Trời sáng hẳn, Lâm Thanh Phong cũng bắt đầu nấu thức ăn, từ nhẫn trữ vật hắn lấy ra nguyên liệu để làm súp rồi bắt đầu lu bù với công việc.
Nam Cung Mị Ảnh thì đi đánh thức Nam Cung Tuyết cùng với tiểu Hắc, còn Bạch Tiểu Phụng cũng đã thức dậy và đang cho ngựa ăn uống.
Nấu xong nồi súp Lâm Thanh Phong vẫy tay gọi tiểu Hắc rồi ném cho nó một viên linh thạch, sau đó lại lấy ra năm cái chén hắn hét lớn.
-Ăn cơm thôi, chúng ta mau ăn cơm rồi lại tiếp tục lên đường a.
Nghe được tiếng kêu của Lâm Thanh Phong, bốn bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Nhìn thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi dùng muôi múc từng chén đưa cho từng người.
Tại sao lại là bốn người? Vì trong đó có cả Hỏa Vân tôn giả a, mặc dù đã đạt được cảnh giới ích cốc nhưng hôm qua sau khi ăn gà nướng mà Lâm Thanh Phong đã nấu, Hỏa Vân tôn giả cũng không khỏi thán phục với tài nấu ăn của Lâm Thanh Phong.
Hỏa Vân tôn giả nhìn trong tay chén súp, hắn rất tò mò không biết đây là gì, nước thì cứ sền sệt trộn lẫn trong đó rất nhiều loại rau quả, hắn nhìn về Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cảm nhận được ánh mắt của Hỏa Vân tôn giả nên hắn nói.
-Đây là súp, một loại thức ăn có thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho bữa sáng, ngươi chỉ cần đưa chén lên miệng rồi húp là được.
Hỏa Vân tôn giả cái hiểu cái không gật đầu rồi cầm chén đưa lên miệng húp, húp được một miếng ánh mắt của hắn phát sáng.
Hắn húp sạch trong một hơi, rồi buông chén xuống thở ra một tiếng.
Hắn không ngờ là món ăn này nhìn khá lạ nhưng thật sự rất ngon, nhìn trong nồi vẫn còn súp Hỏa Vân tôn giả đưa tay cầm lấy cái muôi muốn múc thêm vài muỗng.
Nhưng lúc này chỉ thấy Lâm Thanh Phong đưa một ngón tay chăn lại hành động của hắn.
Hỏa Vân tôn giả thật sự muốn khóc, hắn quay đầu nhìn Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong không thèm để ý tới ánh mắt của hắn mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
-Mười viên linh thạch Trung phẩm.
Hỏa Vân tôn giả nghẹn lời, hắn quyết định không tiếp tục nói chuyện với Lâm Thanh Phong, hắn quay đầu sang một bên ngồi tự kỉ.
Bạch Tiểu Phụng ăn xong chén của mình, hắn cũng lấy tay múc thêm một chén, Lâm Thanh Phong không ngăn cản.
Hỏa Vân tôn giả nhìn thấy cảnh này, hắn nhíu mày rồi quay lại hỏi Lâm Thanh Phong.
-Tại sao hắn lại được múc thêm còn ta thì không?
Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không thèm nhìn hắn mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
-Hắn giúp chúng ta chăm sóc ngựa, còn giúp chúng ta đánh xe nên hắn có thể được thêm phần, còn ngươi thì sao? Ngươi đã giúp được cho chúng ta cái gì à?
Hỏa Vân tôn giả nghẹn lời, hắn chỉ mới gặp bọn Lâm Thanh Phong vào hôm qua thì làm sao giúp được gì, hắn thở dài một hơi rồi quay sang nhìn Bạch Tiểu Phụng.
Thấy được ánh mắt của Hỏa Vân tôn giả, Bạch Tiểu Phụng cười toe toét hắn nhanh tay đưa ra số một rồi nói với Hỏa Vân tôn giả.
-Mười viên linh thạch hạ phẩm.
Hỏa Vân tôn giả ngẩng đầu nhìn trời thở dài, thế đạo bây giờ người với người nói chuyện với nhau chỉ bằng tiền bạc hay sao?
Thở dài thì thở dài, nhưng Hỏa Vân tôn giả cũng đưa ra mười viên linh thạch hạ phẩm cho Bạch Tiểu Phụng, khiến Bạch Tiểu Phụng cười không ngậm được mồm.
Bạch Tiểu Phụng thầm nghĩ đoạn đường này còn dài như vậy, mỗi ngày mười viên thì về tới Nam Cung thành ta cũng được hơn ba trăm viên a, lần này không uổng công đi theo ân công á, theo ân công thì có lộc ăn.
Bạch Tiểu Phụng mở mộng tới một tương lai tươi sáng, hắn đưa hai mắt lấp lánh kim quang nhìn về Lâm Thanh Phong, khiến Lâm Thanh Phong nổi da gà vội vàng lắc tay.
-Ta đã nói, ta không chơi gay ngươi nên chết tâm đi.
Bạch Tiểu Phụng mặc kệ những gì Lâm Thanh Phong nói, ánh mắt của hắn nhìn Lâm Thanh Phong ngày càng sáng hơn, không thể làm gì khác nên Lâm Thanh Phong múc
thêm một chén đưa tới trước mặt hắn khiến hắn dời đi tầm mắt.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Hỏa Vân tôn giả tới trước mặt Nam Cung Tuyết hắn ho nhẹ rồi nói.
-Hiện tại, vi sư sẽ đưa ngươi lễ vật gặp mặt a.
Nói rồi Hỏa Vân tôn giả lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đôi giày của nữ nhi, hắn tiếp tục nói.
-Đôi giày này là một kiện pháp khí, phẩm cấp rất cao, hiện tại ngươi cũng không phát huy được khả năng của nó ít nhất ngươi phải đạt tới Kim Đan kì mới có thể, dù là hiện tại không phát huy được khả năng nhưng nó cũng có thể giúp ngươi gia tăng tốc độ di chuyển cùng với nó biết tự do thu phóng độ lớn nhỏ để vừa chân người mang còn rất nhẹ độ phòng ngự cũng khá nó coi như là món quà của vi sư tiễn ngươi đi.
Nam Cung Tuyết hai mắt tỏa sáng nhìn về đôi giày, một bên Nam Cung Mị Ảnh có chút hâm mộ còn Lâm Thanh Phong thì gật đầu, Bạch Tiểu Phụng mặc dù hâm mộ nhưng hắn cũng không liên quan tới chuyện này nên hắn không quản.
Nam Cung Tuyết tiếp nhận đôi giày, nàng cắn nhẹ trên tay chảy ra một giọt máu nhỏ vào đôi giày thì đôi giày phát ra ánh sáng.
Ánh sáng qua đi, hiện lên đôi giày một dòng chữ Hỏa Bích hài, đây cũng là tên của kiên pháp khí mà Hỏa Vân tôn giả đưa cho Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết vui sướng gật đầu, nàng nhanh chóng tháo ra đôi giày hiện tại của mình rồi thay bằng đôi Hỏa Bích hài.
Hỏa Bích hài đưa vào chân nàng thì lại pháp ra một luồng ánh sáng, sau đó tự động điều chỉnh để ôm sát chân của nàng.
Nam Cung Tuyết đứng dậy vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, Nam Cung Mị Ảnh nhìn nàng mỉm cười.
Hỏa Vân tôn giả thì thở nhẹ ra một hơi, cả đêm qua hắn thức trắng để suy nghĩ tìm một món phù hợp với nàng mà không thể quá nát.
Thấy Nam Cung Tuyết vui vẻ, Hỏa Vân tôn giả cũng nói.
-Hiện tại Tuyết nhi ngươi có thể theo ta về tông môn được chứ?
Nam Cung Tuyết nghe lời Hỏa Vân tôn giả thì nàng dừng lại, cúi đầu nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh lưu luyến không muốn rời xa.
Lâm Thanh Phong nhìn nàng rồi nhíu mày một cái, hắn bước lên nói với Hỏa Vân tôn giả.
-Tôn giả, hiện tại chúng ta phải xử lý một ít chuyện nhà, nên ngài có thể đợi khi chúng ta xong việc rồi lại trở về không?
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời của Lâm Thanh Phong thì hắn cũng nhíu mày, hắn có chút tò mò nên hỏi Lâm Thanh Phong.
-Chuyện gì đã xảy ra?
Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, rồi đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Hỏa Vân tôn giả, Hỏa Vân tôn giả nghe xong thì một mặt cười lạnh.
-Tốt, haha, tốt lắm, tốt một cái Kim Đan kì con kiến hôi, cũng dám truy sát đồ nhi của ta.
Bạch Tiểu Phụng ở một bên cười khổ, lần này hắn biết Bạch gia xong rồi, không chỉ chọc tới Lâm Thanh Phong, hiện tại còn chọc tới một vị cao thủ.
Lâm Thanh Phong sờ cằm nghĩ nghĩ một cái rồi hắn lại nói với Hỏa Vân tôn giả.
-Chuyện của Bạch gia hiện tại không nói, nhưng tôn giả có thể biết làm cách nào để trị hết những vết sẹo trên người các nàng không? Thật sự các nàng bị lưu lại sẹo nhiều lắm.
Hỏa Vân tôn giả nghe rồi sờ cằm, hắn cũng nói.
-Cũng đúng, hiện tại điều quan trọng hơn là phải trị hết những vết sẹo trên người các nàng a.
-Đồ nhi của ta cũng không thể mang những vết sẹo xấu xí trên người được.
Nói rồi Hỏa Vân tôn giả lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược hắn nói tiếp.
-Đây là Dưỡng Nhan đan, chúng nó có thể trị hết những vết sẹo lưu trên người các nàng, chỉ cần những vết sẹo đó không phải là bị nguyền rủa thì sẽ trị hết.
Hỏa Vân tôn giả mở nắp bình ra, một mùi thơm bay ra từ trong bình, ai hít một hơi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu, hắn đổ ra hai viên đưa cho Nam Cung Tuyết cùng Nam Cung Mị Ảnh mỗi người một viên sau đó hắn đóng nắp lại rồi cất đi.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết cầm trên tay hai viên đan dược sững sờ nhìn nhau, hai nàng gật đầu một cái rồi uống hết.
Một lát sau công dụng của thuốc bắt đầu hiện ra, Nam Cung Tuyết cảm thấy cánh tay có chút ngứa, nàng kéo lên tay áo lộ ra một cánh tay trắng ngần, còn những vết sẹo đã bị bong tróc rơi xuống.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không khác, nhưng nàng có nhiều vết sẹo lắm, nên nàng phải tìm một chỗ để cởi áo ra để loại bỏ hết những vết sẹo bị bong tróc.
Nàng không muốn ai nhìn được mình trong tình cảnh này nếu có nhìn thấy thì nhất định người đó phải là phu quân của nàng, nên nàng kéo lấy tay Lâm Thanh Phong, hai người chui vào xe ngựa rồi nàng từ từ cởi áo xuống.
Lâm Thanh Phong ngồi một bên, hắn nhẹ nhàng lau chùi sạch những vết sẹo đã bắt đầu bong tróc trên lưng của nàng, lộ ra một làn da trắng ngần không tì vết, hắn có chút xúc động.
Làm nam nhân thì ai lại muốn trên người lão bà mình lại mang nhiều vết sẹo đâu? Mặc dù không ghét chúng nhưng mỗi lần nhìn thấy chúng là lại đau lòng cho lão bà a.
Hiện tại những vết sẹo trên người của Nam Cung Mị Ảnh đã hết, Lâm Thanh Phong vui vẻ ôm lấy nàng từ phía sau, hắn nhẹ nhàng nói.
-Hiện tại, nàng đã là lão bà hoàn mỹ của ta a, trên người nàng không còn sẹo nữa.
Nam Cung Mị Ảnh cũng khóc, nàng khóc ra những giọt nước mắt vui mừng, là con gái thì ai cũng sợ trên người mình mang theo những vết sẹo khó coi, hiện tại những vết sẹo ấy đã biến mất nên nàng khóc.
…..Hết Chương 35…..
Chương 35:
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK