Vừa bước vào nhà cô đã không chờ đợi mà hét thật lớn.
"Mẹ có thôi làm những chuyện điên rồ này hay không?"
Nhưng thật đúng lúc này là giờ nghĩ trưa,cho nên tất cả mọi người đều tập trung ở trong phòng khách không hề thiếu vắng một ai.
Nghe được tiếng nói đầy tức giận của Lam Lam,mọi người ai nấy cũng đều quay đầu lại nhìn cô.
Lam Lam không quan tâm bất kể một ai.Ánh mắt tràn đầy nộ khí của cô chỉ tập trung vào người mẹ đang cố tình không quan tâm lời cô vừa mới nói.
Bước chân Lam Lam nhanh chóng đi lại, đưa tay giựt lấy tờ báo mà Bà Tần đang đọc, buông ra một câu hỏi.
"Mẹ muốn chia cắt con và anh ấy đến như vậy sao?"
Bà Tần nhếch môi,nhàn nhã cầm tách trà nóng lên.
"Thì sao? Mẹ nhớ con từng rất thích Ninh Triết, hôm nay mẹ tác hợp cho con và cậu ấy,con còn muốn gì nữa?"
"Mẹ có mất trí không?" Lam Lam gào lên.
Tần Văn Hạo ngồi bên cạnh, sợ con gái nói những lời quá đáng với mẹ của mình.Ông liền lập tức lên tiếng khuyên can.
"Lam Lam! Con bình tĩnh đi!”
Nghe xong,Lam Lam có một chút kinh ngạc.Dường như mọi người cũng đã biết trước.
"Vậy là mọi người đã biết hết.....Thậm chí các người còn ủng hộ việc tôi đi xem mắt sao?”
Tiểu Sơ lắc đầu nhanh chóng giải thích.
"Lam Lam...! Không phải như cậu nghĩ đâu".
"Con muốn trách thì trách mẹ, không một ai có lỗi trong chuyện này".Bà Tần đứng lên, ngữ khí vang lên vô cùng lạnh lẽo.
Nghe vậy,Lam Lam chỉ cười nhẹ.Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ mình, thẳng thắng đưa ra những câu hỏi mà bấy lâu nay cô rất muốn hỏi bà.
"Có phải những chuyện mẹ nói về Lục Diệp Bằng khi con còn ở bên nước Mỹ, việc mẹ nói anh ấy thay lòng, có người phụ nữ khác.....Anh ấy phản bội, không chờ đợi con.....Là do mẹ nói dối,dựng lên tất cả có đúng như vậy không?"
Nghe xong lời của cô.Bà Tần khẽ cong môi không hề tránh né ánh mắt cô trực tiếp thừa nhận.
"Phải! Là mẹ gạt con đấy!"
Gương mặt Lam Lam trở nên biến sắc, sự tức giận trong lòng lại bùng phát trở lại.
"Mẹ.....! Tại sao mẹ làm vậy?"
"Vì mẹ không muốn con quay về tên khốn đó".
Lam Lam chợt sững sờ nhìn bà.
Rất lâu sau,cô mới lên tiếng.
"Mẹ chính là người ép con gả cho anh ấy, bây giờ mẹ lại muốn con rời xa anh ấy và đến với người đàn ông mà mẹ lại một lần nữa sắp xếp....".
Đôi mắt Lam Lam ươn ướt, bất lực nhìn bà cuối cùng cô nói thêm một câu trước khi rời khỏi.
"Con chỉ muốn ước,năm đó con có thể chết đi...."
"Lam Lam..."
Mọi người vừa nghe cô nói xong, đã sững sốt liền đồng thanh quát lớn tên cô.
Lúc này cả người Bà Tần chợt cứng đờ, ánh mắt không thể nào không lo lắng cho cô.
"Con đừng có nói những chuyện đó ở đây!"
"Không phải sao? Nếu như năm đó con thật sự phẫu thuật không thành công,con chết đi.....Chắc có lẽ con không mệt mỏi như ngày hôm nay.Cũng chính vì mẹ nói những lời không tốt về Lục Diệp Bằng,cho nên con đã trách lầm anh ấy...Lục Diệp Bằng sống những ngày tháng cực khổ như thế nào khi không có con,chắc chắn mẹ là người hiểu rõ hơn con".
Dứt lời,Lam Lam chẳng biết nói gì nữa với người mẹ của mình.Cô đã quá mệt mỏi đành quay người đi.
Nhưng cho đến một lúc,khi cô gần như đi ra đến cánh cửa thì Bà Tần đột ngột lên tiếng.
"Kể từ bây giờ mẹ sẽ không bao giờ xen vào chuyện của con và Lục Diệp Bằng nữa,con muốn ở hay chia tay với cậu ta là tùy ý của con".
Nghe xong, bước chân của Lam Lam liền khựng lại.Trong đầu cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn bà.
"Vậy.....Mẹ sẽ không kiện anh ấy nữa chứ!"
Bà Tần nhếch môi cười khẩy.
"Tôi kiện được chắc,khi cô con gái của tôi lại đứng về phía bị cáo".
Lam Lam nghe xong chợt suy nghĩ một chút,nhưng cô cũng chẳng biết trả lời với mẹ của mình như thế nói.Nên cô chỉ cười nhẹ rồi rời khỏi nhà trong sự im lặng.
Sau khi Lam Lam đi rồi,Tần Văn Hạo mới thở phào nhẹ nhõm,sau đó ông đi tới trước mặt vợ của mình vỗ nhẹ lên vai của bà.
"Vậy là được rồi phải không? Bao nhiêu đủ rồi!"
Bà Tần lườm liếc rồi hất tay ông ra,nhấn mạnh một câu.
"Chưa đâu.....Lục Diệp Bằng còn chưa cho chúng ta một câu trả lời".
************
Một đêm chia tay.
Tại Đảo Maldives.
Hoắc Thiếu Tiên đã đưa A Mẫn đi chơi khắp nơi chơi tại hòn đảo xinh đẹp này.Anh cũng đang ấp ủ một màn cầu hôn thật lãng mạn với cô vào hai ngày tới.
Qua đây chơi cũng được mấy ngày,anh không hề cảm thấy A Mẫn có gì đó bất thường.Có lúc anh vô tâm với cô,cũng có lúc anh làm cho cô cảm nhận được dường như anh đang tránh né cô về chuyện gì đó.
Vào đêm,không khí thật lãng mạn trên một hòn đảo.Trong một không gian yên tĩnh,ngay tại trên chiếc giường lớn có một cặp đôi đang không ngừng quắn chặt nhau,hai người cùng nhau rên rỉ.
Ánh sáng tĩnh mịch, trên tường khắc hoạ hai hình bóng hai người đang trồng lên nhau.
Âm thanh của người con gái không ngừng hét lên,sự khít chặt như thế chỉ làm cho người đàn ông cảm thấy thỏa mãn.
"Mẫn.... Đêm này em thật tuyệt".
"Ưmm..... Thiếu Tiên,em mệt quá!"
Miệng thì nói như vậy nhưng A Mẫn vẫn ôm chặt lấy anh,hai tay hai người đan chặt vào nhau tạo nên cảm giác hết sức an toàn dành cho đối phương.
Vậy mà Hoắc Thiếu Tiên lại không muốn buông cô ra ngay lúc này.Đã vậy anh còn cho tăng cường tốc độ,thắt lưng thúc đẩy đâm vào hạ thân của cô cực mạnh khiến A Mẫn không ngừng thở dốc rên lên thật lớn.
Nhìn người con gái đang dần không còn một chút sức lực nào, trong lòng Hoắc Thiếu Tiên càng lúc càng yêu cô nhiều hơn.
Anh cúi đầu cắn mút chiếc môi của cô, khẽ gầm gừ.
"Bé con....! Nói yêu anh cho anh nghe đi!"
A Mẫn mơ màng mở mắt ra,bờ môi run rẩy nhanh chóng nghe lời anh.
" Thiếu Tiên...! Em yêu anh"
"Ngoan.....! Anh cũng yêu em".
Một lúc sau, Hoắc Thiếu Tiên đổi tư thế xoay lưng cô lại, bắt cô cong chiếc mông xinh đẹp gợi cảm của mình lên trước đôi mắt đói khát của anh.
Chát
Nhịn không được, Hoắc Thiếu Tiên liền đưa tay đánh vào chiếc mông của cô sau đó nhanh tay thẳng lưng đưa người anh em của mình tiến vào sâu hạ thân của cô.
"A.... Tiên...." Lần này khi anh tiến vào như muốn lấy mạng của cô vậy,A Mẫn vừa cảm thấy rất đau nhưng nó cũng đem lại cho cô từng đợt khoái cảm mà anh đã mang lại.
Hoắc Thiếu Tiên kéo người cô lên dựa vào người của anh,bàn tay anh không ngừng xoa nắn hai bầu ngực đang đung đưa theo nhịp cơ thể.
Toàn thân cô như rã rời đã mất đi sự kiểm soát từ lâu và giờ đây cô đang bị người đàn ông này khống chế.Mái tóc dài cô được Hoắc Thiếu Tiên thả quá một bên.Động tác càng lúc càng nhanh.Cô chỉ biết anh đã hoàn toàn đưa cô lên tới đỉnh cao dục vọng.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên luôn dán chặt vào gương mặt đầm đìa mồ hôi của cô, sự yêu thương dâng tràn trong lòng.Anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên môi của cô mang lại theo những tiếng rên rỉ đang bị anh kiềm nén trong cổ họng cũng được anh vang lên một cách rõ rệt.
Cơ thể cường tráng của anh đè mạnh cô xuống giường.Khi anh chuẩn bị đâm thẳng vào một nơi sâu nhất trong cơ thể của cô thì đúng lúc này chuông điện thoại của anh bất ngờ reo lên.
Trớ trêu thay chiếc điện thoại nằm ngay dưới gối ngay đúng vị trí của A Mẫn đang nằm lên.
Hoắc Thiếu Tiên không muốn bắt máy, nhưng tiếng chuông không ngừng reo lên ầm ĩ phá tan bầu không khí lãng mạn của anh và cô.
Dưới tác động kích thích mà anh mang lại,A Mẫn cũng đã rơi vào trạng thái không biết trời trăng gì cả.Vậy mà khi cả hai vô tình vận động kịch liệt đến nỗi chiếc giường cũng nương theo động tác của hai người rung chuyển dữ dội.Không biết từ lúc nào mà chiếc điện thoại của anh đã nằm kế bên cạnh cô và đã khiến cô nhấn nút nghe máy.
Một không gian yên tĩnh như thế này,đương nhiên tiếng nói bên trong điện thoại sẽ được nghe rất rõ.
Một giọng nói của một người đàn ông mang trạng thái phấn khởi đi cùng là sự cười cợt đầy chế nhạo bắt đầu vang lên.
"Ha Ha.... Tên thua cuộc đang làm gì đó? Để tôi nói cho cậu nghe một chuyện.... Hôm này tôi đã dẫn Chung Linh đi siêu âm, cậu có biết cô ấy đang mang thai con trai của tôi không?"
Đó là tiếng nói của Tịch Duy An.
Hoắc Thiếu Tiên cũng đã bất chợt dừng động tác lại.
Trong điện thoại Tịch Duy An tiếp tục nói.
"Hazz... Cô ấy đã thuộc về tôi rồi,hai chúng tôi có đến hai đứa con rồi đấy!Cậu còn tương tư vợ của tôi để làm gì nữa.....? Mà tôi đã nói với cô ấy nghe chuyện cậu yêu thầm cô ấy đến tận bây giờ rồi.Nhưng cậu có biết cô ấy nói gì không....? Cô ấy nói làm gì có thể yêu ai khác khi trái tim cô ấy đã trao cho tôi từ lúc gặp tôi vào lúc năm tuổi.....Cho nên cậu hãy bớt quan tâm vợ tôi đi.....!"
Tịch Duy An còn chưa nói hết câu, thì Hoắc Thiếu Tiên đã giựt lấy điện thoại đang nằm trên tay của A Mẫn nghiến răng quát lớn vào trong chiếc điện thoại.
"Anh căm miệng lại cho tôi!”
Sau đó anh vội cúp máy quăng mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà.
Trong lòng anh thật sự đang sợ hãi.Cả câu chuyện A Mẫn đều đã nghe hết rồi!
Giờ đây anh phải giải thích như thế nào với cô đây?
Hoắc Thiếu Tiên lẩm bẩm tên cô.
"Mẫn....!"
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì,A Mẫn đã lên tiếng chất vấn anh
"Vậy là người anh yêu chính là vợ của Tịch Duy An sao? Anh yêu Dịch Chung Linh".
"Không phải như vậy đâu" Hoắc Thiếu Tiên cuốn cuồn vội quay người cô quá.
Vừa nhìn thấy gương mặt của cô,anh mới phát hiện thì ra cô đã khóc.Trong lòng anh liền dâng lên một nỗi xót xa.
"Em yêu! Không phải....."
"Chuyện như vậy anh còn chối sao?" A Mẫn tức giận hét lớn.
Trái tim cô đau đớn, một sự chua xót mà cô chưa từng trải qua.
Vậy là đúng như những gì cô nghĩ.Người đàn ông này thật sự không hề yêu cô.
Mà cũng đúng thôi!
Anh hẹn hò với cô cũng chỉ là giữ lời hứa năm xưa.Thật chất anh không có một chút tình cảm nào dành cho cô.
Anh đến với cô chỉ là sự thương hại.
A Mẫn động đậy.Cô cảm thấy mình ở đây cũng không còn ý nghĩa a gì nữa, bèn ngồi dậy định xuống giường.
Nhưng.
Hoắc Thiếu Tiên lại ôm chặt cô lại,anh khóa chặt cô trong lòng, giọng nói gấp gáp liền hỏi.
"Em đi đâu?”
A Mẫn đã bật khóc, cô vùng vẫy dữ dội trả lời thẳng thừng.
"Tôi đi đâu là quyền của tôi....Từ bây giờ tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa.Anh đi đường anh,tôi đi đường của tôi"
Một câu nói mang hàm nghĩa chia tay lại khiến anh không ngừng kích động.
Anh xoay người đè cô xuống dưới giường,ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
"Ai cho.....Anh đã cho phép em rời khỏi anh chưa?"
A Mẫn cũng không kém gì anh,cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh có tư cách gì? Người anh yêu không phải là tôi....Tôi thà quen với những người tôi không yêu nhưng họ lại yêu tôi,còn hơn là người đàn ông tôi yêu nhưng lại dành tình cảm cho người phụ nữ khác mà không phải là tôi".
"A Mẫn...." Hoắc Thiếu Tiên đau lòng nhìn những giọt nước mắt của cô.
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, thật sự anh đã hết tình cảm với cô ấy rồi! Người anh yêu bây giờ chỉ một mình em mà thôi!”
Sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ ửng.A Mẫn lại cố gắng sức lực xô mạnh anh ra.
"Xem như chúng ta kết thúc tại đây"
Dứt lời,A Mẫn nuốt nước mắt rồi bước xuống giường lượm quần áo của mình đang nằm dưới sàn nhà lên.
Nhưng Hoắc Thiếu Tiên đã mất kiểm soát,anh lên cơn thịnh nộ,mặc kệ lời nói của cô.Anh tung chăn bước nhanh xuống giường.
Anh điên tiết đè mạnh cô vào tường.
A Mẫn còn chưa kịp bàng hoàng, thì cơ thể của cô đã được anh xoay lại đối diện với anh.Bàn tay anh nâng cao một chân cô lên.Cuối cùng dị vật to lớn ấy lại một lần xuyên thẳng vào hạ thân của cô.
A Mẫn cảm giác đau đớn từ bên ngoài len lỏi vào tận bên trong.Cô đau vì anh lừa dối cô.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh lại cúi đầu xuống cắn mút đôi môi của cô,anh biết mình đã làm tổn thương cô gái này rất nhiều rồi!
Anh không nghĩ mình sẽ đánh mất cô.Cảm giác sợ đánh mất cô chưa tồn tại ở anh nhưng bây giờ nó đã xuất hiện.
" Em đừng rời xa anh...".
A Mẫn ôm chặt lấy anh, cô không ngừng rơi lệ khóc trong lòng anh càng lúc càng lớn.