Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353: Mạc Hân Hy chạy trốn

Khóe miệng Long Uy nhếch lên, trong mắt anh ta xẹt qua một tia khinh thường: “Cô lấy thân phận gì để ở lại nhà họ Long, bảo mẫu, nấu cơm, hay quét rác?”

“Long Uy, anh, anh còn có lương tâm hay không?” Liễu Thanh Y tức giận, dùng tay chỉ vào mũi anh ta.

Long Uy thản nhiên nhìn cô ấy một cái, xoay người, đưa tay ấn chuông cửa: “Liễu Thanh Y, cô nên biết rằng tôi là một con quỷ máu lạnh, tốt nhất là cô cách xa tôi một chút, lỡ có một ngày chọc giận tôi thì chết như thế nào cũng không biết”

“Long Uy, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!” Liễu Thanh Y đứng ở phía sau anh ta, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

Lúc này, cửa nhà đột nhiên mở ra, người mở cửa nhìn thấy Long Uy, vội vàng kh lưng chào: “Ông chủ, anh đã trở lại!”

Long Uy không quay đầu lại, đi thẳng vào, vừa đi vừa nói: “Ông Sở, đem người phụ nữ mà Long Thiên bắt cóc đến đại sảnh.

“Được.” Ông Sở gật đầu, xoay người nhanh chóng sắp xếp người đi tìm Mạc Hân Hy.

Mạc Minh Húc kéo Liễu Thanh Y, cô ấy vẫn đang nhìn bóng lưng Long Uy ngẩn người: “Dì, chúng ta đi vào, cứu mẹ cháu quan trọng hơn.

Lúc này Liễu Thanh Y mới hoàn hồi, kéo tay Mạc Minh Húc vội vàng đi theo.

Năm phút sau, trong phòng khách, Long Uy ngồi ở vị trí chính giữa, hai nhóc Long Bách và Long Thiên đang cúi đầu đứng trước mặt anh ta, tất cả mọi người đều cẩn thận đứng ở một bên, không khí bị đè nén đến cực điểm.

“Nói đi, vì sao lại bắt cóc Mạc Hân Hy?” Long Uy uống một ngụm trà, chậm rãi đặt chén trà xuống nhìn về phía Long Thiên.

Long Thiên im lặng không nói. Cậu ta không biết nên nói như thế nào, tất cả mọi chuyện bắt đầu đều là bởi vì bọn họ muốn cho anh cả hạnh phúc, không muốn nhìn thấy anh cả vẫn cô đơn một mình.

Nhưng cậu không thể nói lời này trước mặt anh ấy, từ trước đến nay anh ấy luôn không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, nhất là chuyện tình cảm.

“Sao? Từ khi nào Long Thiên cậu dám làm mà không dám nhận?” Long Uy thản nhiên nhíu mày, nhìn Long Thiên một cái.

“Anh cả, em sai rồi!” Long Thiên cúi đầu, thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình.

Long Bách không hài lòng: “Anh, là người phụ nữ đó thất hứa trước, tại sao anh lại nhận sai!”

“Thất hứa? Long Bách, cậu nói đi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Long Uy nhìn về phía Long Bách.

Long Bách không để ý Long Thiên ngăn cản, lớn tiếng nói: “Mấy tháng trước Mạc Hân Hy bị tên côn đồ ở khu vực thôn Diêm bắt cóc, là bọn em đã cứu cô ta. Rõ ràng cô ta đã đồng ý rằng sẽ đợi đến khi anh và chị Thanh Y trở về, diễn trò với Lý Duy Lộc cho chị Thanh Y xem… Nói đến đây, Long Bách đột nhiên nhận ra chuyện này bọn họ vẫn làm sau lưng anh cả, không thể để cho anh cả biết.

Long Bách sợ đến mức vội vàng che kín miệng của mình.

Long Thiên lặng lẽ trợn trắng mắt về phía trần nhà, đây chính là đồng đội heo mà người ta vẫn nói chứ gì!

Mạc Hân Hy bị nhốt trong phòng tối, vừa mới mài đứt sợi dây thừng trói vào mũi đá nhọn bên cạnh thì nhìn thấy có người đi tới. Cô vội vàng giả vờ mình vẫn bị trói, đứng trong góc không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK