Cô đang rất phân vân có nên nói chuyện hôm nay cô đã đi xem mắt cho anh nghe không? Còn chuyện mẹ đã đồng ý cho anh và cô ở bên nhau cô phải nói với anh như thế nào đây.
Cô cũng định nhân dịp này, hủy bỏ thử thách mà trước đó cô đã đưa ra cho anh.
Anh mệt mỏi mà cô cũng chẳng hơn gì.
Lam Lam vừa bước vào nhà, đã có người nào đó liền chạy lại ôm lấy chân của cô.
Khỏi nhìn cô cũng biết đó là con gái cưng của cô rồi.
An Nhiên nũng nịu khoe thành tích của mình ngày hôm nay.
"Hôm nay con được điểm cao nhất lớp môn Mỹ thuật, thầy giáo còn khen con rất nhiều nữa".
Nghe xong,Lam Lam liền nở một nụ cười thật tươi ngồi xuống nhìn vào gương mặt mũm mĩm của cô gái của mình,tỏ vẻ tự hào.
"Thì đương nhiên rồi! Con vẽ đẹp cũng là được di truyền từ mẹ đó thôi!"
An Nhiên gật đầu rất mạnh.
Lam Lam ôm An Nhiên vào lòng.
"Tiểu bảo bối của mẹ thật đáng yêu, con đã ăn gì chưa?"
Nhìn An Nhiên hồi lâu, cô mới chợt nhận ra từ khi cô trở về đây cô dường như quên đi việc chăm sóc cho con gái.Suốt ngày cô chỉ biết nghĩ cách làm sao để đối phó mẹ và việc mở phòng tranh cũng khiến cô quên đi trách nhiệm làm mẹ của mình.
Nhưng kể từ ngày hôm nay, cô sẽ toàn tâm toàn ý trở thành một người vợ một người mẹ tốt cho cả anh và cô con gái bé nhỏ này.Cô không nên bỏ lỡ thời gian,trôi qua một cách dễ dàng như vậy.
An Nhiên cho dù đã lớn nhưng cô bé luôn biết làm nũng với mẹ của mình.Nghe mẹ hỏi như vậy, cô bé nhanh chóng nhảy lên người của Lam Lam không ngừng khoa tay múa chân.
"Con đã ăn rồi....! Nhưng con vẫn thấy đói.... Mẹ làm món bánh rán cho con có được không ạ?"
Lam Lam mỉm cười nhẹ nhàng,sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên má của An Nhiên, khẽ cưng chiều.
"Công chúa của mẹ thích ăn thì mẹ sẽ làm liền cho con ngay đây".
Dứt lời, cô dùng hết sức bế An Nhiên trên tay đi vào trong bếp.
An Nhiên mặc dù đã hơn sáu tuổi, nhưng bẫm sinh con bé có bệnh suyễn trong người, nên đối với Lam Lam con gái vẫn còn rất nhỏ, cô có thể bế nổi.
Vừa vào trong bếp, Lam Lam đã thấy Thiên Dật đang không ngừng ngấu nghiến đồ ăn bỏ vào trong miệng khiến cô chỉ biết bịt mắt An Nhiên lại, không cho con bé thấy những tật xấu như thế này.Nếu không con bé lại bắt chước giống như cậu của mình ăn uống một cách thô thỉ như thế thì không nên.
"Em ăn uống gì mà kinh tởm thế?"
Thiên Dật nuốt đồ ăn xuống bao tử,sau đó vừa ăn vừa nói.
"Em ăn như thế mới kịp giờ đi xem phim với Diệp Ngôn chứ!"
"Xem phim sao?" Lam Lam ngạc nhiên đưa mắt nhìn đồng hồ.
Đã hơn tám giờ rồi, trễ như vậy mà cũng đi xem phim được sao?
Hành động của Lam Lam, Thiên Dật liền hiểu ngay.
"Giờ này đi xem phim mới lãng mạng,vắng người....Tình cảm sẽ dâng đầy hơn"Đôi mắt Thiên Dật khi nói ánh lên sự gian tà khiến Lam Lam có chút nghi ngờ.
Lam Lam trừng mắt, đưa ra lời cảnh cáo.
"Đừng có làm bậy, Diệp Ngôn là em chồng của chị đấy!"
Nghe cô nói như vậy, Thiên Dật phá lên cười lớn, liền chọc quê cô.
"Chị họ ơi! Chị quên là mình đã ly hôn rồi sao? Em chồng nào ở đây"
Lam Lam chợt cứng họng, nét mặt cũng có chút thay đổi.
Nhưng không đợi Lam Lam lên tiếng,An Nhiên từ trên người của cô liền nhảy xuống.Cô bé chống nạnh đi đến trước mặt Thiên Dật liền nhăn nhó mặt mũi.
"Cậu Thiên Dật, tại sao cậu lại chọc giận mẹ của cháu chứ?"
Thiên Dật nhìn An Nhiên, đưa hai tay bấu nhẹ mặt của cô bé thấp giọng nói.
"Mẹ con không tức giận đâu mà cháu lo".
Nói xong, Thiên Dật bỏ đũa xuống liền đứng lên nhìn cô,buông nhẹ lời thông báo.
"Em về hơi trễ mà có khi sẽ không về nhà....Anh chị có làm gì thì cứ tự nhiên thoải mái không ai làm phiền đâu"
"Em....."Lam Lam hiểu câu nói Thiên Dật đang ám chỉ điều gì.
Gương mặt cô bất chợt đỏ ửng lên.
Thiên Dật đắc ý vừa lấy khăn giấy chùi miệng,sau đó bước đến trước mặt Lam Lam tỏ vẻ ngây thơ trước mặt cô.
"Mà hình như chị chọc giận anh ấy sao? Hôm nay anh ấy về nhà cứ mặt hầm hầm một đống, còn không chịu xuống ăn cơm nữa... Chị mau tìm cách dỗ ngọt ông xã của chị đi".
Dứt lời, Thiên Dật mặt kệ chị họ của mình liền bước đi hiên ngang ra khỏi phòng ăn.
Trái tim Lam Lam chợt run lên.
Có chuyện gì với anh rồi sao?
Ngay cả sáng này cô cũng thấy biểu hiện của anh thật lạ, rốt cuộc anh đang bị chuyện gì vậy? Cô nhớ hôm qua anh vẫn bình thường mà
Lúc này,An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.Thấy mẹ vẫn chưa chịu làm bánh cho mình, cô bé có chút sốt ruột liền lay mạnh tay của cô, cất tiếng nói hối thúc.
"Mẹ...Mẹ ơi, làm bánh đi mẹ,con đói lắm rồi!”
Lam Lam giựt mình, ý thức được kéo lại.Cô cúi đầu xuống nhìn An Nhiên, sau đó khẽ khàng hỏi.
"Ba.....Ba của con vẫn chưa ăn gì sao?"
An Nhiên cắn môi,nhanh chóng gật đầu nhanh.
"Hình như ba đang có chuyện bực mình, hôm nay ba về chẳng thèm ôm con mà đi thẳng lên lầu luôn đấy!" Giọng điệu cô bé có chút ấm ức.
Không hiểu sao,khi nghe câu nói này.Trong lòng Lam Lam dấy lên dự cảm chẳng lành, giác quan cô cho thấy dường như là liên quan đến cô.
Lẽ nào....
Lam Lam trợn mắt lên.Cô không nghĩ hôm nay, có khi nào anh biết cô xem mắt không?
Không..... Chắc chắn không phải chuyện đó.
Vì hôm nay cô còn không biết mình đi xem mắt, như vậy làm sao anh có thể biết được chứ!
Chắc cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi!
Lam Lam không nói gì nữa liền quay đầu đi vào trong bếp làm bánh cho cô con gái và sẵn làm điểm tâm ăn tối cho anh.
Trong lúc cô làm đồ ăn,An Nhiên rất ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn chờ đợi mẹ mình.Cô bé không làm phiền cũng không nói chuyện với mẹ, vì chỉ không muốn làm cho mẹ mình phải phân tâm.
********
Trên lầu,Lục Diệp Bằng vừa mới tắm ra, cả người như bị một gánh nặng đè lên đến bây giờ mới được giải thoát vậy.
Anh ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã hơn chín giờ tối rồi mà cái cô gái đáng chết đó còn chưa chịu về nhà nữa sao?
Nghĩ vậy,Lục Diệp Bằng liền xọc vào đôi dép lê khoác lên chiếc áo ngủ đi ra khỏi phòng.
Anh bước qua mở cửa phòng của cô, liếc nhìn bên trong không có chút ánh sáng.Khỏi cần suy nghĩ anh cũng biết cô chưa về.
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh như băng.
Anh lại đi xuống dưới nhà,khi đi đến tầng một.Mũi anh bắt đầu ngửi thấy mùi món ăn quen thuộc đang không ngừng bay phấp phới.Trong đầu của anh nhạy bén nhanh chóng bước xuống thật nhanh.
Chưa kịp đi vào bếp,anh đã nghe tiếng nói vui vẻ của An Nhiên đang vang lên.
"Mẹ ơi! Thơm quá đi, có đồ ăn chưa mẹ?"
Ngay sau đó anh liền nghe tiếng nói trả lời của cô.
"Xong rồi đây công chúa bé nhỏ của mẹ".
Khóe môi của anh bất chợt cong lên, bước chân cũng vội vã đi vào trong bếp.
Lúc này anh đã thấy cô.
Lam Lam đang mang chiếc tập về,đứng quay lưng lại về phía anh.Có lẽ cô đang gấp đồ ăn bỏ ra dĩa.
"An Nhiên! Con lên gọi ba xuống đây ăn cơm cùng với chúng ta đi cục cưng của mẹ".
"Vâng ạ!" An Nhiên vừa định đi thì ánh mắt đã chợt thấy Lục Diệp Bằng, vậy mà anh liền ra hiệu cho cô bé giữ im lặng.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng nhìn vào dĩa đậu hũ tứ xuyên đang bày lên bàn vẫn còn đang nóng hổi.
Trái tim anh chợt run lên.Chẳng phải đây là món ăn hợp khẩu vị của anh nhất sao?
Người con gái này biết từ khi nào vậy?
Nhìn vào thân hình nhỏ bé ấy khiến cho anh luôn phải đau lòng thì anh không thể nào không thương cô nhiều hơn.
Cảnh tượng trước mắt, nhiều lần anh đã ao ước nó xảy ra trong hiện thực.Nhưng đến tận bây giờ, nó đã hoàn toàn trở thành sự thật.
Anh thật sự đã có gia đình.
Khi anh vừa đi làm về sẽ có con gái chạy ra mừng rỡ anh về nhà và sẽ có cô vợ bé nhỏ của anh sẽ từ trong bếp dọng tiếng nói ra hối thúc anh đi tắm rồi ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm.
Đó là điều ước của anh suốt mấy năm qua, cuối cùng anh đã được như ý nguyện.
"Nóng quá....."
Đang mải mê suy nghĩ thì anh liền bị tiếng nói của cô làm cho giựt mình.
Lục Diệp Bằng vội vã bước nhanh lên lấy tô canh trên tay cô.
"Để đó cho anh".
Nói rồi anh liền bưng tô canh bỏ xuống bàn ăn.Sau đó anh liền quay lại cầm lấy bàn tay ân cần,hỏi hang.
"Em có sao không? Có bị bỏng ở đâu không?"
Nhìn thấy anh,Lam Lam đứng đờ ra đó vài giây.
Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình như vậy.Anh khẽ lên tiếng.
"Mai mốt có muốn ăn gì thì nói với anh,anh nấu cho em ăn".
Lúc này,khi nghe anh nói câu này Lam Lam bất chợt giựt mình, chớp chớp mắt nhìn anh tỏ vẻ không tin lời anh nói.
"Anh biết nấu ăn sao?"
Lục Diệp Bằng lườm liếc cô, rồi nắm lấy tay cô đến bàn ăn từ tốn đáp.
"Em đừng khi dễ anh không biết nấu nướng, có khi anh còn nấu hơn cả em nữa đấy!"
Tiểu An Nhiên miệng cười tươi, lên tiếng nói giúp cho ba của mình.
"Đúng rồi đó mẹ, ba nấu ăn cũng ngon lắm.Mẹ đi rồi,ba đã đi học nấu ăn để nấu cho con ăn đó".
"Thật như vậy sao?" Lam Lam nhìn anh với dáng vẻ hâm mộ."Vậy hôm nào anh nấu cho em ăn thử xem nó ngon đến cỡ nào".
"Để rồi xem".
Trên bàn bày một dĩa bánh rán to lớn.Loại bánh rán này chỉ có An Nhiên là người thích ăn nhất cho nên cô bé ôm khư khư dĩa bánh rán một mình ngồi ăn.
Lam Lam ngồi cạnh cô bé, thấy con gái ăn hơi nhiều cô lại bắt đầu lo lắng sợ con bé bị đầy hơi,tối nay lại không thể ngủ được nữa.
"Con ăn ít thôi! Tối nay đau bụng thì sao?"
Vậy mà An Nhiên lại không nghe liền đem giấu những cái bánh,sau đó cô bé lập tức đứng lên đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía ba mẹ của mình.
An Nhiên bĩu môi.
"Ngày mai con được nghỉ học buổi sáng,con sẽ tha hồ ăn hết số bánh này..... Chúc ba mẹ ngủ ngon".
Nói xong,An Nhiên liền chạy thẳng lên lầu để lại sự tức giận đang hừng hực lên trên khuôn mặt của Lam Lam.
"An Nhiên....." Lam Lam cũng đứng lên, cô định đuổi theo con gái.
Nhưng chỉ một giây sau,Lục Diệp Bằng đã vương tay ra nắm lấy cánh tay của cô khiến Lam Lam xoay một vòng rồi ngã vào trong lòng anh.
"Em hãy mặc kệ con bé, An Nhiên ăn khỏe hơn em nhiều đấy!”Giọng điệu khàn khàn của anh trực tiếp thả vào tai của cô.
Lam Lam nghiên đầu nhìn anh, cô chợt suy nghĩ đến chuyện anh đang có chuyện bực mình.
"Anh có chuyện gì sao? Em thấy anh có vẻ anh không được vui"
Nhưng Lục Diệp Bằng không quan tâm câu hỏi của cô.Cuối cùng anh thừa dịp cô không để ý, rướn người hôn lên môi của cô.Lam Lam ngồi trong lòng anh, cô đáp lại nụ hôn của anh bằng sự nhiệt tình.
Một lát sau, Lục Diệp Bằng buông cô ra.Anh nhìn cô rất lâu,sau đó liền đặt câu hỏi.
"Hôm nay em đi đâu vậy? Hình như em không đến phòng tranh"
Nghe xong, trái tim của Lam Lam đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Ánh mắt có phần tránh né không dám nhìn anh.
"Em....."
Vậy mà Lục Diệp Bằng lại xoay mặt cô lại,anh lại một lần nữa tiếp tục rướn người hôn chặt đôi môi của cô, nghiến răng nói.
"Đi đâu mà tại sao không nói với anh?"
Lam Lam sững người.
Trong lòng cô đang sợ người đàn ông này thông minh sẽ bắt bài cô ngay lúc này,cho nên cô không thể để cho anh phát hiện điểm bất thường của cô được.
Cô cắn răng nhịn nhục đành nghĩ ra một kế quyến rũ anh.Chỉ có như vậy người đàn ông này sẽ quên đi cho đến khi Hạ Ninh Triết đi về bên đó thì cô mới yên tâm mà nói cho anh nghe.
Dù sau ngày mốt anh cũng đi công tác rồi!
Lam Lam bắt đầu đưa tay cởi từng cút áo của anh ra liền luồn tay vào trong chọc ngày những nơi huyệt đạo nhạy cảm nhất của anh.
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.....! Diệp Bằng,em yêu anh!"
Lam Lam chủ động dâng hiến đôi môi hôn anh, cô dạng chân ra ngồi trong lòng của anh đồng thời cố tình ma xác niềm tự hào đánh thức nó dậy trong lớp quần ngủ mong manh của anh.
"Lam Lam!"Lục Diệp Bằng khó chịu,bụng chợt thắt dằn mạnh tên cô "Buổi sáng anh vẫn chưa ăn đủ đâu đấy!"
Nghe anh nói như vậy, trái tim Lam Lam chợt rung rinh.Ngay sau đó cô ép chặt ngực mình chạm vào ngực của anh,dùng ánh mắt xinh đẹp để quyến rũ anh.
"Vậy chúng ta làm gì đó đi anh".
"Tiểu Yêu Tinh". Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.
Anh vừa hôn môi cô vừa đứng lên ôm cô đi lên lầu.