Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Điệp Bán Tiên suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười rồi nói.



-Nhưng mà, chuyện này cũng không liên quan tới hai người chúng ta, theo ta nhìn thì ngươi chỉ là một tên thái điểu mà thôi, những chuyện này thật sự chẳng cần ngươi lo lắng.



Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi, chuyện này hắn chỉ cần nói cho bọn người Vô Cực Tử biết là được rồi, bọn hắn là Đại Thừa Kì vấn đề này cứ để bọn hắn giải quyết là tốt rồi.



Lâm Thanh Phong lại trầm ngâm một chút, hắn cũng có một ít vấn đề về tu luyện không biết phải làm sao, nhân cơ hội này hắn cũng hỏi thử Cửu Điệp Bán Tiên một ít.



-Cửu Điệp Bán Tiên, ta có một ít thắc mắc trong vấn đề tu luyện, ngươi có thể giải đáp sao?



Cửu Điệp Bán Tiên cũng không từ chối, hắn nở nụ cười gật đầu rồi chờ Lâm Thanh Phong hỏi.



Lâm Thanh Phong cũng không chờ đợi gì, hắn liền đưa ra câu hỏi.



-Từ lúc tu luyện cho tới bây giờ, ta sử dụng Luyện Khí Quyết để tu luyện, nhưng cho tới hiện tại ta đã thử rất nhiều cách nhưng ta vẫn không biết được ta thuộc hệ tu sĩ gì, ngươi có biết lý do tại sao a?



Cửu Điệp Bán Tiên giật mình một cái, sau đó hắn lại nhìn kỹ Lâm Thanh Phong.



Dưới cái nhìn chăm chú của Cửu Điệp Bán Tiên, Lâm Thanh Phong rùng mình một cái, hắn cau mày rồi lên tiếng.



-Này lão già, ta kính ngươi là Bán Tiên, các ngươi đã vì sinh linh đại lục làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ta không chơi gay, nếu ngươi cứ tiếp tục nhìn như vậy thì đừng trách sao ta trở mặt.



Dù cho Lâm Thanh Phong nói như vậy, nhưng Cửu Điệp Bán Tiên vẫn không chú ý tới hắn, Cửu Điệp Bán Tiên vẫn chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới.



Nhìn chăm chú một lúc lâu sau Cửu Điệp Bán Tiên mới thở ra một hơi rồi hỏi.



-Tiểu tử, ngươi vẫn muốn nghe chuyện xưa sao?



Lâm Thanh Phong lúc này thật sự muốn chửi thề, lại là “chuyện xưa” mỗi lần nghe được “chuyện xưa” là mỗi lần hắn gặp rắc rối.



Nhưng dù vậy, Lâm Thanh Phong vẫn gật đầu đồng ý nghe, người ta thường nói “bất quá tam”, hắn không tin rằng lần nghe “chuyện xưa” thứ ba này lại khiến cho hắn cõng nồi.



Cửu Điệp Bán Tiên mỉm cười nhìn Lâm Thanh Phong, sau đó hắn mới bắt đầu kể.



-Từ xa xưa, khi con người vừa mới sinh ra, thế giới lúc đó rất hỗn loạn, yêu thú hùng mạnh đánh giết lẫn nhau tranh giành lãnh địa, còn loài người lại là sinh vật nhỏ bé, yếu đuối nhất trong tất cả mọi loài, vì thế loài người chỉ có thể làm thức ăn cho những loài khác.



-Trong tình cảnh đó, đã có một người duy nhất đứng ra, dẫn đầu tất cả loài người để vùng lên, hắn được người đời biết đến với một cái tên là Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tu luyện một bộ công pháp mang tên Nhân Hoàng Thánh Kinh, công pháp đó giúp hắn trở nên cực kì mạnh mẽ, để hắn có thể thay mặt loài người đứng ra chống chọi với các loài khác, từ đó giúp loài người tìm được nơi để sinh sống.



-Về sau, dưới sự dẫn dắt của Nhân Hoàng loài người từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, bọn hắn cũng tự mình sáng tạo ra công pháp tu luyện để rồi có thể chống chọi với những loài yêu thú khác, mà không cần nhờ Nhân Hoàng đứng ra bảo vệ.



-Nhân Hoàng khi đó đã thấy loài người có sức tự bảo vệ mình, thì hắn cũng lặng yên lui bước rồi đi ngao du khắp thiên hạ, về sau cũng không còn xuất hiện.



-Trước khi đi, Nhân Hoàng để lại quyển Nhân Hoàng Thánh Kinh rồi nhờ những người thân cận lưu truyền quyển Thánh Kinh này ra ngoài cho tất cả loài người đều biết.



-Nhưng từ khi quyển Thánh Kinh được lưu truyền ra, không phải ai cũng có thể giống Nhân Hoàng, học được Nhân Hoàng Thánh Kinh, tất cả loài người ai cũng cố gắng học tập nó để giống như Nhân Hoàng, nhưng kết quả thì thật sự rất thảm thương.



-Về sau cũng không ai tu luyện Nhân Hoàng Thánh Kinh nữa, bọn hắn chỉ sử dụng Nhân Hoàng Thánh Kinh tu luyện vào ban đầu, về sau thì bọn hắn sẽ tìm kiếm công pháp khác phù hợp với chính bản thân mình hơn.



Lâm Thanh Phong lúc này cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, hắn đưa tay cắt ngang lời nói của Cửu Điệp Bán Tiên rồi tiếp lời.



-Ngươi đừng nói với ta, về sau Nhân Hoàng Thánh Kinh được mọi người đặt tên là Luyện Khí Quyết, hiện tại ta là người duy nhất học được nó đi?



Cửu Điệp Bán Tiên trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong một cái, sau đó hắn lắc đầu rồi giải thích.



-Ngươi cũng đừng ảo tưởng như vậy, Luyện Khí Quyết mặc dù đúng là Nhân Hoàng Thánh Kinh, nhưng nó chỉ là nửa quyển trước mà thôi, còn quyển sau của Nhân Hoàng Thánh Kinh đã được những thân cận của Nhân Hoàng giấu đi, hiện tại cũng không biết nó đang ở nơi nào rồi.



-Tuy chỉ là nửa quyển trước, nhưng nếu ngươi thật sự học được nó, thì cũng chứng minh một điều rằng ngươi có khả năng trở thành Nhân Hoàng thứ hai, người có thể học được Nhân Hoàng Thánh Kinh sẽ mang trên mình một trách nhiệm cực kì lớn, tiểu tử, về sau ngươi phải cố gắng rồi.



Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút, sau đó hắn lại nói tiếp.



-Chuyện tương lai cứ để sang một bên, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu, tại sao ta lại không xác định được hệ Linh Lực của chính mình đây?



Cửu Điệp Bán Tiên nở nụ cười, sau đó hắn từ từ mà giải thích.



-Nhân Hoàng Thánh Kinh là một bộ Tiên Cấp công pháp, vì thế người tu luyện nó sẽ phải sử dụng Tiên Khí, mặc dù ngươi tu luyện chỉ là phần trước của Nhân Hoàng Thánh Kinh, nhưng ngươi phải sử dụng Nguyên Khí để tu luyện, hiện tại trong người ngươi toàn bộ đều là Nguyên Lực.



-Nguyên Lực cao cấp hơn Linh Lực và cả Nguyên Lực là vô hệ, vì lẽ đó, ngươi có sử dụng bất cứ biện pháp nào cũng không thể xác định được hệ Linh Lực của chính ngươi.



Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút, sau đó hắn liền gật đầu chấp nhận, đối với cách giải thích này của Cửu Điệp Bán Tiên thì mọi thứ đều sáng tỏ.



Nhưng lại suy nghĩ thêm một lúc, Lâm Thanh Phong vẫn có chút thắc mắc, hắn lại tiếp tục hỏi.



-Ngươi nói ta sử dụng Nguyên Lực để tu luyện, nhưng chẳng phải vừa nãy ngươi đã bảo Nguyên Khí trên Đại Lục hiện tại không đủ hay sao? Tại sao ta vẫn còn có thể tu luyện đây?



Cửu Điệp Bán Tiên trên mặt vẫn lưu lại nụ cười, hắn gật đầu một cái rồi tiếp tục giải thích.



-Lời ta nói cũng không có gì sai, đúng là bên ngoài Nguyên Khí thiếu thốn, nhưng hiện tại số lượng mà ngươi cần để đột phá cũng không nhiều, vì thế ngươi vẫn có thể tu luyện, nhưng theo ta đánh giá thì ngươi chỉ có thể tu luyện tới Luyện Hư Viên Mãn là hết.



-Nếu ngươi muốn tu luyện thêm một bước nữa, thì ngươi nhất định phải giải quyết tên kia, bằng không ngươi chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là ở Luyện Hư Viên Mãn cho tới khi tên kia hoàn thành kế hoạch của hắn rồi sau đó tiếp tục đột phá, còn hai là tiếp bước những tên Đại Thừa Kì lúc trước đột phá thất bại rồi tử vong.



Lâm Thanh Phong sắc mặt đen kịt, lần này thì tốt, ba lần nghe kể “chuyện xưa” hai lần thì bắt hắn lấp hố cho người khác, còn hiện tại cái hố đã kéo lên người của chính hắn rồi, Lâm Thanh Phong thề, về sau lại có tên nào kể “chuyện xưa” cho hắn nghe thì trước tiên hắn sẽ cho một tát rồi tính tiếp.



Lâm Thanh Phong im lặng, hắn cũng không còn gì để hỏi Cửu Điệp Bán Tiên nữa, hắn quay sang nhìn Nam Cung Mị Ảnh rồi lên tiếng.



-Lão bà, chúng ta về thôi, mọi chuyện ở đây đã xong rồi.



Lâm Thanh Phong dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh rời đi, Cửu Điệp Bán Tiên cũng không ngăn cản, nhưng hắn vẫn nói thêm một câu.



-Tiểu tử, ngươi nên nhớ kĩ, người tu luyện Nhân Hoàng Thánh Kinh phải gánh trên người trách nhiệm rất lớn, ngươi không thể trốn tránh được đâu.



Nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không trả lời Cửu Điệp Bán Tiên, hắn dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh rời đi mà không quay đầu lại nhìn.



Nam Cung Mị Ảnh có chút tò mò, nàng quay đầu nhìn về phía Cửu Điệp Bán Tiên sau đó lại lên tiếng hỏi Lâm Thanh Phong.



-Nãy giờ hai người nói chuyện gì a?



Nghe được câu hỏi của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong liền cười với nàng một cái rồi trả lời.



-Không sao, bọn ta chỉ bàn bạc với nhau một số chuyện liên quan tới Diệu Hương mà thôi, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả.



Nam Cung Mị Ảnh cái hiểu cái không gật đầu, mặc dù nàng biết rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nhưng Lâm Thanh Phong đã không muốn cho nàng biết thì nàng cũng không hỏi, nàng sẽ chờ đợi cho tới khi nào hắn muốn nói cho nàng là được.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, thật sự hắn cũng không muốn giấu diếm Nam Cung Mị Ảnh, nhưng việc này nếu hắn nói cho nàng thì chỉ khiến nàng thêm lo lắng rồi khiến việc tu luyện bị ảnh hưởng mà thôi.



Lâm Thanh Phong vòng tay ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh, hắn dùng tay xoa đầu nàng rồi dịu dàng nói nhỏ.



-Về sau, khi tới thời điểm, ta sẽ kể cho nàng nghe được không?



Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới nở nụ cười, nàng cũng vòng tay ôm lấy hắn rồi gật đầu đồng ý.



…..Hết Chương 147…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK