Lục Diệp Bằng trở hai người tới bệnh viện lấy kết quả. Nhưng anh không ngờ đây lại là bệnh viện của chị dâu Thi Thi của anh đang làm việc. Cũng may lúc nãy anh đã gặp cô tới đón hai đứa cháu. Nên anh mới biết cô đã xuống ca rồi. Không thôi lại giải thích phiền phức sinh ra thêm nhiều chuyện rắc rối nữa.
Có biết bao bệnh viện lớn mà Lam Lam lại đưa cô bé đến đây thì anh cũng hiểu được bệnh viện này tốt đến mức nào rồi.
Lục Diệp Bằng cùng với Chị San đưa An Nhiên đến phòng khám khoa nhi. Vì trước đó An Nhiên đã khám nên chỉ đến đây lấy kết quả mà thôi.
An Nhiên và Chị San đi vào lấy kết quả còn anh thì đi qua phòng khám khác.
Phòng khám lớn nhất của bệnh viện. Lục Diệp Bằng không cần hẹn trước trực tiếp đi vào.
“Oh…. Tổng Giám Đốc Lục, lâu rồi cậu mới ghé thăm tôi đấy! ” Một vị bác sĩ lớn tuổi, có thể coi như là Viện Trưởng của một bệnh viện lớn này vừa gặp anh liền nở lên một nụ cười tươi.
Lục Diệp Bằng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt tà mị cong môi lên cười nhẹ.
“Công việc có một chút bận rộn!”
Bác sĩ cười lớn nhìn anh liền hỏi
“Hôm nay cậu đến đây chắc chắn là có chuyện phải không? “.
Lục Diệp Bằng không phản ứng, anh từ trong túi lấy ra một vật gì đó đưa tới trước mặt bác sĩ.
“Ông hãy xem đây là thuốc gì? Thành phần tác dụng của nó có gây hại gì không? “
Trước mặt Bác sĩ là hai viên thuốc màu trắng có hình tròn, thuông dài được gói gọn trong một chiếc túi trong veo nhỏ.
“Viên thuốc này hình như …..” Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn anh “Khá tốn thời gian, nếu cậu có việc bận thì ngày mai tôi đưa kết quả cho Bác Sĩ Tần, chị dâu của anh”
Thuốc này ông phải xem xét thật kỹ lưỡng.Vì đối phương là Lục Diệp Bằng,ông không thể nào nói đại mà chưa chắc chắn.Không phải thuốc nào ông cũng biết,với lại thuốc này nó hơi giống….nhưng ông cũng không dám chắc.
“Không cần! Có kết quả đích thân tôi tới lấy”Lục Diệp Bằng lập tức khướt từ.
Chuyện này là chuyện riêng của anh. Anh không muốn một ai trong nhà xen vào.
Đặc biệt là người nhà họ Lục của anh.
Dứt lời, Lục Diệp Bằng đứng lên đưa tay nhìn đồng hồ.
“Vậy ngày mai mấy giờ có kết quả”.
Vị Bác sĩ mỉm cười cũng đứng lên theo, ông ta tính toán lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn anh trả lời.
” Khoảng 2 giờ chiều sẽ có kết quả….. Cậu đến lấy, hay…. “.Bác sĩ do dự.
” Tôi sẽ đến lấy”.Lục Diệp Bằng lạnh lùng ngắt lời. “Nhưng tuyệt đối không cho một ai biết về cuộc nói chuyện của tôi và ông”.
Trước khi đi ra,anh buông ra một lời cảnh cáo.
Bác sĩ nghe xong lập tức hiểu ngay. Có cho tiền ông cũng không dám nói lung tung trước mặt nhiều người.
Không phải ông không biết Tổng Giám Đốc là người như thế nào?
Làm xong, Lục Diệp Bằng liền quay trở lại phòng khám khoa nhi tìm An Nhiên. Khi anh đi tới cầu thang, bỗng có một người khoát lên mình chiếc áo bác sĩ đi ngang qua anh.
Vừa thấy Lục Diệp Bằng, người đàn ông đó liền giựt mình.Anh ta không biết Lục Diệp Bằng đến đây làm gì? Vì sự tò mò của mình mà bất giác anh ta phải quay đầu đi theo anh.
Lục Diệp Bằng vừa tới thì cũng là lúc An Nhiên đang đi ra cùng cô bảo mẫu của mình.
Vừa thấy An Nhiên, bước chân Lục Diệp Bằng nhanh chóng đi tới, bế cô bé lên.
“Bánh Bao nhỏ! ” Không hiểu sao anh lại muốn đặt tên cho cô bé cái tên đáng yêu này.
An Nhiên chau mày lại nhìn anh chằm chằm, rồi dịu dàng cất tiếng nói non nớt lên hỏi.
“Sao chú kêu cháu bằng cái tên này…. Cháu tên An Nhiên mà! “
Lục Diệp Bằng bật cười lớn.
“Tại nhìn cháu giống một chiếc bánh bao nhỏ, rất đáng yêu”.
An Nhiên ôm lấy cổ Lục Diệp Bằng, ra đề nghị với anh.
” Vậy cháu cũng sẽ đặt tên cho chú “.
“Cháu muốn đặt tên gì cho chú? ” Gương mặt Lục Diệp Bằng sáng lên khi nghe cô bé muốn đặt tên cho anh.
An Nhiên bắt đầu suy ngẫm.
“Con sẽ kêu chú là chú gấu nhé! “
Lục Diệp Bằng nghe xong liền sững sờ một chút. Một cái tên khiến anh không khỏi cảm thán.
Chú Gấu…. Bộ anh to lớn lắm sao? Mà cô bé lại lựa cho anh một cái tên như vậy.
“Tại sao cháu kêu chú là cái tên đó?” Nhịn không được, anh bắt buộc phải lên tiếng hỏi.
Nụ cười An Nhiên lập tức nở rộ, mí mắt cũng vì vậy mà híp lại nhỏ xíu.
“Vì bờ vai chú rộng lắm ạ! Cháu ôm chú rất giống ôm một chú gấu to lớn vậy! ” Vừa nói cô bé vừa diễn tả sự to lớn của chú gấu cho anh xem,
Lục Diệp Bằng bất giác lắc đầu cong môi cười. Lúc này anh cũng chợt nhớ ra, Lam Lam cũng từng ao ước có một vai để cho cô có thể dựa dẫm như thế. Đột nhiên trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc.
Cả An Nhiên và Lam Lam đều cũng cần một bờ vai để hai người có thể nương tựa.
“Vậy chúng ta quyết định vậy đi. Đây là bí mật, cháu không được nói ai nghe hết…. Kể cả mẹ của An Nhiên”.Lục Diệp Bằng đề nghị.
Nếu để cô biết anh lén đi gặp An Nhiên thế nào cũng suy nghĩ lung tung, rồi trách mắng anh đủ thứ. Không chừng lại giận dỗi, cấm anh không cho gặp cô bé đáng yêu này nữa.
An Nhiên ngoan ngoãn không suy nghĩ liền lập tức gật đầu đồng ý.
Một lúc sau,Chị San trên tay cầm bản kết quả sức khỏe An Nhiên với tâm trạng buồn bã.
Lục Diệp Bằng thấy vậy trên tay vẫn còn bế An Nhiên bước tới,lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Chị San ngẩng đầu lên nhìn hai người, nhìn mãi rồi thở dài,rất lâu sau cô mới nhỏ nhẹ trả lời.
“An Nhiên lại sụt cân hơn tháng trước… Lại còn thiếu máu, Bác sĩ dặn phải tẩm bổ cho con bé!”.
” Sao… Thiếu máu! ” Lục Diệp Bằng giựt mình.
Sức khỏe An Nhiên lại yếu như vậy sao?
Chị San gật đầu nói phải.
“An Nhiên bị chứng biến ăn…..” Chị San lo lắng nhìn tờ giấy kết quả.
“Cô chủ mà thấy bản bệnh án kết quả này, chắc chắn lại lo lắng nữa cho xem”.
Lam Lam là người mướn chị San về chăm sóc cho An Nhiên nhưng ít khi nào cô trách mắng chị ấy. Ngược lại Lam Lam và Tiểu Sơ luôn giúp đỡ chị ấy rất nhiều. Nên Chị San luôn làm việc rất có tâm rất yêu thương An Nhiên. Chị ấy cũng rất quan tâm Lam Lam. Cho dù cô không có ở đây nhưng chị ấy luôn báo cáo tình hình của An Nhiên cho cô bằng điện thoại.
Không cần chị ấy báo cáo thì Lam Lam cũng rất thường tới thăm An Nhiên. Thậm chí trong nhà cũng gắn camera để cho cô tiện thể quan sát con gái.
Chị San vừa nói xong,tâm trạng Lục Diệp Bằng sốt sắng. Anh đưa An Nhiên lại cho Chị San còn anh thì giựt lấy kết quả trên tay chị ấy xem.
Đúng như những gì chị ấy nói. An Nhiên thật sự mất bệnh suyễn. Sức khỏe lại kém được bác sĩ ghi rõ từng nét chữ trên giấy.
Đọc tới đâu thì trái tim anh bỗng nhói lên. Anh không hiểu cảm giác lúc này là như thế nào? An Nhiên không phải là con gái của anh, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn, khó chịu như thế này?
Rốt cuộc cảm xúc anh bây giờ bị làm sao thế?
Nhưng lúc này đây, gương mặt Lục Diệp Bằng chợt trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt anh lướt qua vào ô dòng chữ khiến anh phải sững sốt đầy hốt hoảng.
Anh không ngờ rằng An Nhiên cũng thuộc nhóm máu RH- giống anh. Một tiếng chuông đánh mạnh vào đầu anh ngay lập tức.
Lục Diệp Bằng quay lại nhìn vào gương mặt của An Nhiên đang cười nói với cô bảo mẫu của mình. Trong đầu anh hiện lên câu trả lời của Lam Lam vào đêm hôm đó.
“An Nhiên là con của anh”.
Lúc đó, anh không quan tâm chỉ nghĩ anh đang nghe lầm. Bây giờ đút kết lại sự việc. Hình như anh bỏ qua một số chuyện mà anh cần phải biết.
*******
Từ ngày bị Lục Diệp Bằng không cho chạy xe, Lam Lam chỉ biết đi cùng anh hoặc có khi anh bận. Một là cô tự đón xe, hai thì chờ tài xế riêng chở mà đa phần đích thân Lục Diệp Bằng đưa đón cô.
Chỉ có hôm nay, Lam Lam tự mình đi về nhà mà không có anh.
Lam Lam về hơi sớm. Khi cô bước lên lầu thì cô chợt bất ngờ khi thấy phòng của hai người khi không lại mở ra.
Cô không kịp suy nghĩ liền nhanh chóng bước vào.
Chẳng mấy chốc, Lam Lam liền thoát kinh khi trong phòng xuất hiện một người.
“Mẹ vào đây làm gì? “Giọng nói Lam Lam có phần đa nghi trong đó.Khi thấy mẹ chồng đang lục lội phòng cô.
Lâm Hoa nghe tiếng nói của Lam Lam thoáng chốc giựt mình, đôi tay đang để trong tủ bỗng chốc dừng lại. Bà ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt có phần dè chừng.
” Mẹ… Mẹ..!”
Lam Lam bỏ túi xách và một sấp giấy vẽ cô đang cầm trên tay lên trên bàn.Con ngươi sắc bén nhìn thẳng vào ánh mắt của mẹ chồng.
“Con không nghĩ mẹ lại tự ý vào phòng của con, lục tung mọi thứ lên…. Mẹ muốn tìm gì? ” Lam Lam nhìn xung quanh căn phòng. Bây giờ phòng cô chẳng khác gì có một kẻ trộm đột nhập.
Lâm Hoa sững sốt, hai mắt láo liên không dám nhìn thẳng Lam Lam.
Lam Lam từ từ bước tới.
“Mẹ đừng lục lội, tìm kiếm nữa… Vô ích thôi, ở đây không có thứ mẹ cần tìm”.
” Sao cô… ” Lâm Hoa kinh hãi. Không biết suy nghĩ của bà có đúng không? Nhưng câu nói của Lam Lam khiến cho bà phải thấp thỏm lo lắng.
Lâm Hoa lúc này bắt đầu lấy lại trạng thái tốt nhất.Gương mặt bà không vui liền lên tiếng bắt bẻ
“Cô ăn nói với mẹ chồng mình như thế hả…? Tôi vào phòng con trai của tôi cũng phải xin phép cô nữa sao?”
Nghe xong, Lam Lam cong môi cười nhẹ.
“Không! Mẹ muốn vào, phận làm con dâu như con phải mở rộng đón tiếp mẹ chứ! ” Câu nói của cô,người ngoài nghe xong đều hiểu ý cô đang nói móc bà ta.
Lâm Hoa làm sao không hiểu được câu nói của cô. Nét mặt giận dữ của bà lập tức hiện ra. Hai tay siếc chặt.
“Đúng là tôi cưới cô cho con trai của tôi thật là sai lầm mà! ” Bà ta cố tình nói khích cô.
Lam Lam không phản ứng, thái độ của cô đối với người mẹ chồng này đã khác xưa. Gương mặt lạnh lẽo của cô phun ra một câu khiến cho bà ta càng thêm tức điên lên.
” Anh ấy cũng sai lầm khi có một người mẹ như bà….. “
“Chát”
Cơn giận dữ bùng lên làm cho bà ta không kiềm chế giáng xuống gương mặt cô một cái tát khi cô chưa nói dứt câu.
Khuôn mặt Lam Lam nghiên qua một bên, mái tóc che đi bờ má đang in năm dấu vân tay từ từ đỏ lên nhanh chóng.
“Cô là một đứa con dâu hỗn xược”.
Tiếng cãi nhau lớn tiếng khiến cho tất cả mọi người ngay lập tức xuất hiện trước cửa phòng của cô.