“Không được.” Nam Cung Mị Ảnh ngay lập tức ngăn cản nói.
-Phu quân, chàng cũng biết rõ, sử dụng Vô Tự Thần Thư rất nguy hiểm, mỗi một lần sử dụng nó cũng là mỗi lần sử dụng lực lượng của ba kiện hỗn độn bảo khí kia.
-Chúng ta có thể an toàn hai lần, nhưng còn lần thứ 3 đâu? Làm sao chàng dám khẳng định ba kiện hỗn độn bảo khí đó sẽ để yên cho chàng?
“Ta cũng không dám chắc, nhưng đây đã là biện pháp nhanh nhất mà ta có thể nghĩ ra.” Lâm Thanh Phong lắc đầu nói.
-Nhưng đồng thời ta lại có một giả thuyết khác.
“Giả thuyết?” Nam Cung Mị Ảnh cau mày, Lâm Thanh Phong lại nói.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi giải thích.
-Thực chất, lão tổ tông cũng chưa từng đoạt được bất kì thứ Thần Khí nào dung hợp cả ba mảnh vỡ Hỗn Độn Chí Bảo, vì thế hắn cũng không biết rõ công dụng của quyển Vô Tự Thần Thư này, nên lý giải của hắn về quyển sách này có chút sai lệch.
-Vô Tự Thần Thư mặc dù có thể chế tạo ra thế giới, nhưng nó cũng có một số điểm giới hạn, mà một trong những giới hạn này được viết rõ ràng trên bìa sách đó là nó không thể tạo ra một thế giới có đẳng cấp cao như Tiên giới.
-Nếu lại cưỡng bách nó chế tạo ra Tiên giới, thì nó sẽ phát nổ, cũng giống như một cái máy phải liên tục làm việc quá hiệu suất như vậy, sẽ hỏng mất.
-Còn một điểm khác, nếu đã là một quyển sách, dù không sớm thì muộn, nó cũng sẽ kết thúc.
-Mặc dù trong hướng dẫn sử dụng không đề cập tới, nhưng ta nghĩ rằng, khoảng thời gian tồn tại của mỗi một thế giới được tạo ra, cũng sẽ ảnh hưởng tới Vô Tự Thần Thư hoặc những thần khí tương tự.
-Dù cho có là Tiên Nhân đi nữa, muốn chinh phục một cái Cao Cấp thế giới thì cũng cần một khoảng thời gian dài, vì thế sau khi chinh phục thế giới, bọn hắn còn bao nhiêu thời giản để thu thập tài nguyên ở đó cả.
-Đồng thời, Vô Tự Thần Thư sau khi sử dụng sẽ có một khoảng thời gian làm lạnh, hẳn là các loại thần khí tương tự cũng như vậy.
-Nhưng những lão quái vật kia có thể không chú ý tới điểm này, hoặc có thể sau vài lần thử nghiệm bọn hắn cũng đã nhận ra điểm này.
-Hao công tổn sức suy nghĩ, tạo ra một thế giới để chinh phục, nhưng thời gian trị vì lại không dài, tài nguyên thu thập cũng không được bao nhiêu, ta đoán đây là nguyên nhân chính khiến bọn hắn xem những Thần Khí này là gân gà.
“Vô Tự Thần Thư có cực hạn?” Nam Cung Mị Ảnh trợn tròn mắt, Lâm Thanh Phong lại tiếp tục nói.
-Ta nghĩ là có, lão bà ngươi cũng thấy, có nhiều lúc bìa sách của Vô Tự Thần Thư chuyển thành màu đỏ, cũng không phải màu đen như bây giờ.
-Ta cho rằng, khi bìa sách chuyển thành màu đỏ, đó cũng là dấu hiệu cho thấy cực hạn của Vô Tự Thần Thư.
-Vì thế ta nghĩ rằng, ta có thể tạo ra cấp thấp thế giới, vào đó soát một lượng công đức rồi trở ra, cứ làm như vậy cho tới khi bìa sách hóa đỏ thì ta sẽ dừng lại, và chờ khi bìa sách lại trở về màu đen thì ta lại tiếp tục.
“Nhưng…đây chỉ là giả thuyết a?” Nam Cung Mị Ảnh có chút lo lắng nói, Lâm Thanh Phong lại cười đáp.
-Đã là giả thuyết, thì cần phải có người đi xác nhận không đúng sao?
Nam Cung Mị Ảnh trầm mặc một lúc, sau đó lại kiên định nói.
-Thiếp muốn đi cùng.
-Hiện tại tu vi của thiếp đã gặp bình cảnh, dù có Linh Khí hay không cũng không quan trọng, chỉ có thể nhờ tự thân cảm ngộ Kiếm Đạo mà thôi.
-Đi cùng phu quân tới hạ cấp, hay trung cấp thế giới thiếp cũng có thêm nhiều thời gian hơn.
“Vậy thì cùng đi thôi.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu nói.
-Nếu lão bà cũng đi, thì chúng ta phải thông báo cho Chiến Thiên một chút.
Nói rồi, Lâm Thanh Phong nhắm hai mắt, tinh thần lực tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã có thể nhìn thấy Mị Nguyệt đang ở chỗ cũ, vẻ mặt xoắn xuýt không biết đang làm cái gì, khu vực xung quanh thì đất đá lởm chởm, dường như vừa xảy ra một trận đại chiến, lại không thấy Chiến Thiên, Chiến Hoàng hai người ở đâu, đành truyền âm hỏi.
-Mị Nguyệt, hai người kia đâu rồi?
“Là sư phụ?” Nghe được Lâm Thanh Phong truyền âm, Mị Nguyệt giật mình một cái, sau đó nhanh chóng truyền âm trở về nói.
-Sư phụ, ngài mau tới đây a, phụ thân cùng tướng công…bọn hắn lại đánh nhau rồi.
“Vì sao lại đánh nhau?” Lâm Thanh Phong trợn tròn mắt, chỉ thấy Mị Nguyệt xoắn xuýt giải thích.
-Phụ thân nói, tướng công trước đó đánh hắn nên phạm tội bất hiếu vì thế hắn muốn phạt, còn tướng công nói lúc trước đánh phụ thân là do hắn bất nghĩa.
-Hai người cãi nhau một hồi, sau đó liền lao vào đánh nhau rồi.
“…” Lâm Thanh Phong cảm giác có chút đau đầu, chỉ có thể cười nói.
-Ngươi cứ mặc kệ bọn hắn a, hai người bọn hắn sẽ có chừng mực.
-Còn lúc này, ta và sư mẫu của ngươi sẽ sử dụng Vô Tự Thần Thư để rời đi một chút.
-Các ngươi muốn ở đây chờ đợi cũng được, còn bằng không thì rời đi trước cũng được, nhưng về sau hãy nhớ để ý tin tức bên ngoài một chút, chúng ta về sau còn phải tới Tiên Nhân Chiến Trường đâu.
“Đệ tử đã biết.” Mị Nguyệt đáp một câu, lúc này Lâm Thanh Phong mới cùng Nam Cung Mị Ảnh tiến vào hang động, Lâm Thanh Phong tìm một chỗ ngồi xuống, tay cầm Vô Tự Thần Thư trầm ngâm một lúc, một tia tinh thần lực đi vào cơ thể đối mặt với Nguyên Anh nói.
-Trước tiên ta muốn thử tạo ra một cái hạ cấp thế giới.
-Nguyên Anh, ngươi có ý kiến gì sao?
“Hắc…ta đương nhiên là có a, ta có một vài ý tưởng muốn thử từ rất lâu rồi.” Nguyên Anh cười đáp.
….
Hokage thế giới…
Màn đêm buông xuống, tại một đỉnh núi có khắc bốn gương mặt bằng đá, bên dưới là ngôi làng konoha yên bình, hiện tại đang là giữa đêm, người dân trong làng đều đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Lúc này, thân ảnh một người mặc áo bào đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ có hoa văn kì quái chỉ để lộ ra một con mắt, nhảy vào làng.
Tìm tới một chỗ không người, áo bào đen cười lạnh.
-Konoha a, đón nhận sự phẫn nộ của ta đi…
Áo bào đen vừa nói, hai tay vừa bấm một loạt đạo thủ ấn, vài giây sau chưởng ấn đặt mạnh xuống đất, ngay lúc này, mặt đất liền xuất hiện từng đạo ấn ký màu đen nhánh, lấy chưởng ấn làm trung tâm, nhanh chóng tràn lan ra ngoài, mà áo bào đen cũng thầm lẩm bẩm.
-Triệu hồi chi thuật.
Lời nói vừa dứt, một tiếng nổ nhỏ vang lên, một làn khói trắng dầy đặc cao vài chục mét xuất hiện, chỉ vài hơi thở sau một tiếng rít gào lớn vang lên, làn khói trắng tản đi, xuất hiện là một con hồ ly, hai mắt huyết hồng, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông màu cam, kích thước cực lớn.
Hồ ly rít gào một tiếng, hai chi trước khổng lồ bắt đầu vung loạn, tàn phá bừa bãi xung quanh, chỉ một cái vung tay, không biết bao nhiêu nhà cửa đã bị phá nát, những người đang say giấc nồng trong những ngôi nhà đó cũng lành ít dữ nhiều.
“Keng…keng…keng…”
Người trong làng phản ứng cũng cực nhanh, Hồ ly chỉ kịp vung tay một lần, thì đã có những tiếng báo động phát lên, đèn đuốc trong từng ngôi nhà cũng theo đó mà bật sáng, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ những ánh đèn, mà mọi người có thể nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra.
“Cái gì đó? Cửu vỹ hồ ly?”
Mọi người chỉ kinh ngạc một trận, sau đó ai cũng không nói hai lời, nhanh chóng lôi kéo người nhà hướng về một phía chạy trốn.
Những người ở xa xa có thể chạy trốn, còn những người ở gần chỗ Hồ ly thì tốt rồi, vừa kinh ngạc một trận thì trước mắt đã có một bàn tay cực lớn vung xuống, bọn hắn ngay cả chạy trốn cũng không cần.
Ngay lúc này, đám đông đạo nhân ảnh xuất hiện, bọn họ là những ninja bảo hộ làng lá, một người đứng trên nóc một tòa nhà hét lớn.
-Vài người nhanh chóng di tản người dân tới hầm ẩn trú, còn có đi thông báo cho Hokage, những người còn lại theo ta kéo dài thời gian.
Nói rồi, hắn dẫn đầu đoàn người nhanh chóng xông về phía Yêu hồ…
Ở một góc khác của Konoha, một đạo ánh sáng trắng lóe lên, từ trong đó thân ảnh một nam một nữ xuất hiện.
Trong trường hợp bình thường, ở lúc màn đêm buông xuống như lúc này, đạo ánh sáng này đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng hiện tại bên kia có Yêu hồ làm loạn, người dân đều chỉ lo chạy trốn, còn những ninja thì tập trung ngăn cản yêu hồ, đâu còn ai chú ý tới bên này.
Bước ra khỏi vầng sáng, Lâm Thanh Phong trước tiên cũng không để ý xung quanh, hai mắt tập trung vào cuốn Vô Tự Thần Thư trên tay, nhìn thấy bìa sách vẫn là một màu đen, lúc này hắn mới thở ra một hơi rồi lật ra nhìn bên trong.
Hokage thế giới.
Đánh giá: Trung cấp thế giới.
Tỉ lệ thời gian trôi qua: 1:10.
...
Nhìn được những dòng này, Lâm Thanh Phong liền cau mày, lúc này mới đưa mắt quan sát xung quanh nói.
-Cảm giác được một chút Linh Khí, nhưng Linh Khí rất nhạt, nếu là Hạ cấp thế giới thì cũng thôi đi.
-Nhưng đã là Trung cấp thế giới, đáng ra Linh Khí phải nồng đậm hơn mới phải, nhưng nơi này nhìn qua chỉ có thể ngang với Hạ cấp thế giới đỉnh phong mà thôi.
“Đại ca, ngươi nói vậy là sai rồi.” Nguyên Anh xuất hiện, ngồi trên đầu Lâm Thanh Phong cười nói.
-Theo ta nghĩ, Hokage thế giới vốn có thể là Trung cấp thế giới.
-Nhưng Otsutsuki, cái gia tộc kia, bọn hắn nguyên bản ở một cái Trung cấp thế giới khác, chỉ là bọn hắn tìm thấy một thông đạo nào đó, mới có thể dựa vào nó đi tới đây mà thôi.
-Sau khi bọn hắn gieo trồng quả thần thụ gì đó, cũng chính vì nó đã hấp thụ hết Linh Khí ở nơi này, khiến nó trở thành như hiện tại.
-Nếu như đại ca ngươi muốn lấy công đức, biện pháp đơn giản nhất là ngươi chỉ cần chặt chết thần thụ là đủ, khi đó Linh Khí ở nơi này cũng hồi phục.
….Hết chương 341….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK