"Hay bây giờ chúng ta chơi một trò chơi.Anh sẽ theo đuổi em trong vòng một tuần, nếu như em vẫn không tha thứ cho anh thì anh sẽ không đeo bám em nữa".
"Cái gì một tuần..." Bella phản ứng như vậy, vì trong lòng cô đang cảm thấy rất là khó chịu khi trong mắt của người đàn ông này giá trị của cô chỉ đáng một tuần thôi sao?
Nhìn nét mặt của cô như vậy,Chí Huy bất chợt suy tư.Chừng vài giây sau,anh lại bắt đầu giở trò luồn tay xuống dưới,chạm nhẹ vào những nơi nhạy cảm của cô.
"Vậy bé yêu của anh có đồng ý không?" Cho dù cô có đồng ý hay không, thì anh cũng định sẵn có kế hoạch hết cả rồi.
Trước sau gì người con gái dưới thân này của anh, cũng sẽ là vợ của anh.Anh cũng đã quyết định sẽ cầu hôn cô vào tuần tới.
Bella cảm nhận được bàn tay của anh lại bắt đầu quá trớn, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.Cô định đẩy anh ra,nhưng không ngờ cô lại bị anh kẹp chặt quá mức khiến tay chân cô chẳng hoạt động được gì cả.
Hai cơ thể dường như dính chặt vào nhau.
"Khó thở quá....!"Bella thút thít nhìn thẳng vào mắt của anh, nói.
Nghe xong,Chí Huy cười cười, rồi sau đó từ thả lỏng người cô ra một chút.Nhưng vẫn không hề buông cô ra.
Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt bé nhỏ của cô.Sau khi biết được quá khứ của cô, những chuyện ở nhà họ Thái.Anh càng thương cô gái này nhiều hơn.
Chỉ nghĩ đến cái tên lão già cặn bã họ Thái đó đã từng có suy nghĩ đen tối với cô, thì anh chỉ muốn giết chết ông ta để trả thù cô ngay lúc đó thôi.
Cô là người phụ nữ của anh, ông ta dám đụng đến cô sao?
Cơ thể Bella đã có chút không còn cựa quậy nữa, anh và cô bốn mắt nhìn nhau rất lâu.Sau đó cô bỗng nhiên lên tiếng.
"Nếu như qua một tuần, tôi vẫn không tha thứ cho anh....Anh có phải giữ lời hứa mà rời xa tôi không?" Cô chẳng dám tưởng tượng ngày đó sẽ ra sao, nếu như anh rời khỏi cô.Cũng chẳng dám nghĩ đến, nếu một ngày nào đó vợ của cái tên đàn ông đáng ghét này thật sự không phải là cô thì sẽ như thế nào?
Chí Huy nghe xong,anh chợt khựng lại vài giây.Chẳng biết có phải anh cũng như cô đang nghĩ về vấn đề đó không?
Thời gian trôi qua,chừng hai giây sau.Anh khẽ cười, không trả lời cô mà lại cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên đôi môi cô.
Khi cánh môi anh vừa hạ xuống, Bella đã nhắm chặt hai mắt lại,bàn tay cũng từ từ ôm lấy anh, đón nhận nụ hôn của anh.
Chí Huy đau lòng siết chặt cả cơ thể cô vào lòng của anh.Giờ đây,anh đã có thể chắc chắn rằng người phụ nữ mà anh muốn trao cả cuộc đời này chỉ có Bella mà thôi!
Ngoài cô ra,anh chẳng còn muốn sống với ai cả.
Anh không vì đứa bé trong bụng cô mà làm như vậy! Anh là vì cô, vì anh rất yêu cô.Cho nên,anh không thể để cô phải tiếp tục rời xa anh.
Chí Huy ngẩng đầu lên,ngón tay mơn trớn đôi môi của cô giờ đây đã bị anh làm cho sưng đỏ cả lên.Anh khẽ mỉm cười.
"Nếu như anh nói là anh sẽ bám theo em suốt đời thì sao? Bella của anh có đồng ý không?"
Nghe câu nói của anh,Bella chợt sững người mở mắt ra nhìn anh.Thay vì cô giận dỗi, thì ngay lúc này đây cô có chút vui trong lòng.
Nhưng cô không muốn anh thấy dáng vẻ này của mình liền lập tức tỏ vẻ ra thờ ơ, lạnh nhạt lên tiếng trả lời anh.
"Anh muốn....Nhưng cũng phải xem tôi muốn hay không?"
Dứt lời, cô dùng sức xô mạnh anh ra.Rồi từ từ bò lên đầu giường nằm xuống kéo cả chăn phủ lên đầu.
Giọng điệu hờn dỗi, vọng từ bên trong chăn ra nói với anh.
"Anh đi về đi, nếu lỡ hai người họ nhìn thấy anh ở trong phòng của tôi.... Chắc chắn họ sẽ hiểu lầm đấy!"
Bella nói xong câu đó,trong lòng cảm giác càng lúc càng khó chịu.Không hiểu sao, nói thì là vậy nhưng quả thật cô không muốn rời xa anh vào lúc này.
Cô im lặng một lúc lâu để chờ câu trả lời của anh.Nhưng đợi mãi không thấy anh lên tiếng.
Dự cảm chẳng lành bỗng chốc hiện lên.
Không lẽ anh đã rời khỏi rồi sao?
Bella run rẩy, liền lập tức kéo chăn xuống định tìm kiếm anh.
Nhưng khi cô để tấm chăn xuống chưa được bao lâu thì hình ảnh trước mắt lại làm cho cô kinh hãi một phen.
Chẳng biết Chí Huy từ lúc nào đã cởi thẳng quần áo của mình ra,anh ngang nhiên chỉ mặc trên người một chiếc quần lót, rồi trèo thẳng lên giường.
Thấy cô đang tìm kiếm mình,Chí Huy bèn bật cười lớn.
"Em kiếm anh sao? Có phải em nhớ anh lắm có đúng không?"
Bella trợn mắt lên nhìn anh, giọng điệu có chút lúng túng.
"Ai nói....Ai nói tôi nhớ anh.Tại sao anh còn chưa đi nữa,mau bước xuống giường cho tôi".
Nhìn gương mặt đê tiện của người đàn ông này.Cô chỉ hận không thể cào rách mặt anh vào lúc này.
Tại sao anh có thể mặt dày như thế chứ?
Chí Huy nhích người lại gần,ánh mắt chợt gian tà nhìn thẳng vào gương mặt của cô, khẽ chép miệng.
"Anh đi rồi,ai làm gối ôm cho em ngủ đây.....Bà xã của anh!"
Ngay sau đó anh vương tay ra, ôm lấy cả cơ thể cô nép vào lòng của anh.
"Ai là bà xã của anh, tôi sẽ không bao giờ lấy anh" Bella vừa nói vừa cố gắng lấy tay đẩy anh ra.
Ngược lại,Chí Huy vẫn ôm chặt cô.Anh còn cúi đầu xuống cố ý buông một lời hâm dọa
"Em còn nói thêm những câu như vậy,anh không ngại em đang mang thai mà ăn thịt em luôn ngay tại đây đó...Bella! Từ khi chia tay với em,anh đã không đụng đến nữ nhân rồi!"
Nghe xong, Bella lập tức ngẩng đầu lên không suy nghĩ liền phản bác lời nói của anh.
"Anh nói dối, chẳng phải anh và cô gái kia ngày đêm lên giường cùng nhau hay sao?" Cô vẫn còn nhớ người phụ nữ đi cùng với anh trong quán cà phê.
Chí Huy hiểu lời cô nói, ánh mắt lập tức rơi xuống nhìn cô.
"Anh chỉ chọc tức em lúc đó thôi, còn cô gái đó chẳng qua là một khách hàng của công ty.Không tin em có thể hỏi Lục Diệp Bằng sẽ rõ".
"Hức.... Lời nói của mấy người đàn ông chẳng tin chút nào".
Chí Huy lắc đầu nhẹ,anh ôm cô giống như cả hai bây giờ đã thật sự là vợ chồng của nhau vậy!
Cứ như vậy, Bella nằm trong lòng anh thiếp đi từ lúc nào cũng không hay.
Khi Bella đã chìm vào trong giấc ngủ,Chí Huy mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nếu so sánh Bella và Lam Lam,anh cảm thấy dỗ dành Bella quả thật có chút dễ dàng hơn một chút.Mà chắc có lẽ Bella tuổi còn khá nhỏ, lại hay tin người.Cho nên cô không hề có những ý định trả thù anh.
Còn Lam Lam là một người phụ nữ thông minh lại hay có tính trả đũa, nếu không cô ấy cũng không hành hạ Lục Diệp Bằng đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Nếu lúc trước,Lục Diệp Bằng quyết tâm nối lại tình xưa với Dương Tiểu Vy.Anh cũng không biết có khi nào anh sẽ thay thế anh ta làm chồng của Lam Lam không? Và người con gái anh ôm vào lúc này là ai?
Bella hay Lam Lam...
Bella sẽ không xuất hiện.Nhưng nếu Bella xuất hiện,anh có vì cô mà phản bội Lam Lam không?
Anh cũng sẽ không tổn thương Bella nhiều đến như vậy! Những lỗi lầm anh gây ra cho cô,anh xin hứa sẽ chịu trách nhiệm hết.
"Bella! Anh yêu em....!"Chí Huy càng lúc càng ôm chặt lấy cô,trong lòng anh cảm thấy rất sợ khi phải đánh mất người con gái này.
Cuộc sống sau này của anh sẽ có người con gái này đi bên cạnh,anh sẽ chăm sóc cho cô đến suốt cuộc đời này.
******
Nhưng còn về phần Lam Lam.Khi cô nghe hết những chuyện về anh lúc cô đi vắng, cô đã trở về phòng của hai người,âm thầm lặng lẽ rơi những giọt nước mắt nặng trĩu mà từ nãy giờ cô đã cố gắng kiềm nén.
Cô biết anh xảy ra chuyện, nhưng tại sao anh lại không nói cho cô nghe.
Còn mẹ nữa,bà đã biết anh đã bị như vậy mà vẫn làm khó dễ anh là như thế nào?
Lục Diệp Bằng thường xuyên tắm rất trễ.
Lúc này,khi anh bước từ phòng tắm ra.Nhìn thấy cô vợ của mình đang mặc một chiếc váy ngủ màu da đầy quyến rũ như thế.Anh đã nhịn không được liền bước đến thật nhanh,ôm lấy từ phía sau lưng của cô.
"Bà xã!"Anh áp thẳng mặt vào cổ của cô, hít mùi hương chỉ thuộc riêng về cô.
Vậy mà tiếng thút thít của Lam Lam khiến Lục Diệp Bằng liền ngẩng đầu lên.
Anh lập tức xoay người cô lên, nhìn thấy cô đang khóc,giọng điệu của anh liền trở nên sốt sắng.
"Lam Lam! Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc.....Ai ức hiếp em có phải không?"
Lam Lam nhìn chằm chằm vào anh rất lâu.Càng nhìn cô càng cảm thấy tức tối,nhịn không được liền đưa tay đánh mạnh vào người của anh, vừa chửi.
"Anh là đồ ngốc,em nghĩ anh rất thông minh.Tại sao lại ngốc đến như vậy chứ?"
Lục Diệp Bằng vẫn chưa hiểu chuyện gì, hôm nay cô bị gì nữa.Nét mặt anh bắt chợt lo lắng.
"Em sao vậy? Anh chọc giận em sao?"
Anh cũng mặc kệ cho cô đáng mình,anh không hề đưa tay ra đỡ.
Dường như đánh thôi cũng thấy chưa đủ.Lam Lam liền tức giận áp mặt vào người của anh, đưa răng ra cắn thật mạnh vòm ngực rắn rỏi của người đàn ông của cô, càng lúc càng khóc lớn.
Lúc này hình như Lục Diệp Bằng cũng đã hiểu ra vấn đề,anh lập tức đứng im một chỗ mặc cho cô muốn làm gì làm.
Mặc dù Lam Lam cắn một lực khá nhẹ, nhưng cô biết anh cũng đang rất đau.Bởi vì vào lúc này, trên người của anh chỉ vọn vẹn một chiếc quần ngắn, cô đang trực tiếp cắn vào ngực của anh.
Nhân cơ hội,Lục Diệp Bằng liền ôm chặt lấy cô vào lòng.
Vài giây sau, Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, nghẹn ngào hỏi.
"Anh ngốc thật có đúng không? Anh không đau sao?"
Lục Diệp Bằng mím môi cười, không những anh vui vẻ mà anh còn buông thêm một câu nói chọc ghẹo cô.
"Không đau.Anh còn định ngày mai đi xăm những dấu răng này lại để làm kỷ niệm nữa đấy! Hiếm khi vợ anh đánh dấu chủ quyền lên người của anh mà".
Lam Lam lườm anh một cái, rồi cô dùng sức đẩy mạnh anh xuống giường.
Ngay sau đó cô đè lên người của anh.
Lục Diệp Bằng cười tươi,ánh mắt chợt đen tối nhìn vào khe ngực của cô.
"Đừng nói em định ăn thịt anh đó nha!" Lời nói còn chưa dứt,anh đã đưa tay lên sờ vào eo của cô.
Lam Lam cúi đầu xuống thì thầm bên tai của anh.
"Bây giờ anh sẽ bù đắp cho anh.... Ông xã! Anh đã vất vả rồi!" Bây giờ,anh muốn gì cô cũng sẽ bằng lòng cho anh những thứ anh cần, cô sẽ không bao giờ để anh phải mất mát thêm một lần nào nữa.
Người đàn ông này cũng đã chịu tổn thương như cô quá nhiều rồi! Cô cần phải cho anh một gia đình hoàn chỉnh.
Lục Diệp Bằng kéo nhẹ quai váy ngủ của cô xuống bằng miệng của mình,gương mặt ngập tràn sự sung sướng trong lòng.
"Anh nghĩ hôm nay mình chỉ được ngắm em ngủ thôi....! Vậy mà..."
Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ lắc đầu hỏi ngược lại anh.
"Anh muốn nhìn em ngủ thôi sao?"
"Đương nhiên là không...." Lục Diệp Bằng phản ứng hơi mạnh.
Lam Lam không nhịn được cười,nhẹ nhàng vuốt lấy mấy sợi râu mới lú dưới cằm của anh.
"Ngày mai em dẫn chồng yêu đi SPA chăm sóc da nha,em không thể để anh mất vẻ đẹp trai của mình như vậy được ".Từ bây giờ cô phải lãnh trách nhiệm một người vợ thật sự để chăm sóc anh.
"SPA....." Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày.
Anh đương nhiên biết mấy chỗ đó.Một nơi cũng được gọi là kéo tuổi thanh xuân của phụ nữ.
Lam Lam gật đầu.
"Tóc em ra dài rồi! Em định đi cắt ngắn lại một chút".
"Cái gì? Cắt tóc...." Lục Diệp Bằng sững sốt,hai mắt trợn tròn lên nhìn cô.
Ngay sau đó,anh trực tiếp lật người đè cô xuống dưới thân.Anh dùng một tay nắm lấy hai tay của cô giam trên đỉnh đầu, nghiêm mặt giọng điệu liền ra lệnh.
"Anh cấm....Anh cấm em cắt tóc,em phải để lại tóc dài cho anh".
"Nhưng để dài, không đẹp bằng tóc ngắn đâu ông xã" Cô biết anh thích tóc dài, nên cố tình nói câu này ra để chọc ghẹo anh.
Thật ra cô chỉ đến đó cùng với Tiểu Sơ,chứ cô cũng chẳng hề có ý định cắt tóc.Biết anh thích tóc dài,cho nên từ ngày cô về đây, cô đã dùng rất nhiều loại mỹ phẩm dành cho tóc để mong nó ra dài thật nhanh.
Cô cũng phải để dài còn làm cô dâu của anh nữa chứ?
Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn cô.
"Ai nói để dài không đẹp,anh thấy em chỉ xinh đẹp là khi có mái tóc dài.Anh muốn tìm Lam Lam lần đầu tiên mà anh thấy, lần đầu tiên em xuất hiện trong đám cưới của Hạo Thiên với thân phận là một người phục vụ"