Dạ dày của Lam Lam luôn thích ứng được rất nhiều món cay, cho nên cô là người ăn nhiều nhất.
Đang ăn được một lúc, Bà Tần ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam dè dặt hỏi:
"Thứ năm tuần sau con có rãnh không?"
Lam Lam dừng đũa liền ngẩng đầu lên,suy nghĩ giây lát khẽ đáp.
"Tuần sau con hơi bận một chút ở phòng tranh, vì tuần sau con đã khai trương, bận rộn nhiều lắm!"
Bà Tần chép miệng.
" Con dành một chút thời gian ra ngày hôm đó cho mẹ có được không?"
Lam Lam nghĩ trong bụng.Chắc chắn là mẹ đang định làm gì nữa rồi!
"Để con thu xếp".Cô kéo dài giọng trả lời bà.
Ngẫm nghĩ một lát,cô lại nhịn không được liền lên tiếng hỏi thẳng.
"Mà có chuyện gì sao?"
"Chuyện đó con không cần biết, hôm đó mẹ sẽ điện thoại cho con" Ngữ khí Bà Tần có phần hờ hững.
Thấy vậy, Lam Lam liền liếc qua nhìn mọi người.Vừa chạm vào ánh mắt của Lam Lam, cả Tiểu Ni,Thi Thi và ngay cả Tiểu Sơ liền lập tức né tránh, cúi đầu cấm cúi ăn.
Bệnh đa nghi của Lam Lam,ai trong nhà mà không biết được.Chắc chắn tối nay mọi người sẽ không thể yên vì bị cô điện thoại tra khảo cho mà xem.
Một lúc sau, thấy em gái cứ nhìn mình chằm chằm từ nãy giờ.Thi Thi cô chút nghi hoặc liền lên tiếng hỏi.
"Em làm gì mà nhìn chị từ nãy giờ vậy, có chuyện gì sao?"
Lúc này mọi người mới đưa ánh mắt qua nhìn Lam Lam.
Lam Lam cũng không biết có thể kiềm chế được mà nói với Thi Thi chuyện Lục Diệp Văn đã ngoại tình hay không? Hít một hơi thật sâu,Lam Lam hạ thấp giọng mình xuống.
"Chị và anh Diệp Văn vẫn tốt chứ?"
Nghe xong,Thi Thi chỉ nở một cười nhẹ.
"Anh chị vẫn tốt"
"Anh ấy thường về nhà trễ lắm sao?"Lam Lam tiếp tục hỏi.
Thi Thi bất chợt nhíu mày.
"Cũng đôi khi, mà em hỏi như vậy có gì không?" Trong lòng Thi Thi có chút đa nghi khi Lam Lam hỏi đến những câu này.
Lam Lam bật cười nhẹ.
"Chị sao vậy? Em chỉ quan tâm chị thôi mà!" Bây giờ cô không nên để cho chị Thi Thi biết được những chuyện xấu hổ đó.
Cô hiểu chị của mình hơn bất cứ ai hết,so với cô thì chị ấy lại là người tuyệt tình hơn.Nếu chị ấy mà biết chồng của mình đã ngoại tình, chắc chắn chị ấy sẽ lập tức đơn phương ly hôn mà không cần bất cứ giải thích nào từ tên Lục Diệp Văn đó.
Bà Tần ngồi bên cạnh Thi Thi đối diện với Lam Lam, cũng nãy sinh nghi ngờ.Từ trước bà chưa từng thấy Lam Lam quan tâm chuyện gia đình của Thi Thi, đây là lần tiên bà được nhìn thấy.
"Có chuyện gì rồi phải không? Đừng hòng giấu mẹ" Bà Tần nghiêm mặt nhìn Lam Lam.
Thấy vậy, Tiểu Sơ ngồi bên cạnh Lam Lam liều khều tay của cô như muốn nhắc nhở điều gì đó.
Lam Lam đưa mắt nhìn qua Tiểu Sơ khẽ lắc đầu.
"Đừng lo lắng cho mình". Cô hiểu ý Tiểu Sơ, cô cũng đang có một linh cảm là dường như Tiểu Sơ cũng đã biết.
Có lẽ là anh Hạo Thiên nói.
Chẳng phải anh Hạo Thiên của cô đang nắm giữ chức Chủ Tịch của Tập Đoàn Tần Thị sao? Những buổi xã giao thường ngày của những công ty lớn làm sao mà có thể thiếu anh ấy được.Chắc chắn chuyện này trong giới kinh doanh cũng đã có vài người biết.
Nhưng.... Nếu như là vậy, thì có khi nào Lục Diệp Bằng cũng đã biết rồi không?
Nếu như anh đã biết, tại sao lại không nói cho cô nghe?
Nét mặt Bà Tần trở nên sốt ruột, đưa tay gõ nhẹ lên bàn trừng mắt nhìn Lam Lam.
"Nói mau,con đột nhiên quan tâm anh chị của con chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Lam Lam nhìn Thi Thi rất lâu,nghe thấy giọng điệu của mẹ chói tai như vậy thì cô liền nghĩ trong bụng mẹ lại sợ cô đang có chuyện gì đó với Lục Diệp Bằng nữa chứ gì....!
Cô luôn hiểu bà mà!
Nghĩ vậy,Lam Lam liền cầm túi xách của mình lên, giọng điệu có phần chọc tức.
"Thì con hỏi để xây đắp tình cảm với chồng con chứ sao mẹ, tới giờ con phải về nhà với chồng và con của con rồi.Con về trước đây, bữa ăn của mẹ rất ngon... Cảm ơn mẹ yêu!"
Dứt lời, cô nhanh chóng đi chuyển đi.
Bà Tần tức anh ách, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cho nó về bên đó có phải là xây đắp tình cảm với Lục Diệp Bằng đâu".
Thi Thi nhìn bà, lắc đầu thở dài ngán ngẫm.
Lam Lam đã đi rồi,cô cũng đã có thể mở miệng ra hỏi mẹ mình.
"Mẹ định làm mai mối Lam Lam cho người khác,trong khi em ấy đã có chồng sao? Mẹ không sợ Lam Lam biết được,em ấy sẽ nổi điên sao?"
Nghe xong, Bà Tần liếc mắt nhìn Thi Thi, nhấn mạnh một câu.
"Con nên nhớ, trên pháp luật Lam Lam vẫn còn là độc thân.... Lục Diệp Bằng và Lam Lam đã ly hôn hơn hai năm rồi! Còn nói Lam Lam đã có chồng, vậy là từ khi nào?"
"Nhưng mẹ làm như vậy sẽ khiến cả Lam Lam và Lục Diệp Bằng đều trở nên khó xử, nếu như Lam Lam xem mắt được..... Lục Diệp Bằng sẽ làm sao? Mẹ không nghĩ Lục Diệp Bằng lại nổi lên cơn thịnh nộ đem Lam Lam và An Nhiên rời khỏi chúng ta sao?"
"Cậu ta thử xem?" Nét mặt bà Tần trở nên giá lạnh.
Vừa nói xong câu đó, bà đưa mắt nhìn qua Tiểu Ni và Tiểu Sơ, đưa ra lời cảnh cáo.
"Chuyện này tôi cấm tuyệt đối không một ai được nói cho Lam Lam biết cho đến khi còn bé đi xem mắt." Bà nhìn thẳng vào mắt Tiểu Sơ,nhấn mạnh "Đặc biệt là con đó còn dâu, để mẹ mà biết con nói.... Mẹ sẽ không tha cho con ".
Tiểu Sơ giật mình kinh hãi,trong lòng không ngừng sợ hãi vì lời cảnh cáo của mẹ chồng của cô.
Giờ đây cô phải làm sao khi một bên là mẹ chồng và một bên là bạn thân của cô.....Cô nên đứng về phía ai.
******
Chớp mắt cũng đến ngày khai trương văn phòng tranh của Lam Lam.
Trước đó Lam Lam đã có sức ảnh hưởng rất lớn từ những giải thưởng bên nước ngoài,cho nên khi nghe tin cô mở phòng tranh liền có rất nhiều người từ nước ngoài bay về đây để chúc mừng cho cô và họ còn muốn có sự hợp tác cùng với cô.
Do quá đông người chúc mừng, nên gia đình của cô trước đó đã đến từ rất sớm và cũng rời đi nhanh chóng.Chỉ còn Lục Diệp Bằng cùng với những người bạn của cô ở lại mà thôi.
Vì ngày khai trương văn phòng của Lam Lam mà Hoắc Thiếu Tiên và A Mẫn phải dời lại ngày du lịch lại hai ngày để đến chúc mừng cô.
Từ khi Lam Lam bắt đầu mở văn phòng thì Lục Diệp Ngôn đã làm phụ tá và giúp cho cô rất nhiều.Ngoài mặc Lục Diệp Ngôn ở nhà họ Lục, nhưng lúc nào cũng túc trực bên biệt thự của Lục Diệp Bằng, vì thế mà cô và Tần Thiên Dật cũng đã hàn gắn được một chút.
Hôm nay là ngày quan trọng đối với Lam Lam, đương nhiên Lục Diệp Bằng sẽ nghĩ nguyên một ngày để ở bên cạnh của cô.Mọi việc công ty anh đều đưa cho Chí Huy giải quyết hết.Cũng nhân việc này, nhiều người trong giới Hội Họa của Lam Lam cũng đã biết người đàn ông đứng sau lưng "Phù Thủy Hội Họa" chính là Chủ Tịch Tập Đoàn Thế Giới.
Hai người này đúng là ngang tài ngang sức,ai cũng đều giỏi.....Quả thật rất xứng đôi.
Ngày hôm nay rất giống như buổi lễ đính hôn của Lục Diệp Bằng và Lam Lam khi anh mặc bộ vest màu đen,trong khi đó cô lại mặc chiếc váy màu trắng y như một đôi chú rể cô dâu đang chuẩn bị làm lễ.
Đúng ngay lúc này, ngoài cổng ra vào đã xuất hiện một người.
Người đó trên tay còn cầm hai bó hoa đang từ từ bước đến trước mặt Lam Lam.
Lam Lam đang nói chuyện với mọi người, cảm giác có người đang đứng bên cạnh.Cô liền lập tức xoay đầu qua.
"Chúc mừng chị!"
Đó là Dương Tiêu Khải.
"Dương Tiêu Khải! Là cậu sao?" Giọng nói Lam Lam có chút run rẩy,ánh mắt bất chợt tìm kiếm Lục Diệp Bằng.
Cô sợ rằng khi Lục Diệp Bằng gặp Dương Tiêu Khải, hai người lại xảy ra xung đột bởi vì cô nữa cho xem.
Dương Tiêu Khải xuất hiện nơi này, cô chỉ sợ người đàn ông đó lại nổi lên cơn ghen tuông vô cớ cho rằng cô là người mời Dương Tiêu Khải đến đây.
Nhưng quả thật cậu ta xuất hiện nơi này đã khiến cô kinh ngạc rất nhiều.
Thấy nét mặt lo lắng của Lam Lam, Dương Tiêu Khải chỉ biết bật cười nhẹ, khẽ hỏi:
"Chị đang lo lắng người đàn ông của chị nhìn thấy tôi sao? Cô giáo Lam Lam của tôi ơi! Cô đã thay đổi quá nhiều rồi! Trước đây cô đâu có như vậy!"
Nghe xong,Lam Lam còn chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ tiếng nói trầm lạnh của Lục Diệp Bằng từ đằng sau lưng của cô khẽ vang lên.
"Đã trưởng thành rồi thì đương nhiên cũng phải thay đổi, chẳng lẽ cứ mãi ôm quá khứ sống hết cuộc đời luôn đây sao?"
Lam Lam giựt mình, vội quay đầu lại nhìn anh.
Lục Diệp Bằng bước đến, trực tiếp đưa tay lên ôm chặt eo cô như thể hiện rõ trước mặt Dương Tiêu Khải cô là vợ của anh.
Lam Lam cũng đáp lại, cô nép vào người của anh nhìn Dương Tiêu Khải mỉm cười khẽ nói.
"Cảm ơn cậu đã cất công đến đây chúc mừng tôi....Chồng tôi đã nói đúng, bây giờ tôi cũng là người có chồng rồi, cũng phải nên thay đổi làm một người vợ tốt". Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng lấy lòng anh." Anh thấy em nói có đúng không?"
Bây giờ tốt nhất cô không nên chọc giận anh vào lúc này.Ai biết được,anh lại trừng phạt cô với những hình phạt khác gì nữa sao?
Lục Diệp Bằng hài lòng với câu trả lời của cô,anh rũ mắt xuống nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô,sau đó nhịn không được liền cúi đầu,đặt một nụ hôn lên môi của cô.
Hình ảnh thân mật của hai người lại khiến Dương Tiêu Khải bùng cháy lên một ngọn lửa trong lòng.Tay anh siết chặt hai bó hoa, khẽ nhếch môi lên.
"Chủ Tịch Lục đã có hiểu lầm rồi thì phải, tôi đến đây là để chúc mừng và cũng muốn tìm kiếm một người".
Nghe xong, Lục Diệp Bằng cùng với Lam Lam đều đồng loạt nhìn anh ta.
Dương Tiêu Khải bước đến vài bước đặt bó hoa hồng lên tay của Lam Lam, rồi sau đó anh quay người cầm bó hoa còn lại đi đến chỗ của Lục Diệp Ngôn cũng đang đứng tiếp chuyện với vài người.
"Diệp Ngôn!" Anh khẽ gọi tên của cô với giọng nói thân mật.
Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày, nhìn khung cảnh trước mắt.
Anh đã từng nghe Thiên Dật nói qua chuyện này.Nghe nói Dương Tiêu Khải đã thay đổi ý định không còn thích Lam Lam nữa mà đã chuyển qua Diệp Ngôn,em gái của anh.
Cho dù có là yêu thật đi chăng nữa,anh đều không thích Dương Tiêu Khải dây dưa với một ai trong nhà của anh.
Lam Lam đã không thì Diệp Ngôn đứa em gái mà anh yêu thương nhất thì càng không thể.
Nghĩ vậy,Lục Diệp Bằng liền buông Lam Lam ra rồi bước đến thật nhanh đem Diệp Ngôn vòng ra sau lưng của anh.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng vẫn còn bình tĩnh nhìn Dương Tiêu Khải, lạnh lùng nói.
"Xin cậu Dương dừng bước,em gái của tôi không quen tiếp chuyện với người lạ".
Nghe xong, Dương Tiêu Khải khẽ trầm mặc đưa mắt nhìn Lục Diệp Ngôn.Dường như người con gái đó cũng đang muốn lẫn trốn anh.
"Tôi là bạn của cô ấy". Dương Tiêu Khải nhướng mày giới thiệu.
Lúc này Lam Lam và Thiên Dật cũng đã bước đến.Vừa thấy Thiên Dật,Lục Diệp Bằng đã đẩy Diệp Ngôn vào lòng của Thiên Dật,mang theo ngữ khí lạnh lẽo.
"Thiên Dật! Em đưa bạn gái của em về đi, ở đây cũng gần xong rồi!"
"Nhưng....." Nét mặt của Diệp Ngôn có chút bối rối, cô vẫn chưa muốn về ngay bây giờ.
Lục Diệp Bằng liền trừng mắt nhìn em gái.
"Anh đã nói là đi về nhà".Giọng điệu của anh nghe qua,Lam Lam đã biết là anh đang rất tức giận trong lòng.
Cô khẽ hít một hơi thật sâu, sắc mặt rất khó coi đành lên tiếng.
"Thiên Dật! Em đưa Diệp Ngôn về biệt thự của anh chị, một lát nữa anh chị sẽ về".
Cứ như vậy với bầu không khí căng thẳng như thế, Thiên Dật đành nghe theo lời của Lam Lam mà đưa Lục Diệp Ngôn trở về biệt thự của chị mình.
Lục Diệp Ngôn đã về,Lục Diệp Bằng mới thay đổi sắc mặt, con ngươi sắc bén anh nhắm thẳng vào Dương Tiêu Khải, lạnh lùng hỏi.
"Muốn gì? Đổi đối tượng từ Lam Lam sang Diệp Ngôn rồi sao?"
Dương Tiêu Khải liếc mắt nhìn Lam Lam một lúc lâu.Lục Diệp Bằng nói anh thay đổi sao? Chưa bao giờ trái tim của anh có thể thay đổi vị trí của người con gái này trong lòng anh.
Anh vẫn còn yêu cô rất rất nhiều.
Dương Tiêu Khải có phần đắc ý,thẳng thắng trả lời.
"Tôi chưa bao giờ đổi đối tượng như anh nói, nếu anh sợ tôi làm gì em gái của anh.....Thì bây giờ anh trao đổi đi.....! Đổi Tần Lam Lam với Lục Diệp Ngôn, chỉ cần anh buông tay....."
"Mày dám......" Không đợi Dương Tiêu Khải nói hết,Lục Diệp Bằng đã nóng giận bước đến nắm lấy cổ áo của anh ta nghiến răng nói.
Lam Lam giựt mình kinh hãi, vội bước đến can ngăn.
"Diệp Bằng! Buông cậu ta ra đi!" Sau đó cô đưa mắt nhìn Dương Tiêu Khải quát thẳng "Còn cậu mau đi về đi, từ tới không được đến đây nữa, cũng không được làm phiền Diệp Ngôn".
Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy cũng bước đến thật nhanh tách hai con người này ra.
Câu nói mang đầy tuyệt tình của Lam Lam khiến Dương Tiêu Khải trở nên phẫn nộ,ánh mắt hiện rõ sự độc ác nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
"Được.....! Cô hãy chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ bắt cô cầu xin tôi tha thứ".
Dứt lời, Dương Tiêu Khải liền rời khỏi.
Lục Diệp Bằng hất mạnh tay Hoắc Thiếu Tiên ra đang giữ lấy anh.Chỉ một giây sau,anh kéo Lam Lam ôm chặt vào trong lòng, giọng nói mang theo phần tự trách.
"Em đừng sợ! Không sao đâu, đã có anh ở bên cạnh em....Anh sẽ bảo vệ cho bà xã!" Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô.
Anh chỉ sợ những câu nói của tên khốn đó sẽ làm cho cô phải hoảng sợ.
Muốn anh buông tay sao.....? Dương Tiêu Khải quả nhiên là đã xem thường anh rồi!
Lam Lam ôm chặt lấy anh, cảm giác ở bên cạnh anh thật là an toàn.
Vì có anh, nên cô không còn thấy sợ nữa.