Mục lục
Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa - Lục Diệp Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba năm sau.

Một buổi sáng của ngày cuối tuần lúc nào cũng trở nên bận rộn.Kể từ sau khi tổ chức đám cưới ở nước ngoài, tất cả mọi người trên khắp đất nước đều biết Lam Lam chính là phu nhân của Chủ Tịch Lục Diệp Bằng, thậm chí bây giờ việc cô ra ngoài mua sắm đều không cần phải trả tiền, thay vào đó người bên ngoài sẽ nhìn mặt cô và sau đó sẽ tự thanh toán.

Chẳng qua là họ cũng làm theo lệnh của Lục Diệp Bằng mà cô không hề biết,những thứ cô mua sẽ được anh thanh toán lại.

Nhưng Lam Lam bản tính lúc nào cũng ngay thẳng, không muốn mắc nợ ai,cho nên cô không thích làm như vậy.Lục Diệp Bằng cũng hiểu được tính tình của cô,anh đương nhiên là chiều theo ý của vợ.Với lại chiếc thẻ tín dụng của cô có liên kết với chiếc điện thoại của anh.Nên anh biết được cô mua những gì hằng ngày và đã thanh toán bao nhiêu,anh đều chuyển tiền lại vào tài khoản của cô.Vậy mà điều anh làm Lam Lam lại không phản đối.Cô còn nói anh không nên giữ tiền nhiều, nếu không các cô gái bên ngoài biết anh giàu có thì lại gạ gẫm anh.

Kể từ sau khi Lam Lam biết được chồng cô chính là một tỷ phú, từ việc có trong tay những bất động sản ở bên nước ngoài, thêm tòa lâu đài bên Ireland, với những biệt thự rất nhiều ở đất nước khác thì cô nghĩ chồng cô không chỉ là giàu có hay chỉ là con trai của tập đoàn Lục Thị.Việc làm ăn của anh không chỉ nằm ở công ty không, mà còn rất nhiều nơi khác.

Đúng là cô thật ngu ngốc mới không nhìn được ra anh giàu có đến mức nào.

Vì hôm nay là ngày cuối tuần,cho nên văn phòng tranh của Lam Lam từ sáng đến giờ khách ra vào rất nhiều.Vậy mà sau giờ ăn trưa, cô còn phải tiếp một người đàn ông không hẹn mà lại đến.

" Hôm nay có dịp gì mà ông lại ghé qua văn phòng của tôi?"Nét mặt của Lam Lam luôn vui vẻ khi gặp người đàn ông này.

Đó chính là người mà cô luôn xem là chủ toà nhà này.

Lam Lam vẫn chưa biết thật chất Lục Diệp Bằng đã mua đứt tòa nhà này khi văn phòng tranh cô vừa mới thành lập.

Người chủ toà nhà thở dài một hơi,sau đó ông vào ngay việc chính.

“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói xin lỗi Chủ Tịch Lục một tiếng…”

“Xin lỗi… Tại sao phải xin lỗi anh ấy?” Lam Lam nhíu chặt mày.

"Vì tôi đã không thể nào giữ được lời hứa được nữa.Vài ngày nữa tôi phải ra nước ngoài định cư cùng với vợ của tôi,cho nên bí mật mà tôi và Chủ Tịch Lục thỏa thuận lúc trước có thể sẽ hủy bỏ "

“Bí mật gì?” Lam Lam lúc này cô đang nghĩ đến một chuyện mà khi đó dường như cô đã bỏ qua.

Ông chủ toà nhà nở một nụ cười thật tươi,sau đó đứng lên đưa cho Lam Lam một bản hợp đồng, rồi nói.

“Đây là giấy tờ tòa nhà mà Chủ Tịch Lục đã đưa cho tôi cất giữ, hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh ấy… Thật ra Chủ Tịch Lục đã mua lại toà nhà này từ lâu rồi, số tiền mà mỗi tháng cô đều chi trả thuê văn phòng này là đều nằm ở Chủ Tịch Lục, anh ấy mới là ông chủ cho cô thuê”.

Rầm.

“Cái gì?”

Nghe xong, sắc mặt Lam Lam trở nên tức giận lập tức đưa tay đập vào bàn,đứng lên nhìn vào ông ta.

Người đàn ông đó dường như nói ra hết thì tâm trạng ông ta rất nhẹ nhõm, ông cười khẽ cúi chào cô.

“Vậy tôi xin phép”

Dứt lời,ông quay người đi ra thầm nói trong bụng.

Nói chuyện với vợ của Chủ Tịch Lục xem ra thoải mái hơn rất nhiều khi giáp mặt với anh ta.

Cũng bởi vì trong lòng sợ dáng vẻ của Lục Diệp Bằng mà ông đành đến đây nói thẳng với cô vợ của anh,dù sao cô ấy cũng là phụ nữ sẽ dễ nói chuyện hơn với anh ta.

Sau khi người đàn ông đó về,Lam Lam đã không thể nào chịu được những ấm ức trong lòng, cô đã nhanh chóng rơi khỏi văn phòng tranh trực tiếp lái xe đến công ty gặp cái tên chết bầm đó, đã giấu cô một bí mật lớn như thế, đã vậy còn mặt dày tháng nào cũng lấy đi một số tiền lớn từ trong tay của cô nữa chứ.

*****

Khi Lam Lam vừa đến công ty, thì cũng vừa đúng lúc cuộc họp hội đồng quản trị cũng vừa kết thúc trễ sau bốn tiếng đồng hồ kéo dài.Cuộc họp diễn ra rất lâu đến nỗi kéo qua giờ ăn trưa mới kết thúc,cho nên tâm trạng Lục Diệp Bằng khá là mệt mỏi, thậm chí có phần cau có.

Cũng nghĩ ngày mai sẽ là ngày lễ tình nhân cũng như là ngày sinh nhật của anh, vậy mà sáng nay trước khi đi làm anh đã dò hỏi thử Lam Lam rất nhiều lần, nhưng anh thật sự không biết là cô đang giả vờ hay là hoàn toàn không nhớ,cô cứ trưng bộ mặt ngây thơ trước mặt anh khiến anh hôm nay tâm trạng đã không được vui, còn bị một đống công việc đè đầu cưỡi cổ.

Nếu cô quên ngày sinh nhật của anh, vậy không lẽ cô cũng quên luôn ngày lễ tình nhân rồi sao?

Bên ngoài,Lam Lam đang từ thang máy đi ra, đang định đi tới văn phòng của anh, cô bỗng nhiên nghe một cuộc nói chuyện của mấy cô nhân viên đang đứng ở hành lang.

Nhưng tai Lam Lam chỉ duy nhất nghe rõ một câu nói phát ra từ miệng của một cô gái rất trẻ trung.

“Chủ tịch Lục thật phong độ, mới tuổi đó mà đã ngồi ở vị trí Chủ Tịch, vừa đẹp trai vừa giàu có.Nhưng tiếc là,anh ấy có vợ hơi sớm”.

Một cô gái khác nghe xong liền hiểu ngay câu nói của cô ta, liền nhếch môi cười nhẹ.

“Nếu không cô sẽ có cơ hội sao?”

“Tất nhiên…” Cô nhân viên đó không biết xấu hổ, mà còn rất tự tin về nhan sắc của mình “Nếu tôi gặp chủ tịch sớm, có khi tôi đã lọt vào mắt xanh của anh ấy”.

Câu nói của cô gái đó khiến mọi người ở đây đều lập tức phá lên cười lớn.

Cô gái khi nãy lại tiếp tục đá đểu cô ta

“Cô nằm mơ giữa ban ngày sao? Cô chưa nhìn qua vợ của Chủ Tịch Lục đúng không…? Phu Nhân Chủ Tịch Lục rất xinh đẹp, nếu cô muốn Chủ Tịch để mắt đến cô,thì cô phải xinh đẹp, thân hình phải quyến rũ.Hơn nữa còn phải có gia thế”.

Cô ta nghe vậy lập tức lườm liếc cô gái đó, trong lòng vừa tức nhưng đầu thì chẳng biết phải đáp trả gì tiếp theo, nên cô ta đã không suy nghĩ mà lỡ miệng.

“Dù có xinh đẹp đến mấy, nhưng giờ chẳng phải phu nhân cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi sao, người phụ nữ như vậy sẽ không thể nào có sức hấp dẫn giống như những cô gái trẻ được nữa.Với lại Chủ Tịch Lục,xem ra tôi thấy đã không còn mận nồng với phu nhân nữa rồi,không chừng tình cảm của hai người cũng đã giảm đi…”.

“Vậy sao?”

Cô gái đó còn chưa nói hết thì phía bên này Lam Lam đã có chút không vui, không đợi được liền lên tiếng cắt ngang niềm tin chớm nở của cô ta.

Mọi người vừa nhìn thấy Lam Lam, tất cả đều đồng loạt cúi đầu chào.

“Phu nhân!”

Cô gái tự tin lúc nãy thì bỗng chốc run rẩy cả người, cô ta cũng cúi đầu xuống chào cô nhưng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lam Lam từng bước đi tới trước cô gái đó, cô liền đưa bàn tay ra nâng khuôn mặt của cô ta lên, cười nhẹ lạnh lùng buông nhẹ một câu.

“Em gái cũng xinh đẹp và trẻ trung đấy, nhưng chị nghĩ cho dù em có trẻ hoặc xinh đẹp đến đâu cũng không lọt vào mắt của chồng chị đâu”

Nói rồi, cô liền cúi người xuống nói khẽ vào tai cô ta thêm một câu:

“Chồng chị thích những người phụ nữ với dạng người hơi gầy, nhưng số đo ba vòng phải thật nóng bỏng.Chủ Tịch Lục nhu cầu hơi cao,nếu muốn thì em có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, chồng chị sẽ xem xét lại…”

Cô gái đó nghe xong cũng ngầm hiểu được cô đang có vẻ khinh thường về vóc dáng của cô ta.Đúng là thân hình của cô ta có chút hơi mập, nhưng cũng đâu phải là quá xấu, tại sao không thể lọt vào mắt của Chủ Tịch Lục được chứ? Huống hồ Chủ Tịch chưa bao giờ chê bai cô ta, tại sao người phụ nữ xưng là vợ của anh có thể xúc phạm cô ta như thế?

Đang mãi suy nghĩ, thì cô gái đó liền nghe tiếng cười nhạo xì xầm của mọi người.Vừa mất mặc vừa xấu hổ, khiến cô gái đó đã không nói được lời nào liền quay đầu bỏ đi.

Lam Lam khẽ nhếch môi cười khẩy,sau đó nhìn mọi người lập tức ra lệnh.

“Mau đi làm việc đi”.

“Dạ”.

Lam Lam mang tâm trạng khó chịu từ phòng tranh đến đây lại còn nghe thêm những lời dường như nói cô không còn trẻ trung của cô gái trẻ kia,cơn giận càng lúc càng được châm vào thêm.

Biết được Lục Diệp Bằng đang ở trong phòng một mình,Lam Lam đã không thèm gõ cửa mà đã ngang nhiên bước vào.

Ánh mắt xinh đẹp của cô lập tức hướng về người đàn ông đang ngồi làm việc với dáng vẻ rất chăm chú, có lẽ anh đã không để ý cô đang đi vào đây.

Thấy vậy,Lam Lam bèn cởi đôi giày cao gót của mình ra, từ từ bước nhẹ đến trước chỗ của anh.

Trong đầu đang có ý định trả thù anh.Vậy mà cho đến khi cô đi gần đến anh thì lúc này tình thế đột ngột thay đổi.

“A…”

Lục Diệp Bằng đã đưa bàn tay ra kéo cô về phía anh,ngay lập tức cả cơ thể cô bổ vào lòng anh trong tích tắc.

Lam Lam vì bất ngờ mà không nói được lời nào.Rất lâu sau,Lục Diệp Bằng mới chỉnh lại tư thế ngồi để cô ngồi vào lòng anh.

"Sao hả…? Em đến đây có phải đã nhớ ngày mai là ngày gì rồi không?"Vừa nói anh vừa rụt đầu vào cổ của cô.

Lam Lam rụt cổ lại có phần vì bộ râu của anh đã khiến cô cảm thấy nhột nhột, cô bèn bật cười khúc khích đưa tay nâng đầu anh lên.

“Anh biết em vào đây từ lúc nào vậy,em tưởng…”

"Tưởng có thể hù anh có đúng không?"Lục Diệp Bằng cười nhẹ.

Lam Lam thấy vậy liền tỏ vẻ có chút uất ức, không chừng chờ liền đi thẳng vào vấn đề.

“Ông xã! Tại sao anh không nói cho em biết anh là chủ toà nhà mà em đang làm việc.Hôm nay em đã biết hết rồi”.

Nét mặt Lục Diệp Bằng hoàn toàn không bất ngờ.Anh nhìn cô rất lâu, rồi giơ tay chạm nhẹ vào gương mặt của cô.

“Nói cho em biết chuyện đó để làm gì, dù sao tòa nhà đó cũng đang trong giai đoạn thu mua của các công ty lớn.Lúc đó anh ra tay mua trước cũng vừa nghĩ đến em và cũng cùng lúc nghĩ đến tương lai của công ty”.

"Nhưng như vậy em thấy mình rất thiệt thòi " Lam Lam tỏ vẻ không vui, vừa nói liền khoanh tay như không hài lòng cách làm của anh.

Nhìn dáng vẻ của cô,Lục Diệp Bằng không thể nào nhịn cười nổi.Anh trực tiếp xoay người cô lại, kéo hai chân cô ra ôm vào bên hông của anh, nụ cười có chút xấu xa

“Em thiệt thòi như thế nào,anh sẽ đền bù cho bà xã yêu của anh” Giọng nói khàn khàn,hơi thở ngập tràn dục vọng thả vào tai của cô.

Lam Lam giựt mình, cô thừa biết anh đang muốn gì liền lập tức từ trên người anh nhảy xuống, miệng nhanh chóng phun ra vài câu chửi.

“Anh điên à! Ở đây là công ty đó… Tại sao lúc nào anh gặp em cũng như lên cơn vậy, mà chúng ta đã qua cái tuổi mới cưới rồi,sao anh vẫn còn…”

Rầm.

Không đợi Lam Lam nói hết,Lục Diệp Bằng đã đưa tay lên đập mạnh vào bàn, nét mặt tỏ ra khá tức giận liền đứng lên nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Em mới là người lên cơn.Sao…? Em nhớ ngày mai là gì không? Còn nữa, mấy ngày qua anh đi công tác không được gần gũi em, bây giờ em lại có thái độ đó với anh.”

Lam Lam có chút ngẩn người khá lâu, rất lâu sau cô bình tĩnh lại thì cô mới chợt nhận ra anh đang tức giận vì chuyện sáng nay.

Chuyện sinh nhật của anh đương nhiên làm sao mà cô quên được chứ!

Cốc cốc

Đúng lúc này đột nhiên tiếng gõ cửa bỗng chợt vang lên.

Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam một lúc lâu,sau đó anh ngồi lại vào chiếc ghế liền lên tiếng.

Người bước vào là Á Hiên,anh chào Lam Lam trước rồi mới tiến lại thông báo lịch trình với Lục Diệp Bằng.

“Chủ Tịch! Cuộc hẹn tối nay và ngày mai, tôi đã hủy rồi.Anh có thể yên tâm dự lễ tình nhân cùng với phu nhân”.

“Tôi đổi ý rồi!” Lục Diệp Bằng giơ tay lên cắt ngang lời nói của cậu ta “Cậu hay sắp xếp cuộc hẹn lại, có lẽ chẳng còn ai muốn dự lễ tình nhân với tôi đâu”.

Câu nói này ai nghe qua cũng đều biết được sự giận dỗi của anh đã phát ra ngữ điệu khiến cho ai đó nghe xong đã có chút áy náy.

Lam Lam khẽ cắn môi, bước đến kéo tay Lục Diệp Bằng.

“Anh đi theo em”.

“Đi đâu?” Lục Diệp Bằng hờn dỗi muốn rút tay lại, nhưng do cánh tay anh lại không chịu nghe lời anh.

“Anh đi rồi biết”.

Dứt lời, cô kéo mạnh tay anh nhìn về phía Á Hiên, khẽ ra lệnh.

“Mọi chuyện cứ sắp xếp như ban đầu, hôm nay Chủ Tịch sẽ về sớm,anh ở lại giải quyết công việc đi”.

Nói xong Lam Lam kéo Lục Diệp Bằng rời khỏi văn phòng làm việc.

******

Lục Diệp Bằng không nghĩ rằng mình sẽ bị cô đưa về nhà, tâm trạng có nhiều sự hoài nghi liền lập tức lên tiếng hỏi ngay.

“Em đưa anh về đây làm gì? Muốn tổ chức buổi lễ tình nhân với anh ít ra chúng ta cũng phải đến nơi chỉ có hai chúng ta”.

Lam Lam cười, cô đưa hai tay quàng qua cổ anh nhẹ nhàng thả vào tai anh một câu.

“Em đã chuẩn bị hết rồi! Trong nhà bây giờ chỉ có hai chúng ta,mọi người em đều cho nghỉ phép hết rồi!”

Lục Diệp Bằng giựt mình vội kéo cô ra, căng thẳng hỏi lại.

“Thật sao…? Vậy còn hai đứa trẻ…”

Lam Lam nháy mắt, khẽ đáp.

“Đương nhiên em tống hai đứa về ngoại hết rồi, để ở đây chúng ta làm sao đóng phim tình cảm với nhau được chứ anh yêu”.

Nói xong câu nói đó,Lam Lam đã luồn tay xuống cởi ra chiếc áo khoác vest bên ngoài của anh ra với ánh mắt ngập tràn nóng bỏng.

“Chồng yêu! Anh nghĩ em quên sinh nhật của anh sao,hửm…Sinh nhật chồng của em làm sao em có thể quên được”

Lục Diệp Bằng nghe xong mát lòng mát dạ,phá lên cười lớn khẽ đưa tay véo mũi cô.

“Em nghịch ngợm lắm! Anh cứ lo em lại quên anh.”

Lam Lam cười khẽ, bàn tay di chuyển đến bên ngoài chiếc áo sơ mi của anh ở đó cô vừa vẽ vòng tròn lên trên ngực, vừa nở nụ cười ma mị nhìn anh.

“Em đã chuẩn bị món quà đặc biệt ở trong phòng của chúng ta,anh sẽ rất thích”.

Đáy mắt anh trở nên nóng rực, không chừng chờ anh liền lập tức bế bổng cô lên.

“A… Anh làm gì vậy?” Lam Lam hoảng hốt vội ôm lấy anh.

Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy.

“Chẳng có quà nào bằng một đêm tuyệt vời của anh và em.Đêm nay em phải làm cho anh hài lòng, thì vị phu quân này mới có thể cho em ngủ đấy!”

Ngay sau đó anh bế cô đi thẳng lên phòng.

Khi vừa bước vào phòng,anh đã quăng thẳng Lam Lam lên chiếc giường.Bàn tay anh bắt đầu nhanh chóng cởi từng cút áo sơ mi, rồi đến tháo cộng dây nịt với dáng vẻ có chút hấp tấp.

“Anh … Từ từ đợi đã…” Nhưng trái ngược lại, thì nét mặt lúc này của Lam Lam bỗng trở nên sợ hãi.

Ngay lúc Lục Diệp Bằng định lao xuống ôm lấy cô, thì lúc này tiếng trẻ con cùng với tiếng pháo nổ bỗng chốc vang lên bất ngờ.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Tiếng nói rất gần bên lỗ tai của anh.Một giây sau, chiếc chăn như bị ai đó hất ra,sau cùng là một gương mặt đáng yêu, có phần ma lanh của đứa con trai của hai người Lục Diệp An xuất hiện.

Lục Diệp Bằng thất kinh trợn mắt to lên nhìn Tiểu An An đang nằm bên cạnh mình, nhưng dù vậy anh vẫn không chịu buông cô ra.Hai người vẫn nằm trạng thái ôm nhau,ánh mắt cùng lúc nhìn con.

“Lục Diệp An! Tại sao con xuất hiện ở đây?” Cũng may anh và cô chưa cởi hết quần áo ra,anh vẫn còn mặc trên người chiếc quần và chiếc áo chỉ mới mở vài cúc áo, còn cô thì vẫn còn nguyên vẹn.

Lục Diệp An năm nay cũng đã bốn tuổi,thằng bé càng lớn thì luôn được Lục Diệp Phong nói rằng giống như một khuôn của Lục Diệp Bằng lúc nhỏ,thằng bé giống đến nỗi tính cách cũng rất giống anh, tính tình khó gần không ai có thể tiếp xúc được với thằng bé ngoại trừ Lam Lam.

Trong mắt của Lục Diệp An thì Lam Lam giống như một người rất quan trọng, bất kể ai nói gì hay làm sai điều gì cũng đều nhận được sự khó chịu và hay ánh mắt sắc lẹm từ thằng bé.Nhưng Lam Lam thì không, những việc Lam Lam làm,Lục Diệp An luôn cho là đúng và luôn rất nghe lời cô bất kể là chuyện gì.

Lúc này trên nét mặt của Lục Diệp An từ vui vẻ chuyển sang khó chịu khi nhìn thấy hành động của ba đang ôm lấy mẹ khiến trong lòng cậu bé có chút ghen tị.

Ngay sau đó,Lục Diệp An liền tìm cách nào đó chui vào chính giữa anh và cô.Lập tức người vợ của anh bỗng chốc bị người khác cướp từ tay của anh,Lục Diệp Bằng liền hoá điên, giận dữ quát lớn.

“Lục Diệp An! Ai cho phép con vào đây,mau đi ra ngoài”.

Lục Diệp An đúng là bản sao của anh, cậu bé nghe xong không thèm để ý lời nói của anh liền cà đầu vào người của Lam Lam, làm nũng.

“Mẹ ơi! Mẹ thấy không… Chúng ta bỏ thời gian tạo bất ngờ cho ba, nhưng ba chỉ muốn ức hiếp mẹ con chúng ta thôi!”

Lục Diệp Bằng tức giận, liền đưa tay bế Tiểu An An rời khỏi người của Lam Lam,mang theo giọng điệu có chút uy quyền.

“Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi,con trai đã lớn là không được đeo bám mẹ nữa.Với lại căn phòng này chưa được phép của ba mẹ,ai cho con vào đây?”

Lam Lam ngồi dậy, liền lên tiếng nói đỡ.

“Ông xã! Sao anh lại mắng con, thằng bé còn nhỏ mà…”

“Em à! An An đã bốn tuổi rồi,thằng nhóc này rất ma lanh…Cũng là vì em chưa thấy được dáng vẻ chiến thắng của con trai mình thôi!”

Lục Diệp Bằng thương con trai thật, cũng yêu quý thằng bé rất nhiều.Nhưng cũng chính là vì thằng bé này thừa hưởng sự thông minh đầy mưu mô của anh mà có bao nhiêu lần anh đã dính bẫy của thằng nhóc này tạo ra, vậy mà khi bị phát hiện Lục Diệp An lại dùng nét mặt đáng thương để nói cho mọi người biết mình vô tội, mình chỉ là một đứa trẻ.Lam Lam cũng vì vậy mà đã đứng ra bênh vực cho con trai vô điều kiện.

Thấy mẹ đang bênh vực mình,Lục Diệp An liền làm bộ mặt tội nghiệp giơ hay tay hướng về phía Lam Lam.

“Mẹ…! Bế An An đi”

Không chờ vào sự đồng ý của Lam Lam, Tiểu An An đã nhảy cẩn lên người của cô.Lam Lam vì vậy không thể nào mà không bế con trai.

Bây giờ An An đã khá nặng, nhưng lúc nào cũng muốn mẹ bế mẹ bồng.

Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên nghiêm nghị, cô vừa mới bế An An trên tay,anh đã vội vàng cướp ngay thằng bé.

“Lời nói của ba,An An không nghe có đúng không?Ba mẹ có chuyện cần phải nói riêng,con mau ra ngoài…”

“Nhưng ba sẽ ức hiếp mẹ” Tiểu An An bĩu môi,hai tay khoanh lại điệu bộ như một ông cụ non.

Lục Diệp Bằng thầm chửi trong lòng.Muốn có khoảnh khắc tuyệt đẹp với cô trong dịp sinh nhật lần này, không lẽ anh phải tống cái thằng nhóc này ra nước ngoài sao…Tại sao An Nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, thì cái thằng bé này lại cứng đầu khó bảo bấy nhiêu vậy.

Đang mải mê suy nghĩ âm mưu tính toán, thì tai Lục Diệp Bằng bỗng chốc nghe một giọng nói của đứa con gái cưng của anh đang nhẹ nhàng nói phía dưới.

“Ba ơi! Chúc mừng sinh nhật người ba yêu của con”

Năm nay An Nhiên đã hơn mười tuổi, cô bé sở hữu rất nhiều đường nét xinh đẹp được thừa hưởng từ Lam Lam cộng thêm một giọng nói rất ngọt ngào từ cô, thậm chí có khi còn hơn cả mẹ của mình.Càng lớn An Nhiên càng hiểu chuyện, mức độ ngoan ngoãn của cô bé luôn làm cho Lục Diệp Bằng phải yêu thương cưng chiều cô bé đến tận trời mây.Anh yêu thương cô bé đến nỗi luôn cho người trông giữ cô bé hai mươi bốn trên hai mươi bốn vì anh không muốn ai tiếp xúc và làm hại tiểu bảo bối của anh.

Vừa nghe tiếng nói của An Nhiên,cơn giận của Lục Diệp Bằng liền nhanh chóng dịu xuống.Anh lập tức thả Tiểu An An xuống dưới đất,sau đó anh ngồi xổm xuống ngay chỗ đó nhìn An Nhiên, cười khẽ.

“Con gái yêu của ba,con không về nhà ngoại, con nhớ sinh nhật của ba sao…?”

An Nhiên cười tươi, cô bé đưa một chiếc túi đến trước mặt của anh, khẽ nói.

“Đương nhiên con nhớ chứ ạ! Con còn chuẩn bị quà cho ba… Là một chiếc vòng tay được làm bằng từng những hạt cườm, chiếc vòng là tự tay con làm,ba thích nó không?”

“Thích…!” Lục Diệp Bằng không hề suy nghĩ đã trả lời ngay.Rồi anh liền ôm chặt lấy An Nhiên, nhìn Lam Lam cười lớn. " Bà xã! Đây mới là đứa con ngoan của anh,con gái đã tặng quà cho anh… Còn em, bà xã sẽ tặng gì cho anh"

Lam Lam nghe vậy liền cười cười, cúi đầu nháy mắt với Tiểu An An.

“Đâu có…Em nghĩ anh giàu có như vậy,anh cũng không thiếu thứ gì.Cho nên em nghĩ cùng anh ăn một bữa, cũng xem như là em đã tặng quà cho anh rồi!”

“Em nói thật sao?” Lục Diệp Bằng chay mày lại có chút không vui.

Lam Lam cố nhịn cười liền nhìn anh gật đầu.

Trong lòng của Lục Diệp Bằng đang hụt hẫng, nghĩ rằng cô tặng anh một món quà đặc biệt nào đó.Vì mới mấy tháng trước cả An Nhiên và An An đều được món quà rất ý nghĩa từ cô.

Không phải là anh ganh tị với các con.Chẳng qua anh muốn xem trong lòng cô,anh có còn giữ vị trí quan trọng hay không?

Nhìn thấy gương mặt của ba mình tỏ vẻ buồn bã,Lục Diệp An liền khoanh tay lại, lập tức chọc ghẹo.

“Ba thật tội nghiệp.Nếu ba muốn có quà của mẹ, thì ba tự móc tiền túi của mình ra và tự đi mua món quà mà ba thích.Sau đó ba đưa cho mẹ, để mẹ tặng lại cho ba”.

Lam Lam trợn mắt lên, vừa đưa tay bịt lấy miệng của thằng bé lại, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Lục Diệp Bằng,cố gắng xoa dịu anh.

“Anh…An An không phải có ý đó” Cô không nghĩ trong đầu thằng bé bốn tuổi này lại có những suy nghĩ giống như một người trưởng thành, rốt cuộc ai đã dạy điều này cho thằng nhóc này vậy?

Lục Diệp Bằng không màn đến cô,anh nhìn Lục Diệp An lập tức ra lệnh.

“Hôm nay ba hơi mệt,xin mời thiếu gia An An ra khỏi phòng của ba”.

Dường như Lục Diệp An cũng cảm nhận được sự thay đổi của ba, nhưng cậu là con trai của anh luôn có tính cách rất cứng rắn, không hề sợ hãi trước câu nói của ba mình.

Vài giây sau,Lục Diệp An tay phải nắm Lam Lam,tay trái nắm An Nhiên từng bước đi ra ngoài.

Vậy mà ba người còn chưa kịp ra đến cửa, tiếng nói chói tai của Lục Diệp Bằng bỗng chốc vang lên.

“Ba nói con ra ngoài, chứ không có mang theo mẹ đi cùng”.

Thằng nhóc này càng lúc càng quá quắc,anh phải tìm mọi cách phải cho thằng bé đi du học sớm hơn, dù chuyện công hay tư Lục Diệp An cần phải ra nước ngoài để học hỏi.

Nghĩ vậy,Lục Diệp Bằng liền nhìn thẳng vào ánh mắt thơ ngây của Lục Diệp An, buông ra một câu nói vừa là thật cũng vừa có chút hâm doạ.

“Lục Diệp An! Con có tin ba sẽ tống cổ con ra nước ngoài, vào một trường nội trú không? Dám cướp người phụ nữ của ba sao?”

Lam Lam giựt mình, vội buông tay An An liền đi đến chỗ anh.

“Ông xã! Sao anh cứ ghen với con trai hoài vậy?”

“Anh không ghen, nhưng anh phải dạy An An, biết chỗ đứng của mình đang ở đâu”.

Câu nói của anh khiến Lam Lam không thể nào nhịn cười nổi.Từ khi An An lên ba tuổi, cô cảm thấy giữa anh và con trai không hề có một khoảng cách nào cả,anh giống như một đứa trẻ con, lúc nào cũng hơn thua với thằng bé.Ngược lại,An An lúc nào cũng muốn chọc tức ba của mình, nên luôn đeo bám theo cô mặc dù có lúc thằng bé cũng chỉ muốn ở một mình,so với An Nhiên thì An An có chút tự lập hơn rất nhiều.

Có lẽ ngoài cô ra, thì mọi người đều không biết về đặc điểm này của An An.Nói đúng hơn là cô chính là người hiểu con trai nhất và biết con trai đang muốn gì.

Với thái độ hung dữ của ba mình,Lục Diệp An chỉ tỏ ra hờ hững, nở một nụ cười khá lạnh lùng.

“Nếu ba muốn làm điều đó với con…Vậy thì ba có tin con sẽ báo cảnh sát đến bắt ba vì tội giam giữ người trái phép không?”

“Cái gì?” Lục Diệp Bằng đã cố gắng kiềm chế cơn giận lại, nhưng thằng con quý tử của anh cứ thích chọc ghẹo anh.

Lam Lam đứng một bên cũng đã chịu hết nổi hai cha con này rồi, liền véo nhẹ eo anh một cái.

“Thôi được rồi! Anh muốn quà sinh nhật có đúng không? Đi theo em…”

Dứt lời, cô liền nắm lấy tay rời khỏi phòng.

Lục Diệp Bằng chẳng biết cô sẽ dẫn anh đi đâu.Cho đến một lúc thì anh mới nhìn thấy cô dẫn anh ra sân nhà, trước mắt là một thứ gì đó được bao chùm lại bởi một lớp màn vải rất dày dặn.

Lam Lam dẫn anh đi đó, cô liền quay lại nhìn anh,thở dài cất tiếng.

“Đáng lẽ em sẽ tạo bất ngờ cho anh vào ngày mai, nhưng tính khí của anh như thế em đành chịu thua thôi!”

“Ý em là…?” Lục Diệp Bằng bán tính bán nghi.

Nói xong câu nói đó,Lam Lam đã đi đến kéo tấm màn lớn ra.

Sau lớp màn dày dặn đó chính là sự xuất hiện của chiếc xe Rolls Royce phiên bản giới hạn của năm nay.

Đôi mắt Lục Diệp Bằng mở to,anh kinh ngạc khi thấy dòng xe mình yêu thích nhất.Cũng không nào nghĩ đến nó xe được nằm trong sân nhà của anh.

Lam Lam cười, nhìn anh nói.

“Ông xã! Đây là quà của em,anh có thích không?”

Lục Diệp Bằng cảm động đến nỗi lời nói cũng bị cà lăm đi.

“Em tặng…cho anh sao?”

Lam Lam nở một nụ cười, cô chạy đến ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi của anh.

“Không tặng anh thì tặng ai, đây là món quà mà em đã cố gắng kiếm tiền để mua cho anh”.

Nghe xong,Lục Diệp Bằng lập tức cúi người luồn hai tay xuống giữa khe chân của cô, rồi sau đó nhắc bỗng cô lên, vừa hôn vừa xoay cô vòng vòng.

“Bà xã của anh thật tuyệt,anh cảm ơn em,anh rất thích món quà này” Dù không biết là cô mua bằng tiền của anh hay là tiền của cô, nhưng nó cũng đã đủ biết được cô vẫn để ý đến lời nói và sở thích của anh.

Chẳng phải chiếc xe này vào mấy tháng trước anh đã nói qua cho cô rồi sao, cứ nghĩ cô sẽ để ngoài tai, nào ngờ cô đã thật sự làm một điều bất ngờ và ý nghĩa với anh.

Lam Lam ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh một câu.

“Anh thích là được…Ông xã! Em luôn yêu anh,so với Tiểu An An thì Tiểu Diệp Bằng của em quan trọng hơn chứ!”

Tình yêu của cô luôn dành cho anh là tuyệt dối.Cho dù có ra sao, thì anh và cô sẽ cùng nhau sống đến suốt cuộc đời này.

Con cái lớn lên rồi, cũng sẽ có một gia đình khác.Còn anh và cô thì chỉ có nhau, nếu sau này anh có vì một lý do nào khác ra đi trước cô thì cô cũng sẽ ở như vậy, sẽ sống đến khi nào không còn sống được nữa, đến lúc đó anh và cô sẽ đoàn tụ với nhau.Ngược lại nếu cô chết trước anh, nếu anh muốn đi bước nữa, cô cũng sẽ không hối hận với quyết định của mình là đã yêu anh ở kiếp này.

Câu nói của cô càng làm cho anh cảm thấy sung sướng thỏa mãn trong lòng, cả hai hôn nhau say đắm dựa thẳng vào chiếc xe mới, mắt đối mắt nhìn nhau như thể trên thế giới này chỉ tồn tại có một mình hai người.

Vừa hay lúc này,An Nhiên và An An chạy thẳng ra sân với sự không hề báo trước.Vừa ra,An Nhiên đã vội thấy hình ảnh ba mẹ đang hôn nhau ngoài trời, cô bé liền hét lên một tiếng, rồi vội vàng cùng em trai quay người lại.

An Nhiên cũng đã lớn, cũng đã xem phim ảnh rất nhiều và cũng hiểu được chút thế nào là chuyện tình cảm của nam nữ.Còn với An An,em trai còn khá nhỏ, chỉ là một trang giấy trắng.Cô bé nhất định phải bảo vệ em trai, không nên thằng bé tìm hiểu sâu về vấn đề này.

Lục Diệp Bằng và Lam Lam nghe được tiếng hét của con gái cũng đã nhanh chóng buôn nhau ra, cả hai ngượng ngập nhìn nhau.

Lúc này trong đầu Lục Diệp Bằng bỗng nhiên có một suy nghĩ, anh nhẹ nhàng nói khẽ với cô.

“Hay là gia đình chúng ta đi ra biển chơi,anh sẽ chở em và các con trên chiếc xe mới này”

Nét mặt Lam Lam sáng rực lên, lập tức gật đầu nhìn anh.

“Em đồng ý”.

Sau đó cô nhìn về phía An Nhiên và An An, rồi nói.

“Các con chuẩn bị đi, cả nhà chúng ta sẽ đi du lịch,mau lên thay đồ”

Đặc điểm thích đi du lịch này của Lam Lam đều truyền lại hai đứa con của cô.Nghe xong cả hai đã không chờ đợi liền lập tức chạy nhanh vào nhà,nghe theo sự sắp xếp của Lam Lam.

Nhìn theo bóng lưng của hai đứa con,Lam Lam bỗng nép người vào anh.

“Có phải bây giờ gia đình chúng ta rất hạnh phúc không anh?”

Lục Diệp Bằng ôm lấy cô, đặt nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng trả lời.

“Không một ai có thể bước vào gia đình hạnh phúc của chúng ta.Tình yêu của anh,nguyện kiếp này chỉ trao cho một mình em”.


“Cảm ơn anh”.


“Anh yêu em…Cô gái điên của anh”.


Cuộc sống chẳng không thể nói trước được điều gì.Trước đây,anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có hạnh phúc.Nhưng cuộc đời anh đã thấy đổi, vì sự xuất hiện của cô.


Cảm ơn em!


Cảm ơn người con gái của cuộc đời anh!


Anh yêu em!


Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang