nhìn trời, Chiến Thiên còn nói.



-Lão bà, ngươi nhìn xem, hôm nay mặt trời sáng mù mắt a…



“Các ngươi…” Lão Tông chủ khóe miệng co quắp, trong lòng khổ không thể tả, nhìn vẻ mặt hắn lúc này, Nam Cung Tuyết cũng không muốn để hắn xoắn xuýt quá lâu liền lắc đầu cười nói.



-Không có chuyện gì nha, lão tổ tông.



-Lần này ta tới đây, là muốn ngài cho phép chúng ta ra ngoài đưa tỷ phu cùng tỷ tỷ hai người tới đây.



-Còn bằng không, với đặc tính “mù đường” của tỷ phu, không biết ngày nào tháng nào bọn họ mới có thể tới được đây a.



“Ta không cho phép.” Nghe được lời này, Lão Tông chủ ngay lập tức lắc đầu từ chối.



-Con cũng biết, hiện tại bên ngoài còn có người của Hỏa Thánh ngày đêm nhìn chằm chằm chúng ta.



-Ngay cả những sư huynh đệ khác đi ra ngoài đều gặp phải nguy hiểm, còn con thân là đệ tử của Hỏa Vân, sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm hơn, vì thế ta không cho phép con đi ra.



“Nhưng mà, còn có Chiến Thiên ca ca cùng Mị Nguyệt tỷ tỷ hai người bảo vệ con đây.” Nam Cung Tuyết bình tĩnh lắc đầu một cái rồi nói.



-Lão tổ tông ngài cũng nhìn rõ được thực lực của Chiến Thiên ca ca, nếu không phải Hỏa Thánh đích thân ra tay, bọn người kia sẽ không thể nào bắt được con.



-Còn nha, nếu Hỏa Thánh thật sự xuất hiện, Chiến Thiên ca ca liền có thể dùng dịch chuyển tức thời a, ngay cả lão tổ tông ngài cũng không bắt được Chiến Thiên ca ca thì Hỏa Thánh người này có thể sao?



Nam Cung Tuyết nở nụ cười tinh quái, lần này Lão Tông chủ cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành im lặng không nói, nếu nói không tức là đồng ý cho Nam Cung Tuyết rời đi, cũng đẩy nàng vào nguy hiểm, còn nếu gật đầu tức là tự nhận mình yếu kém hơn Hỏa Thánh, thân là một Đại Thừa kì, mặc dù thực lực có kém hơn đối thủ, nhưng cũng không thể nào tự mình nhận như vậy a.



Nhìn Lão Tông chủ im lặng một lúc lâu, Vô Cực Tử rốt cục nhìn không được lắc đầu nói.



-Ngươi cứ để nàng rời đi a, có Lâm Thanh Phong tên tiểu tử kia cùng đồ đệ ta ở đó, bọn họ sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.



“Nếu ngươi cũng đã nói như vậy… ta liền mặc kệ.” Lão Tông chủ rốt cục tìm được bậc thang xuống đài, hắn thở ra một hơi rồi lấy ra một cái lệnh bài tương tự như lệnh bài lúc trước đã đưa Son Goku, ném nó cho Nam Cung Tuyết rồi dặn dò.



-Nhớ phải cẩn thận một chút.



“Haha, ta liền biết lão tổ tông ngài tốt nhất.” Bắt lấy lệnh bài, Nam Cung Tuyết một mặt vui vẻ cười nói, sau đó liền kéo lấy Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt cả hai chạy ra ngoài.



Nhìn nàng vui vẻ như vậy Lão Tông chủ chỉ đành lắc đầu cười khổ.



-Bây giờ, ta liền tin lời lúc trước ngươi nói a.



-Nếu ta làm hại Lâm Thanh Phong tiểu tử kia, nàng liền quay lại cắn bọn ta à.



“Haha, ngươi cũng không phải địch nhân của hắn a.” Vô Cực Tử cười nói.



“Cũng đúng, ta cũng không cần lo lắng chuyện này nha.” Lão Tông chủ trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói.



-Các ngươi đã tách nhau ra hơn 20 năm đúng không?



-Ngươi nghĩ thực lực của hắn hiện tại đã tới mức nào?



“Về chuyện này sao?” Vô Cực Tử trầm ngâm một chút rồi nói.



-Ta không biết, dù sao cũng không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường làm thước đo để so sánh với hắn.



...



Ở một bên khác, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người đang lang thang trong rừng.



Lâm Thanh Phong xoắn xuýt gãi đầu hỏi.



-Lão bà, ngươi nghĩ chúng ta đi đúng hướng hay không?



“Hắc, ta không biết nha, dù sao cũng là chàng dẫn đường a.” Nam Cung Mị Ảnh chỉ biết lắc đầu cười nói.



“Đúng nha, theo tốc độ này, hai người cứ đi về phía trước ba ngày nữa là sẽ gặp đội quân của Hỏa Thánh a.”



“Ồ? Cứ đi theo đường này trong hai ngày sao? Tốt a…” Giọng nói của Nam Cung Tuyết từ phía sau cất lên, cũng không khiến Lâm Thanh Phong chú ý, hắn vẫn một mực đi về phía trước, chỉ có Nam Cung Mị Ảnh một mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói.



-Phu quân, chàng quay lại nhìn một chút a…



“A lặc? Có chuyện gì?” Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức xoay người lại, chỉ thấy Nam Cung Tuyết, Chiến Thiên, Mị Nguyệt xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, Chiến Thiên vẫn như lúc trước, một bộ võ phục màu cam tương tự Son Goku, Mị Nguyệt cũng như vậy, chỉ là thay đổi kiểu dáng một chút, đang cùng Nam Cung Mị Ảnh một bên vừa nhìn hắn vừa cười.



“…”



“Tốt a.” Lâm Thanh Phong đầu não có chút chậm nhịp, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, bốn người này lại cùng nhau đùa giỡn hắn.



Lâm Thanh Phong nghiến răng ken két, bóp tay vài cái rồi nói.



-Chiến Thiên a, lâu ngày không gặp, có lẽ thân là sư phụ nên ta phải kiểm tra thực lực của ngươi một chút.



Đối với việc Lâm Thanh Phong đột nhiên muốn kiểm tra thực lực, Chiến Thiên nhìn rõ là do hắn đang xấu hổ, đồng thời những ngày này, thực lực của Chiến Thiên cũng một đường tăng cao, tuy trong lòng vẫn cung kính Lâm Thanh Phong là sư phụ, nhưng hắn cũng không chút nào e ngại việc phải đánh nhau với Lâm Thanh Phong a.



“Tốt a, sư phụ, suốt những năm này, ta cũng không chút nào lười biếng đâu.” Mỉm cười đáp ứng một tiếng thân ảnh Chiến Thiên cùng Lâm Thanh Phong hai người ngay lập tức biến mất, và xuất hiện ở trên cao cách mặt đất hơn chục dặm.



Lâm Thanh Phong áo bào phất phơ trong gió, đứng chắp tay sau lưng cười nói.



-Dùng hết toàn bộ thực lực nha, ta đã nghe nói ngươi có thể dùng Bản Năng Vô Cực để đánh ngang tay với Hợp Thể kì Viên Mãn mà không bị thương một chút nào, đừng làm ta thất vọng.



“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên khẽ gật đầu một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.



Trong phút chốc, không khí xung quanh bỗng chốc dừng lại, áo bào trên người Lâm Thanh Phong cũng dừng lay động, chỉ riêng bộ võ phục trên người Chiến Thiên cùng bộ tóc đen của hắn còn phấp phới.



Nhiệt độ xung quanh Chiến Thiên lúc này bỗng chốc dâng cao, đồng thời từ cả thân thể hắn được bao phủ bởi một đoàn khí màu xanh nhạt, một luồng ánh sáng từ trong cơ thể phát ra, Chiến Thiên rốt cục mở hai mắt.



Một đôi mắt bạc nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Thanh Phong, nhìn cảnh này, Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu nói.



-Không tệ, chỉ trong ba giây liền có thể tiến vào trạng thái này, chứng tỏ những năm này ngươi cũng không bỏ lỡ việc tập luyện nha.



….Hết Chương 301….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK