Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu một cái, rồi cũng không tiếp tục để ý tới tên mập nữa, nếu Lâm Thanh Phong đã nói hắn điển rồi thì nàng cũng tin như vậy.



Thấy hai người thật sự không để ý tới mình, tên mập trợn trắng mắt lên tiếng.



-Này này, hai người như vậy là có ý gì? Nói xấu người khác như vậy vui lắm sao?



Mặc kệ tên mập đang nói cái gì, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều không để ý tới hắn, Lâm Thanh Phong nhìn xung quanh một chút rồi hỏi.



-Phượng tỷ đang ở đâu? Tại sao ta không nhìn thấy nàng ấy?



Nghe Lâm Thanh Phong nhắc tới Phượng tỷ, tên mập cũng lập tức ngừng nói nhảm, hai mắt tò mò chờ đợi Nam Cung Mị Ảnh trả lời.



Nam Cung Mị Ảnh liền chỉ tay về phía một hang động gần đó rồi nói.



-Bởi vì trong MV sẽ có vài cảnh được quay trong hang động, vì thế đạo diễn đã cùng Phượng tỷ vào đó để chọn cảnh quay trước, một lúc sau bọn họ sẽ trở ra.



Tên mập nghe xong không nói lời nào liên co chân chạy thẳng vào hang động, để lại Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức nhìn theo.



Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.



-Tên này làm sao vậy?



Lâm Thanh Phong mỉm cười trả lời.



-Hắn nói hắn là hôn phu của Phượng tỷ, hiện tại nghe được lão bà tương lai của mình lại ở một mình cùng với một tên nam nhân lạ mặt thì đương nhiên hắn phải lo lắng.



Nam Cung Mị Ảnh nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười, nàng cũng hiểu được vì sao Lâm Thanh Phong lại đưa tên mập này tới đây, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.



-Như vậy, chàng tới trễ là do chàng bỏ thời gian đi điều tra mối quan hệ của Phượng tỷ sao?



Lâm Thanh Phong lắc đầu.



-Không có, gặp mặt tên mập này chỉ là tình cờ, hắn tự mình tới trước cửa tìm ta, nên ta thuận tiện đưa hắn tới đây thôi.



-Còn có, nơi này cũng coi như là nhà của ta, ta đã ở đây từ 7 ngày trước rồi, nên nói là ta đã tới từ sớm mới đúng.



Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẻ mặt nàng cũng không có biến hóa, những thứ tiền bạc, đất đai ở đây nàng đều không để vào mắt, nàng chỉ muốn ở cùng Lâm Thanh Phong mà thôi.







Phượng tỷ sắc mặt đen kịt bước ra khỏi hang động, phía sau nàng là tên mập cùng một tên thanh niên, trên mặt tên mập mang theo nhiều vết thâm tím.



Phượng tỷ trực tiếp bỏ qua Nam Cung Mị Ảnh bước tới trước mặt Lâm Thanh Phong, nàng giận dữ lên tiếng.



-Lâm Thanh Phong, tên mập này là ai? Tại sao cậu lại đưa vào đây? Cậu làm phiền Mị Ảnh còn chưa đủ hay sao mà giờ lại đưa tên mập này tới đây làm phiền tôi?



Tên mập ngay lúc này liền lên tiếng đính chính.



-Phượng Cửu à, cũng đừng nói như vậy nha…



Nhưng còn chưa đợi tên mập nói hết lời, Phượng tỷ liền quay sang cho hắn một bạt tai.



Lâm Thanh Phong mỉm cười lắc đầu không để ý tới hai người, hắn liền muốn như thế này, Phượng tỷ lần nào gặp mặt cũng muốn làm phiền hắn, mặc dù hắn không nói gì nhưng hắn cũng cảm thấy phiền a, hiện tại có tên mập này ở đây thì liền đỡ hơn một chút.



Lâm Thanh Phong ngẩng đầu nhìn người thanh niên hướng về hắn đưa ra một bàn tay rồi hỏi.



-Ngươi chắc là đạo diễn đi? Ta là Lâm Thanh Phong, lần đầu gặp mặt về sau phiền ngươi chỉ bảo nhiều hơn.



Tên thanh niên trong mắt lóe lên một tia khác thường, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh mỉm cười gật đầu, đưa ra một bàn tay bắt lấy tay Lâm Thanh Phong.



-Cậu chắc hẳn là chồng của Mị Ảnh đi? Tôi là Cường, tôi cũng chỉ mới vào nghề mà thôi, lần này được hợp tác với Mị Ảnh là một điều may mắn, về sau mong anh cũng giúp đỡ.



Tuy Cường đã che giấu rất kỹ, nhưng Lâm Thanh Phong ánh mắt cỡ nào? Hắn vẫn nhìn ra một tia khác thường trong ánh mắt của Cường, hắn chỉ muốn chào hỏi một chút mà thôi, nhưng khi nhìn ra tia khác thường này trong lòng hắn liền phiền muộn thầm lẩm bẩm.



-Vừa giải quyết được một người, hiện tại lại tới thêm một người, thật sự rất phiền a…



Tuy trong lòng phiền muộn, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn một mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười chào hỏi với Cường như hai người bạn đã lâu không gặp.



Nhìn vào hang động một chút Lâm Thanh Phong liền hỏi.



-Như vậy các ngươi đã tìm được nơi thích hợp để quay đoạn MV sao?



Cường lắc đầu thở dài.



-Vẫn chưa đâu, tôi đang cùng chị Phượng xem xét thì anh chàng mập mạp kia đột nhiên xông vào rồi bắt đầu nói năng loạn cả lên, cả hai người bọn tôi đều nghe không hiểu cái gì.



-Chị Phượng liền nổi nóng, ra tay đánh hắn một lúc thì hắn mới nói là do cậu đưa hắn tới, vì thế chị Phượng liền chạy ra đây tìm cậu.



“Ồ” Lâm Thanh Phong xem như hiểu được, lúc đầu hắn chỉ nghĩ tên mập này thần kinh không bình thường một chút thôi, nhưng hiện tại hắn xác định con hàng này điên rồi.



Nhưng Lâm Thanh Phong cũng âm thầm cười trộm, tên mập này càng điên càng tốt, Phượng tỷ sẽ càng tốn nhiều thời gian với hắn nhiều hơn, sẽ không còn thời gian để ý tới Lâm Thanh Phong nữa.



Phượng tỷ sau khi đánh tên mập xong, bỏ mặc tên mập nằm một chỗ, toàn thân co giật như chó chết một dạng, nàng căn bản không quan tâm tới hắn, liền vui vẻ phủi tay một cái rồi tiếp tục kéo Cường đi tìm chỗ phù hợp yêu cầu cho cảnh quay sắp tới.



Nhìn Phượng tỷ vui vẻ như vậy, lại nhìn thảm cảnh của tên mập Lâm Thanh Phong có chút không đành lòng tiến lại gần an ủi, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn liền im lặng, bởi vì hắn thấy được tên mập vẻ mặt sung sướng hạnh phúc, miệng cong lên mỉm cười vui vẻ, khóe miệng chảy nước dãi, ngoài ra miệng hắn còn liên tục rên rỉ.



-Nữa…đi…nữa…đi…



Lâm Thanh Phong mồ hôi chảy đầy đầu, hắn liền hiểu được con hàng này không những điên, mà còn là một tên khổ dâm, nghĩ nghĩ lại vừa nãy Phượng tỷ đánh người rồi vui vẻ như vậy, Lâm Thanh Phong thở dài cảm thán.



-Trời sinh một đôi…



Một người thích đánh người, còn một người thích bị đánh, đây không phải trời sinh một đôi thì là gì? Lâm Thanh Phong im lặng lắc đầu, hắn cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa, hai người này tự nhiên sẽ tới với nhau thôi, không cần hắn phải lo lắng.



Nam Cung Mị Ảnh cùng những người khác trong đoàn làm phim cũng nhìn tên mập một cái rồi trực tiếp bỏ mặc hắn, biểu hiện của hắn như vậy khiến ai cũng thấy ghê tởm.



Ngay lúc này, Lâm cùng Khánh hai người sau khi cất xe xong thì liền đi tới, Lâm Thanh Phong hai mắt phát sáng, còn không để hai người kịp nói gì thì hắn đã chỉ tay về tên mập rồi lên tiếng trước.



-Anh Lâm, anh Khánh, phiền hai người mang tên này đi chỗ khác giúp ta một chút.



Lâm, Khánh hai người liền mộng bức, cả hai còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra đâu, nhưng nhìn tên mập thương tích khắp người nằm một chỗ, khóe miệng chảy nước dãi như vậy thì bọn hắn cũng cảm thấy ghê tởm a.



Cả hai người đều muốn khóc, liền đưa ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Thanh Phong, bọn họ không muốn đụng vào tên này đâu, nhìn hắn quá ghê tởm.



Dưới ánh mắt cầu khẩn của hai người, chỉ thấy Lâm Thanh Phong làm một cái thủ thế “Cố lên” rồi hắn liền quay đầu đi mất.



Lâm cùng Khánh hai người đều mộng bức, Lâm mang theo vẻ mặt tức giận hướng về Khánh lên tiếng.



-Em đã nói anh rồi, cứ đợi một lúc nữa hãy tới, anh cứ nhất quyết không chịu nghe, hiện tại anh thấy hậu quả chưa? Anh tự làm đi, em sẽ không làm đâu.



Khánh thở dài một hơi, hắn cũng không còn lời nào để phản bác, bởi vì chính hắn là người hối thúc Lâm nhanh chóng tới đây, hắn đành im lặng nắm hai chân tên mập lôi đi chỗ khác.



Tên mập thật ra cũng không nặng lắm, chiều cao khoảng 1m75, cơ thể săn chắc do làm nghề rèn, nhưng mọi người đều gọi hắn là mập bởi vì cái bụng của hắn, không hiểu vì sao mà nó lại lớn một vòng, không hợp với hình thể rắn chắc khỏe mạnh của hắn.



Mặc dù khu vực này nằm trong khuôn viên biệt thự, nhưng chính phủ cũng không thể nào đồng ý bỏ tiền lát gạch men hết tất cả mọi nơi, Khánh nắm lấy hai chân tên mập rồi lôi đi, dù cho đường đi khá lồi lõm, hắn cũng bỏ mặc thân thể cùng đầu của tên mập cọ sát xuống đất đá.



Tên mập cũng không vì thế mà đau đớn la hét, hắn thậm chí càng thỏa mãn, càng rên rỉ nhiều hơn nữa, Khánh cũng không chịu nổi, đành phải tăng tốc độ lôi kéo tên mập đi nhanh hơn một chút, hắn không muốn phải nghe tên mập này rên rỉ nhiều hơn một phút nào nữa.



Lâm Thanh Phong đưa tay lau mồ hôi cảm thán.



-Lần này thật sự mang về một tên đủ cá tính a.



Nam Cung Mị Ảnh che miệng cười, Lâm Thanh Phong vốn dĩ là vậy, người nào mà hắn mang về cũng thuộc dạng đặc biệt không giống với người thường, Tiếu Hồng Trần cũng vậy, Mộng Tiêu Dao cũng vậy, mặc dù tên mập này có hơi khác biệt một chút, nhưng hắn vẫn thuộc dạng “đặc biệt” không khác những người khác là bao nhiêu.



….Hết Chương 209….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK