Một cơn bão bất ngờ ập đến.Cho nên vừa mới tờ mờ sáng sớm thì tất cả các gia đình đều phải thu xếp nhanh chóng trở về thành phố.
Chuyến đi vì vậy được kết thúc trong sự thất vọng của bọn trẻ.
Riêng Lục Diệp Bằng.
Đêm tối hôm qua,anh đã có một đêm đầy lãng mạng với cô vợ xinh đẹp của mình.Gương mặt của anh luôn hiện lên hai chữ "mãn nguyện" khi anh đã ăn hết sạch sành sanh người con gái anh yêu.
Thật chất sau đêm tối hôm qua, cả Lam Lam và Bella đều mang tâm trạng đầy mệt mỏi, khắp người đều toàn là những dấu hôn mà người đàn ông của hai người để lại.
Cũng như Lam Lam,Bella cũng bị Chí Huy làm cho đau đớn khắp cả người.Hai người không hẹn mà gặp, lại muốn quay về ngay lúc này thôi!
Cũng may cơn mưa kéo đến đã cứu lấy hai người con gái đang mang một thân thể đầy mệt mỏi trở về nhà.
Một tuần sau.
Cuối cùng quỹ đạo cũng dần quay trở lại ổn định.
Ngoài mặc Lam Lam mang tiếng đi làm ở công ty của Lục Diệp Bằng, nhưng thật chất cô chỉ đi làm việc vào những ngày thứ hai, thứ tư và thứ sau mà thôi! Còn thời gian còn lại,thì cô lại tập trung vào văn phòng tranh của mình.
Lục Diệp Bằng cũng không muốn tạo áp lực cho cô giống như trước đây anh đã từng làm với cô nữa.Anh biết từ khi cô bị khối u,cho dù là đã khỏi.Nhưng sức khỏe của cô cũng đã trở nên yếu ớt,anh không muốn vợ của anh phải làm việc cực lực như trước đây nữa.Với lại anh không muốn vì lợi ích của mình mà đem cô ra làm miếng mồi nhử cho các đối thủ.
Anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh đều cảm thấy hạnh phúc và mang lại cảm giác an toàn mà anh đang đem lại cho cô.
*****
Một buổi chiều thoáng mát trong một không gian yên tĩnh trong một quán cà phê sang trọng nằm ở một vị trí đắc đỏ ở trung tâm thành phố.
Một buổi trà chiều được diễn ra của hai người con gái đang ngồi bên trong cửa sổ.
Lam Lam ngồi đối diện với A Mẫn, một người bạn thân lúc nhỏ của mình.Cả hai đều có sở thích uống trà chiều.Bên ngoài là những ngọn đèn đang được thắp sáng cùng với đường xá đang dần trở nên tấp nập.
"Cậu chuẩn bị phòng tranh như thế nào rồi? Khi nào mới bắt đầu khai trương".A Mẫn nhấp một ngụm trà.Nụ cười tươi tắn xuất hiện trên gương mặt nhìn Lam Lam nhẹ nhàng hỏi.
Lam Lam cũng mỉm cười, khẽ gật đầu trả lời.
"Cũng gần xong rồi, chắc tuần sau mình sẽ chính thức khai trương".
"Ừ....! Vậy hôm đó mình sẽ quảng cáo giúp cậu".A Mẫn vui mừng.
Lam Lam ngẩn người.
"Quảng cáo sao?"
"Phải rồi! Mình đang làm bên mãng truyền hình, mình qua bên chỗ cậu lấy thông tin rồi sẵn viết bài quảng cáo giùm cậu luôn".
A Mẫn là một phát thanh viên, lại có tiếng nói trong nghề viết báo.Trước lúc Lam Lam dự định mở phòng tranh, trong đầu cô đã nghĩ đến việc quảng cáo tuyên truyền phòng tranh giúp người bạn thân của mình rồi!
Vậy mà A Mẫn vừa nói xong,Lam Lam đã nhịn không nổi liền phá lên cười lớn.
"Mình mà cần cậu quảng cáo sao? Này cậu không nhớ mình là Phù Thủy Hội Họa hả....?" Lam Lam lại bỗng trở nên tính xấu bắt đầu khoe thành tích trước mặt A Mẫn "Chưa gì mình đã có mấy đơn đặt hàng rồi đây kìa!"
"Sao hả....?" Gương mặt A Mẫn trở nên xám xịt.
A Mẫn vừa bị quê vừa bức tức trong lòng vì Lam Lam ngang nhiên phủ bỏ tấm lòng tốt của cô liền lập tức đứng lên, cầm lấy túi xách giận dỗi nói lớn.
"Vậy cậu ở đây một mình đi!"A Mẫn chuẩn bị đi thì Lam Lam mới chợt nhận ra mình giỡn lại quá trớn nữa rồi, cô cuốn cuồn vuốt giận A Mẫn.
"Đừng giận mà! Mình chigiỡn một chút thôi!"
"Cậu còn nói kiểu đó nữa, mình nghỉ chơi với cậu luôn!" Thấy vậy A Mẫn phải thầm tự nhủ trong lòng nói: Đây là bạn thân,phải nhịn xuống.
Nếu Lam Lam không phải là bạn,chắc chắn cô sẽ cho biết tay.
Cuối cùng A Mẫn vuốt cơn tức trong lòng,đành ngồi xuống nhưng vẫn không ngừng lườm liếc Lam Lam.
Lam Lam nở một nụ cười thật tươi, không dám chọc ghẹo cô bạn này của mình nữa.
Đúng là A Mẫn khác với Tiểu Sơ rất nhiều.Lúc trước cô luôn ỷ Tiểu Sơ hiền lành nên lúc nào cũng ức hiếp cô ấy, vậy mà Tiểu Sơ lại không giận mà luôn dành cử chỉ dịu dàng đối với cô.
Còn A Mẫn chẳng khác nào như bản sau của Lam Lam, cô ấy cũng nghịch ngợm miệng lưỡi cũng không thua gì cô.
Một lúc sau,tầm mắt Lam Lam đã nhìn thấy trên cổ của A Mẫn có một vết đỏ.Trong đầu cô liền liên tưởng đến những dấu vết mà Lục Diệp Bằng đều đánh dấu lên trên người của cô.
Lam Lam bèn nhớ trực lại hình như A Mẫn đang yêu nhau với Hoắc Thiếu Tiên thì phải, không lẽ hai người họ....
Lam Lam nở một nụ cười xấu xa, lên tiếng hỏi.
"Cậu và anh Thiếu Tiên đã tiến triển....!"
"Cậu đừng nhắc đến anh ta trước mặt mình nữa!” Không đợi Lam Lam nói hết,A Mẫn đã cắt ngang lời cô.
Vừa nhắc đến Hoắc Thiếu Tiên, gương mặt của A Mẫn hoàn toàn trở nên giận dữ.
Lam Lam kinh ngạc vì sự giận dữ của A Mẫn.
" Tại sao vậy? Anh ấy làm chuyện có lỗi với cậu sao?"
Khoé môi A Mẫn khẽ nhếch lên, trong lòng vẫn còn ấm ức.
"Thà anh ấy làm chuyện có lỗi với mình cũng được đi,đằng này anh ấy đang yêu đương với mình nhưng trong lòng lại không đặt ở bên mình...."
"Gì..... Là sao chứ? Cậu nói rõ hơn có được không?" Càng nói Lam Lam càng không hiểu A Mẫn đang nói gì.
A Mẫn hít một hơi thật sâu rồi tuông tràn lời nói của mìn ra.
"Mình và Hoắc Thiếu Tiên tìm hiểu nhau và yêu nhau cũng hơn một năm, cả ba chúng mình đều lớn lên cùng nhau.Nhưng mình thật sự không hiểu anh ấy, mặc dù cả hai đã đi quá giới hạn với nhau, nhưng khi mình nói đến chuyện kết hôn thì anh ấy lại khướt từ, đánh lãng qua chuyện khác.Hình như anh ấy không muốn cưới mình, thậm chí mình còn nghi ngờ người trong lòng của anh ấy không phải là mình mà một người phụ nữ khác".
Câu nói của A Mẫn khiến Lam Lam nghe xong liền đứng hình vài giây.
Đến tận bây giờ người đàn ông đó vẫn chưa quên người con gái đó sao?
Trước đây có lần cô cũng như tất cả mọi người đều lầm tưởng người mà Hoắc Thiếu Tiên yêu chính là cô, nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Có một lần Tịch Duy An đến bệnh viện thăm cô và An Nhiên trước khi anh ấy về lại Thượng Hải, nhưng khi đó Lục Diệp Bằng lại tưởng cô đã ngủ nên đã không đánh thức cô dậy.
Tịch Duy An chỉ đi một mình, và cuối cùng cô lại nghe được cuộc nói chuyện của hai người đàn ông.
Thì ra người mà Hoắc Thiếu Tiên đang cất giấu trong tim chính là Dịch Chunh Linh, trong cuộc nói chuyện đó cô còn nghe được xuất thân của Chung Linh không phải giống như người bình thường.Cô ấy từ nhỏ đã sống trên núi, cha mẹ đều không còn.Hoắc Thiếu Tiên lại là người cứu lấy cô ấy giữa lúc cô ấy đang gặp hoạn nạn.
Đã có lúc cô cũng thấy cô gái đó rất kỳ quặc, tính tình cũng rất thất thường và rồi đó cô cũng đã hiểu lý do tại sao cô ấy trở thành người như vậy.
Nhưng cô lại luôn thắc mắc trong lòng tại sao ngay từ đầu Chung Linh đã ở bên cạnh Hoắc Thiếu Tiên vậy sao cô ấy lại trở thành vợ của Tịch Duy An.
Không lẽ Tịch Duy An là người bất chấp cả thủ đoạn để cướp lấy cô ấy.
Đêm hôm đó cô còn nghe Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng đã toan tính chuyện làm mai mối cho Hoắc Thiếu Tiên kiếm một cô vợ, cả hai người đều sợ Hoắc Thiếu Tiên cướp đi vợ của mình.
Vậy là ngay cả Lục Diệp Bằng cũng đều biết Hoắc Thiếu Tiên yêu thầm Chung Linh.Vậy tại sao anh lại luôn ghen tuông vô cớ hành cô như thế cô đi ngoại tình với người đàn ông khác vậy.
Đúng là một tên đàn ông khốn kiếp.
Nhưng bây giờ người đang dính với Hoắc Thiếu Tiên chính là A Mẫn.Không lẽ cô lại bỏ mặc cho cô ấy làm vật thế thân của người khác sao?
Suy nghĩ một hồi,Lam Lam nhìn chằm chằm vào A Mẫn hỏi thẳng.
"Anh ấy đã có bao giờ nói yêu cậu chưa?"
A Mẫn nghe xong ngẩn người một lúc lâu,sau đó nhấp một ngụm trà tiếp tục,ngại ngùng lên tiếng.
"Thì.....Thì là lúc ở trên giường,anh ấy nói yêu mình".
Lam Lam "ồ" lên một tiếng.
"Có hứa hẹn gì không?"
"Cái đó thì không?" A Mẫn trả lời thành thật.
Lam Lam mệt mỏi thở dài.Cô biết ngay mà, Hoắc Thiếu Tiên cũng giống như Lục Diệp Bằng sẽ không bao giờ hứa hẹn những điều mà họ chưa hề chắc chắn trong lòng.
Có lẽ Hoắc Thiếu Tiên còn đang đợi một điều gì đó nữa.
Nếu Hoắc Thiếu Tiên đang ôm hi vọng Tịch Duy An và Dịch Chung Linh ly hôn thì điều này chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành sự thật.Vì cô nghe nói Chung Linh đang mang thai đứa bé thứ hai của hai người họ.
Mang thai....
Nhắc đến hai chữ này, trong đầu Lam Lam đột nhiên sáng bừng lên.
Nét mặt trở nên gian xảo nhìn A Mẫn khẽ đưa ra một lời đề nghị.
"Gần ba mươi tuổi rồi, cậu hãy mang thai đi!"
"Sao....Mang thai!" A Mẫn sững người.
Lam Lam gật đầu.
"Ừ....! Nếu cậu mang thai, mình tin chắc cậu sẽ giữ được chân Hoắc Thiếu Tiên lại".
Thật ra cô cũng muốn giúp Hoắc Thiếu Tiên thoát ra vũng bùn lầy đó.Dù sao trước đó anh ấy cũng đã từng giúp cô rất nhiều, với lại A Mẫn và cả Chung Linh ai cũng là bạn thân của cô.Làm như vậy mọi chuyện có phải tốt hơn không....
Nhưng nhìn lúc này khi cô đảo mắt nhìn vào ánh mắt của A Mẫn,Lam Lam cảm nhận dường như cô ấy vẫn chưa sẵn sàng đến chuyện này thì phải.
"Mình chỉ nói ra ý kiến như vậy thôi, nếu cậu không đồng ý thì xem như mình đang nói nhảm đi!"
Sau đó Lam Lam mệt mỏi dựa người vào ghế, rồi đưa tầm mắt nhìn xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt Lam Lam đã xuất hiện hai hình bóng một nam một nữ đang bước vào trong quán.
A Mẫn có phần do dự định muốn nói gì đó với Lam Lam, thì giọng nói của cô bất chợt vang lên có phần hoảng hốt.
"Cái gì vậy? Người đó chẳng phải là anh Diệp Văn sao?"
"Hả...."
A Mẫn cũng giựt mình vội nhìn theo tầm mắt của Lam Lam.
Nhưng người làm cho A Mẫn thất kinh chính là cô gái đang đi chung với Diệp Văn.
"Trương Hiểu Nghê!"
Lam Lam nghe vậy liền nhíu mày hỏi.
"Cậu quen người con gái đó sao?"
Lúc này A Mẫn xoay đầu nhìn Lam Lam rồi gật đầu nhanh.
"Biết chứ! Cô ta là một trong những đối thủ của mình ở công ty.....Hôm trước cũng tại vì mình bị bệnh mà cô ta đã cướp đi vị trí làm người dẫn chương trình chính cho buổi lễ ở công ty Lục Thị"
"Lục Thị...."
Lam Lam hừ một tiếng, trong lòng cô đang có một linh cảm xấu.
A Mẫn lại quay đầu nhìn hai người bọn họ,dường như bọn họ đang tìm một chỗ ngồi vắng vẻ.
"Lam Lam! Cậu có nghĩ như mình nghĩ không? Có khi nào anh rể của cậu đang cắm sừng chị gái của cậu không?" A Mẫn nhẹ nhàng hỏi.
"Cậu nói như vậy là có ý gì?" Lam Lam chỉ hỏi vậy, nhưng trong lòng cô đã hiểu câu nói của A Mẫn từ lâu.
Từ khi hai người họ bước vào đây, thì trong lòng cô đều trở nên bất an.Nếu hai người họ chỉ là đối tác trong mối quan hệ làm ăn, thì không thể nào thân mật đến mức như tình nhân như vậy!
Đặc biệt cô gái đó ăn mặc rất gợi cảm, vòng một luôn muốn lộ ra bên ngoài dán chặt vào cánh tay của Lục Diệp Văn.Nói anh ta không động lòng, có chết cô cũng không tin.
Cô vẫn còn nhớ Lục Diệp Ngôn trước đây từng kể cô nghe là Lục Diệp Văn rất phong lưu,anh ta trước khi cưới vợ đã cặp kè biết bao nhiêu người con gái.Thậm chí xém một chút nữa, còn có con bên ngoài.
Nếu là như vậy thì những hình ảnh trước mặt của cô bây giờ, cô không thể nào nghi ngờ được.
A Mẫn nhếch nhẹ khóe môi cười khẩy.
"Trương Hiểu Nghê, mình nghĩ cô ta đang muốn quyến rũ anh rể của cậu đấy!Nghe nói cô ta vì không câu được chồng của cậu, nên bắt buộc chuyển sang anh trai của chồng cậu thôi!"
"Sao....Lục Diệp Bằng có dính dáng trong chuyện này nữa sao?"Lam Lam chau mày.
A Mẫn gật gật,ánh mắt ngập tràn suy tư.
"Trước đó Trương Hiểu Nghê biết được mình sẽ được đến phỏng vấn Lục Diệp Bằng.Nên cô ta cũng chuẩn bị rất chu đáo, ăn mặc rất hở hang vì muốn để cho Lục Diệp Bằng nhìn thấy.Cô ta còn nói sẽ làm mọi cách để trở thành người phụ nữ của chồng cậu.....Nhưng thật không may...."
"Có chuyện gì sao?" Lam Lam có phần nôn nóng, trái tim không ngừng đập thình thịch lên.
Cả người A Mẫn dựa người vào ghế, nhớ lại chuyện lúc trước cô bỗng bật cười.
"Cũng rất đáng đời Trương Hiểu Nghê,khi không tự ý đụng vào khuy măng sét mang hình hoa hồng đen trên áo của Lục Diệp Bằng làm gì.Chẳng những vậy, cô ta cứ liên tục phỏng vấn Lục Diệp Bằng về những chuyện đời tư, hỏi anh ta bao giờ muốn kết hôn lại, hỏi tại sao anh ta không tháo nhẫn cưới ra khi đã ly hôn..... Điều đó đã làm cho Lục Diệp Bằng nỗi lên cơn thịnh nộ cắt ngang buổi phỏng vấn và kể từ đó anh ta không cho phép bất kỳ một ai đến công ty phỏng vấn anh ta nữa....Người đàn ông của cậu đúng thật là rất đáng sợ.... Cuối cùng Trương Hiểu Nghê đã sợ, không dám nhắc đến tên Lục Diệp Bằng trước mặt của ai nữa".
Nghe xong,trong lòng Lam Lam càng lúc càng dâng lên nhiều cảm xúc chất đầy tình yêu dành cho người đàn ông của cô.
Chiếc khuy măng sét đó chẳng phải của cô làm tặng hay sao.... Vậy mà anh vẫn còn giữ đến bây giờ.
Có lẽ không phải người phụ nữ đó đặt câu hỏi chuyện đời tư của anh mà anh lại giận dữ cắt ngang buổi phỏng vấn.
Mà cô nghĩ chính là cô ta đã đụng vào khuy măng sét mà cô đã tự thiết kế dành tặng cho anh.
Mỗi một thứ của cô,trước khi cô đi anh đã hứa sẽ cất giữ kỹ càng.Có lẽ anh thật sự đã giữ lời hứa với cô rồi!